Tư Quân Đạc thấy mèo quất nhỏ trong lồng ngực bỗng lộ ra biểu tình ngây ngốc, xoa xoa đầu mèo của cậu, tâm tình vui vẻ nhìn về phía Khương Tử Mặc, chỉ là lời nói ra lại không hề khiến Khương Tử Mặc vui vẻ, hắn nói, “Cậu xuống xe đi.”
Mày đáng lẽ phải xuống xe từ nãy rồi! Ôn Minh Dịch lập tức sống lại, hướng về phía Khương Tử Mặc lộ ra biểu tình hung dữ, cái loại vé tàu nát như mày vốn ngay từ đầu đã không có cửa để leo lên chiếc du thuyền xa hoa là anh tao này rồi! Mau cút đi!
Bị hắn lặp đi lặp lại nhiều lần thúc giục, Khương Tử Mặc cũng không nhịn được cơn tức, đẩy cửa xuống xe, sau đó sập cửa xe thật mạnh. Hắn ta nhìn chiếc xe màu bạc ở ngay trước mắt rời đi, trong lòng tràn ngập giận dữ, mình săn sóc như thế, ôn nhu như thế, thay Tư Quân Đạc suy nghĩ như thế, kết quả thì sao? Tư Quân Đạc lại vì một Ôn Minh Dịch chưa bao giờ quan tâm hắn, chỉ biết cùng hắn nổi giận mà quyết định cắt đứt quan hệ với mình! Dựa vào đâu mà Tư Quân Đạc vẫn luôn không chịu để mình vào trong mắt vậy?!
Hắn trong lòng khổ sở, chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, duỗi tay từ trong túi áo lấy ra điện thoại, gọi cho Văn Bác.
Văn Bác đang cùng mấy người bạn uống rượu, thấy điện thoại của Khương Tử Mặc, lập tức đứng dậy đi đến một chỗ yên tĩnh, ấn nghe, sau đó, gã liền nghe thấy giọng nói tủi thân của Khương Tử Mặc.
Văn Bác lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng, vội vàng nói, “Em làm sao thế? Ai bắt nạt em? Em đừng khó chịu, nói cho anh biết, anh giúp em!”
Ôn Minh Dịch vốn tưởng rằng cho dù Tư Quân Đạc chủ động cắt đứt quan hệ với Khương Tử Mặc, thế nhưng với cái tính cách không biết xấu hổ kia của Khương Tử Mặc, vẫn sẽ bám chặt lấy anh cậu không buông, ai dè trái ngược hẳn với suy nghĩ của cậu, Khương Tử Mặc thế nhưng thật sự không tới tìm anh cậu nữa. Ôn Minh Dịch nghĩ thầm, cũng phải, anh cậu dù thế nào cũng chỉ là một nhân vật phụ, nhân vật chính là Khương Tử Mặc và Văn Bác, hiện tại Khương Tử Mặc bị anh cậu làm tổn thương, vừa vặn tới phiên Văn Bác lộ diện, quan tâm hắn ta, chăm sóc hắn ta, chiếu cố hắn ta, dùng sự lãnh khốc vô tình của anh cậu để làm nổi bật sự ôn nhu săn sóc của Văn Bác.
Ôn Minh Dịch tức khắc cảm thấy tâm tình trở nên rất tốt, hận không thể ngay lập tức đi bái Nguyệt Lão (*), để Nguyệt Lão phù hộ Khương Tử Mặc và Văn Bác vĩnh viễn ở chung một chỗ, ba năm sinh hai, năm năm sinh ba! Khóa chặt CP, chìa khóa cậu sẽ chôn sâu giấu kĩ!
(*) Nguyệt Lão: biệt hiệu Sài Đạo Hoàng, dân gian gọi là Nguyệt Lão, ông lão dưới ánh trăng, người Tống thành Tống Châu (nay là vùng Hà Nam), là vị thần cai quản hôn nhân và tình yêu trong truyền thuyết dân gian, là một vị thượng tiên trên thiên đình.
Khương Tử Mặc không tới dây dưa Tư Quân Đạc, Ôn Minh Dịch cũng không muốn theo hắn đi làm, dù sao, Tư Quân Đạc tới công ty là để làm việc, mà cậu thì vô công rồi nghề (*).
(*) vô công rồi nghề: không có việc làm thường xuyên hoặc không phải bận bịu, lo lắng gì.
Vì thế, ở sau khi xem xong tờ cuối cùng trong bộ sách chuyên ngành của mình, Ôn Minh Dịch hướng Tư Quân Đạc bày tỏ quan điểm, “Ngày mai em không tới công ty với anh đâu, em định đến trường, dù sao dựa theo quan sát mấy ngày nay, ban ngày chắc là sẽ không có việc gì, chỉ sau 9 giờ tối em mới biến thành mèo hoặc chó, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc đi học của em.”
Tư Quân Đạc mấy ngày nay vẫn luôn không đồng ý để cậu đến trường, cũng bởi vì lo lắng cậu sẽ đột nhiên biến hình, sợ cậu đang ngồi học trên lớp lại biến thành một con mèo hoặc một con chó. Thế nhưng từ lần biến hình đầu tiên đến hiện tại đã cách bốn, năm ngày, thời gian Ôn Minh Dịch biến hình cũng rất quy củ, từ 9 giờ tối hôm trước đến 9 giờ sáng hôm sau, bởi vậy sau một hồi suy nghĩ, Tư Quân Đạc cũng đồng ý với yêu cầu của cậu.
“Thế nhưng buổi tối em phải trở về nhà, không được ngủ lại ký túc xá.”
“Đương nhiên.” Trừ phi cậu muốn hù chết bạn cùng phòng.
Ôn Minh Dịch cùng Tư Quân Đạc nói xong, bắt đầu sắp xếp sách vở, thuận tiện hỏi bạn cùng phòng xem sáng mai học môn gì? Mấy giờ vào học?
Lúc Trương Hằng nhận được tin nhắn của Ôn Minh Dịch thì không khỏi sửng sốt, hỏi dò: [Ngày mai cậu đi học hả?]
Ôn Minh Dịch: [Chứ không thì sao?]
Trương Hằng: [Mịa! Vậy thì đám con gái trong trường sẽ phát điên cho coi!]
Ôn Minh Dịch: …
Ôn Minh Dịch: [Gửi tớ thời khóa biểu.]
Trương Hằng nhanh chóng chụp thời khóa biểu gửi cho cậu, Ôn Minh Dịch đọc lướt qua một lượt, sáng mai chỉ có một môn chuyên ngành vào lúc 10 giờ. Cậu nhìn nhìn bộ sách chuyên ngành của mình, cũng may mấy hôm nay cậu đều ở trong phòng làm việc của Tư Quân Đạc học bù, cho dù ngày mai bị giáo viên hỏi bài thì cậu vẫn sẽ trả lời được.
Ôn Minh Dịch vỗ vỗ cặp sách đã được sắp xếp gọn gàng, đem cặp sách đặt trên mặt bàn.
Mà bên kia, Trương Hằng vội vàng ở trong group [Báo chí 2018] và group [Liên minh Nhất Trung ở X đại] thông báo tin tức: [Báo! Ngày mai Ôn Minh Dịch sẽ đến trường đi học!]
Trong group lớp lập tức xôn xao.
[!!! Ôn Minh Dịch!!! Trương Hằng, cậu nói thật hả!]
[Đù má!!! Tui hôm qua tại sao lại ‘lỡ tay’ xin nghỉ cơ chứ! Con mẹ nó, hiện tại tui muốn về trường quá đi! Cậu ấy đi học mấy hôm, @Trương Hằng, ngày kia vẫn đi chứ?]
[A a a a a, Minh Dịch đệ đệ của chụy!! Hôm nay đừng ai rủ chụy đi đâu hết, chụy phải ngủ sớm một chút, để ngày mai thật xinh đẹp đi học!]
[Sao Ôn Minh Dịch lại đột nhiên đi học vậy? Có hoạt động gì hả? Nói chứ tui cũng xem cái show kia, những người khác mấy ngày nay hình như đều đang chuẩn bị tham gia hoạt động giải trí, Ôn Minh Dịch không có hoạt động nào à? Hay lần này đến trường thực ra là có liên quan tới hoạt động?]
[@Trương Hằng, cậu ấy có phải hay không đến trường để quay phim? Phim thần tượng! Cho nên đến trường chúng ta quay ngoại cảnh?]
Trương Hằng: …
Trương Hằng: [Tôi là ai hả?]
Mọi người: [Là Trương Hằng!]
Trương Hằng: [Mấy người cũng biết tôi là Trương Hằng hả! Tôi không phải là người đại diện của Ôn Minh Dịch, làm sao tôi biết được cậu ấy có hoạt động hay không, có quay phim hay không, tôi chỉ biết cậu ấy bảo tôi là ngày mai cậu ấy sẽ đến trường đi học, ngoài ra không có thông tin gì khác!]
So với các nữ sinh trong lớp vô cùng kích động, group [Liên minh Nhất Trung ở X đại] bên này bình tĩnh hơn nhiều:
[Ngày mai Ôn Minh Dịch đi học, hay chúng ta tụ tập ăn một bữa nhỉ? Lúc trước không phải đã hẹn là chờ cậu ấy kết thúc thi đấu trở về sẽ cùng nhau ăn cơm sao?]
[Được đấy.]
[Được được được! Tui còn muốn xin chữ ký của Ôn Minh Dịch nữa, a, hôm trước tui bảo với em gái là tui có quen biết Ôn Minh Dịch, em gái tui còn không tin, chờ lần này xin được chữ ký rồi, tui nhất định sẽ không cho nó, để nó tức chết!]
[Tề Cường, đầu óc ông thế này sao có thể thi đỗ Nhất Trung rồi lại thi đỗ X đại vậy, ông không biết đường cho em gái ông xem ảnh chụp tốt nghiệp à! Trong ảnh tốt nghiệp của Nhất Trung, Ôn Minh Dịch đứng lù lù như thế, em gái ông còn có thể bảo là photoshop hả!]
Tề Cường: …
Mọi người ha ha, bắt đầu cười nhạo bạn học cũ của mình.
Sáng hôm sau, Ôn Minh Dịch đã biến lại thành người lo lắng không yên ăn xong bữa sáng, sau đó được Tư Quân Đạc chở đến trường học.
Ngồi trong xe, Tư Quân Đạc dặn dò: “Chiều nay anh phải đi gặp một khách hàng, nếu trước khi tan học không gọi điện thoại cho em, tức là không rút được ra thời gian đến đón em, em tự mình về nhà nhé.”
“Vâng, em cũng không phải trẻ con, yên tâm đi.”
“Đúng rồi.” Tư Quân Đạc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với cậu, “Em có biết công ty giải trí Chiêu Dương không? Mấy ngày trước anh thử tiếp xúc với một vài công ty giải trí, trước mắt, ấn tượng với Chiêu Dương là tốt nhất. Nếu ký hợp đồng, em có muốn ký với Chiêu Dương không?]
“Công ty giải trí Chiêu Dương mà anh nhắc tới có phải là công ty quản lý của Mộ Tử Ngang không?”
Tư Quân Đạc nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Em còn biết cả Mộ Tử Ngang?”
“Anh còn biết, sao em có thể không biết? Với cả, Mộ Tử Ngang rất nổi tiếng mà, vừa nhận được giải thưởng nam phụ tốt nhất, có lưu lượng(*)cũng có kỹ năng diễn xuất, không muốn biết cũng khó.”
(*) lưu lượng: cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến đến mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết. Trong giới giải trí có hàng nghìn diễn viên, nhưng rất ít người vươn lên đến hàng “lưu lượng”. Ở Trung Quốc hiện nay có cột cụm từ thường xuyên được cư dân mạng sử dụng là “tứ đại, tam tiểu, song đỉnh, tam đại bạo”, chỉ 12 nghệ sĩ có lưu lượng cao nhất, hay còn gọi là các “đỉnh lưu”.
Tư Quân Đạc khẽ gật đầu, “Cho nên em muốn ký với Chiêu Dương không?”
“Đương nhiên.” Ôn Minh Dịch đối với công ty giải trí Chiêu Dương này vẫn rất có cảm tình. “Lúc trước em từng nghe nói, tài nguyên điện ảnh của công ty giải trí Chiêu Dương không tệ, mặc dù em xuất thân từ show đào tạo ca sĩ thần tượng, nhưng ngành giải trí hiện tại, chủ yếu vẫn là thiên hạ của phim truyền hình và phim điện ảnh, cho nên bất kể xuất phát điểm thế nào, cuối cùng đều sẽ đi đóng phim, tìm được tài nguyên phim điện ảnh tốt mới có thể duy trì được sự nổi tiếng lâu dài.”
“Vậy được rồi, em trước hết cứ đi học đi, chuyện này anh sẽ cùng Tổng giám đốc của Chiêu Dương bàn bạc, sau đó sẽ nói lại cụ thể với em.”
Ôn Minh Dịch gật đầu, chẳng qua mấy chữ “Tổng giám đốc của Chiêu Dương” đã gợi lên lòng hiếu kỳ của cậu. Cậu xích lại gần Tư Quân Đạc, “Anh còn quen biết Tổng giám đốc của Chiêu Dương à?”
Tư Quân Đạc cười, sờ đầu cậu, “Người anh quen biết còn rất nhiều.”
Ôn Minh Dịch trong chớp mắt liền cảm thấy anh mình thật sự rất lợi hại, khó trách Khương Tử Mặc giai đoạn trước si mê hắn, không chút nào thèm để ý đến Văn Bác vị công chính quy kia, “Vậy chuyện này em liền giao cho anh. Với cả…” Ôn Minh Dịch nghiêm túc nói, “Mặc dù em không ở bên cạnh, nhưng anh vẫn phải giữ mình trong sạch, đừng quên anh là người nói lời giữ lời. Nếu để em biết được anh ở sau lưng em cùng Khương Tử Mặc gặp mặt, em cũng sẽ lén đi tìm anh ta.”
Tư Quân Đạc cạn lời, “Em mau đi học đi.”
Ôn Minh Dịch cười tủm tỉm đội mũ đeo khẩu trang vào, hướng hắn vẫy vẫy tay, xuống xe.
Tư Quân Đạc nhìn cậu bước nhanh đi vào cổng trường mà mình quen thuộc, ánh mắt chậm rãi trở nên ôn nhu. Hắn đã từng nắm tay Ôn Minh Dịch, dẫn cậu đi vào cổng trường tiểu học, cũng cầm cặp sách cho cậu, nhìn cậu bước vào cấp hai, cấp ba.
Ngày đó X đại nhập học, hắn muốn đưa Ôn Minh Dịch đến cổng trường đại học, cho dù ngôi trường này đối với hắn mà nói không phải là ngôi trường lý tưởng Ôn Minh Dịch nên học —– cậu là Trạng nguyên khoa học xã hội năm nay, cậu đáng lẽ nên cùng bạn tốt Lục Vân Phi của cậu bay đến phương bắc, nhập học ở một ngôi trường đại học tốt hơn, thế nhưng cậu không làm như vậy.
Hắn từng hỏi Ôn Minh Dịch vì sao lại quyết định như thế, Ôn Minh Dịch lại chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Không cần anh quan tâm”. Nhưng Tư Quân Đạc cảm thấy có lẽ mình biết nguyên nhân, bởi vì năm đó, hắn chính là tốt nghiệp ở ngôi trường này.
Cậu bé hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, mặc kệ ngoài miệng sắc bén thế nào, trong lòng vẫn luôn rất mềm mại, ngoài miệng mắng “anh cút đi”, thế nhưng mỗi một hành động lại từng bước từng bước đi theo bước chân của mình. Từ điểm này, trái lại rất giống một con mèo.
Chỉ tiếc, thời điểm đó Ôn Minh Dịch vẫn đang cùng hắn chiến tranh lạnh, cho nên đối với việc hắn muốn đưa cậu đi nhập học, chỉ tặng cho hắn một cái liếc mắt lạnh lùng. May mắn hiện tại, Minh Minh lại một lần nữa trở về bên cạnh mình, mình cũng có thể bù đắp tiếc nuối trước đó không thể đưa Minh Minh đi nhập học. Tư Quân Đạc nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy một trận vui sướng, tâm tình cũng vô thức trở nên tốt hơn nhiều.
Cũng ngay tại lúc này, điện thoại của hắn vang lên, Tư Quân Đạc thuận tay cầm lên, trên màn hình hiển thị ba chữ “Mộ Tử Ngang”!
Hắn vừa mới ấn nghe, liền nghe thấy Mộ Tử Ngang ở đầu dây bên kia hô lên: “Tư Quân Đạc, cậu không phải là người! Lén ở sau lưng tôi liên lạc với Trác Nhiên thì thôi đi, hiện tại hai người chuẩn bị hẹn gặp nhau cũng không báo cho tôi biết! Rõ ràng là bộ phim ba người, vì sao tôi không được xướng tên! Kỹ năng diễn xuất của tôi tốt như vậy! Đáng lẽ tôi mới là diễn viên chính cùng cậu hợp tác! Trác Nhiên làm quái gì có kỹ năng diễn xuất, cậu ta không nên xuất hiện ở đây, cậu hiểu chưa!”
Tư Quân Đạc: …
•••
[Hậu trường nho nhỏ]
Anh trai: Ồn quá, cúp máy!
Mộ Tử Ngang:???? Cái quỷ gì vậy!!!
Minh Minh: Anh, hóa ra anh quen Mộ Tử Ngang!!!
Anh trai: [Mỉm cười.JPG]