Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 45: Tiểu Hổ đến




Editor: demcodon

Tiểu Hổ sắp đến, kể từ sau khi kết hôn cũng không có thời gian ở bên cạnh tiểu Hổ. Mỗi lần về nhà đều là châm cứu cho ba, để lại sách dạy nấu ăn rồi trở về nhà họ Cao. Từ sau khi mang thai châm cứu cho ba vẫn là ba đến nhà họ Cao, càng miễn bàn đến sau khi sinh con gặp được tiểu Hổ càng ngày càng ít. Cho nên nói với Cao Giang Cảnh muốn tiểu Hổ đến quân đội chơi một chút, Tiểu Hoa rất là đồng ý.

Thừa dịp Cao Giang Cảnh ở đây Tiểu Hoa lấy giấy liệt kê ra rất nhiều món tiểu Hổ thích, sau đó lại giao cho đồng chí nhà bếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì buổi sáng hôm nay có đội xe trở về nên đã nhờ xe này thuận tiện chở tiểu Hổ đến. Tiểu Hoa thu xếp sạch sẽ cho hai con rồi gửi cho người khác chăm sóc, còn mình tập trung canh giữ ở phòng bếp nấu món ngon cho em trai.

Lúc hơn 11 giờ thì có tiếng gõ cửa Tiểu Hoa vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy chính là em trai mấy tháng chưa có gặp qua đã xuất hiện ở trước mắt. Cô vội vàng kéo nó vào trong nhà nhìn hồi lâu.

“Chị, hai cháu cưng của em đâu?” Tiểu Hổ vào nhà buông hành lý thì hết nhìn đông tới nhìn tây sau đó hỏi.

Tiểu Hoa vươn tay gõ một cái trên đầu nó, không tiếng tức giận nói: “Vì nấu món ngon cho em ăn nên chị mang hai đứa nó sang cho người khác chăm sóc rồi.”

“Em đã đến đây rồi, chị mau đưa bọn nó về đi! Em rất nhớ hai cháu cưng.” Tiểu Hổ từ nhỏ cũng bị Tiểu Hoa gõ lên đầu nên căn bản là không thèm để ý.

Tiểu Hoa đến phòng bếp mở nhỏ lửa lại sau đó cởi tạp dề ra đi đón hai con về. Tiểu Hổ nhìn thấy cháu trai trong mắt cũng không có chị nữa, hai cháu trai rất đáng yêu, lấy quà ra chia cho hai đứa rồi hôn má trái rồi hôn má phải, lại ôm lên rung lắc trêu chọc dạy bọn nó kêu cậu.

Tiểu Hoa thở dài trở về phòng bếp tiếp tục cố gắng, nhìn nồi canh hầm gần 4 tiếng vì em trai và một bên thức ăn đã chuẩn bị xong đợi xào lên, nhìn thời gian vừa đúng lúc thì bắt đầu xào.

Lúc Cao Giang Cảnh trở về thì nhìn thấy em vợ của mình đang chơi với hai con trai mình, vợ của mình thì đang bưng thức ăn lên bàn. demcodon-lqd Sau khi chào hỏi với tiểu Hổ thì đi rửa tay, cũng thuận tiện giúp con rửa tay rồi ôm hai con ngồi vào ghế chuyên dụng cho bọn nó.

Lúc ăn cơm, Cao Giang Cảnh nhìn thức ăn trước mặt vợ tỉ mỉ chuẩn bị, rồi nhìn lại dáng vẻ của vợ buồn bã nhìn em vợ nhà mình, còn em vợ vừa ăn vừa đút cháo cho hai con không có chú ý tới dáng vẻ của chị mình.

Cao Giang Cảnh ho một cái nói với tiểu Hổ: “Giang Lâm nè! Em xem bàn thức ăn này là chị em đặc biệt chuẩn bị cho em đó.”

“Anh rể, không cần anh nói em cũng biết, đây không phải đều là những món em thích sao?” Tiểu Hổ không rõ hỏi, vì sao lại nói đến đặc biệt nhỉ? Chị cũng không phải lần đầu nấu cơm cho mình ăn.

Tiểu Hoa cầm lấy đôi đũa gấp món tiểu Hổ thích ăn vào chén nói: “Thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút!”

“Dạ! Không thành vấn đề, em sẽ giải quyết sạch sẽ, chị, chị cứ yên tâm đi!” Tiểu Hổ gật đầu một cái.

Ăn cơm xong thừa dịp Cao Giang Cảnh rửa chén thì tiểu Hổ lắc mình đi đến trước mặt Tiểu Hoa chớp chớp mắt trêu ghẹo: “Anh rể thật không tệ nhỉ? Còn giúp chị làm việc nhà!”

Tiểu Hoa khẽ cắn môi đưa tay túm lỗ tai của nó, ghé vào lỗ tai nó thấp giọng quát: “Em có biết chị từ ngày hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị những món em thích ăn hay không? Sáng sớm chuyện gì cũng không làm bận rộn ở trong phòng bếp! Kết quả em ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn chị một cái, chỉ biết chơi với hai cháu. Trong mắt em còn có người chị này hay không?”

Tiểu Hổ nghiêng đầu nhe răng trợn mắt nói: “Chị, chị, em sai rồi, em bảo đảm lần sau cũng không dám nữa... hít... đau... đau... cẩn thận hai cháu học hư theo chị đó.”

Tiểu Hoa vừa nghe cũng không tiếp tục, hai con đang ở trước mặt nghiêng đầu nhìn hai chị em cô. Tiểu Hoa vội vàng buông lỏng tay, thuận tiện xoa xoa giúp tiểu Hổ rồi ôm hai bọn nó đi ngủ trưa.

“Anh rể, sao chị lại càng ngày càng bạo lực như vậy?” Tiểu Hổ xoa lỗ tai đi vào phòng bếp nói với Cao Giang Cảnh.

Cao Giang Cảnh cũng không quay đầu lại nói: “Không có! Chị em rất dịu dàng. Phỏng đoán bạo lực cũng là đặc biệt nhằm vào một mình em, em hẳn là cảm thấy vinh hạnh chứ?”

Tiểu Hổ liếc mắt nhìn, vinh hạnh này mình có thể không cần được không?

Cả buổi chiều tiểu Hổ rất săn sóc, rất nịnh nọt yêu cầu giúp trông hai cháu cưng để cho chị nghỉ ngơi nhiều một chút. Tiểu Hoa cũng không có khách khí rồi mang suy nghĩ của mình nghĩ viết chuyện xưa thành đại cương, trước viết một chút sau đó lại nấu cơm.

Một buổi chiều hai bé và tiểu Hổ vô cùng quen thuộc với nhau, đã kêu cậu ơi cậu à. Vì thế tiểu Hổ có chút đắc ý, ăn cơm chiều tiếp tục mang hai cháu đi chơi.

Tiểu Hổ sau khi dẫn hai bé đi thì Tiểu Hoa nằm ở trên giường cảm nhận bình an đã lâu. Cao Giang Cảnh thu dọn xong rồi cũng nằm xuống bên cạnh cô trêu ghẹo nói: “Tiểu Hổ rất có tiềm năng làm bảo mẫu nhỉ!”

“Mới không phải đâu?” Tiểu Hoa phản bác, lại liếc nhìn Cao Giang Cảnh một cái mới nói: “Nó căn bản chính là không có lớn lên, giống như đứa bé vậy!”

Cao Giang Cảnh cười cười ôm Tiểu Hoa lại cười nói: “Ha ha, em nói cái gì thì là cái đó vậy!”

Hai người ở trên giường đang trò chuyện thì cửa đột nhiên mở ra, Tiểu Hoa đứng lên nhìn thấy tiểu Hổ mặt đen ôm hai bé về thở phì phì ở trên sô pha. Tiểu Hoa vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị, tên quỷ chán ghét kia sao cũng ở đây vậy?” Tiểu Hổ không đầu không đuôi nói.

Tiểu Hoa kỳ quái hỏi: “Người nào?”

“Chính là tên quỷ chán ghét tên Lý Minh Ngọc đó, em không thích cậu ta!” Tiểu Hổ nói.

Tiểu Hoa cười cười an ủi nó: “Trên tổ chức sắp xếp, chị cũng là hôm qua mới biết được.”

Tiểu Hổ thở phì phì nói: “Vậy chị không được phép để ý đến cậu ta, không được phép để cho hai cháu cưng gọi cậu ta là cậu, không được phép nấu món ngon cho cậu ta ăn...”

Tiểu Hoa bắt chéo hai tay cho nó dừng lại, Cao Giang Cảnh cũng đến nắm bả vai Tiểu Hoa, hai người buồn cười nhìn tiểu Hổ làm cho nó đỏ mặt lên, có chút chật vật quay đầu.

“Bà xã, lấy quần áo và giầy của anh mang về cho Giang Lâm thay. Nếu đến đây thì làm lính mới đàng hoàng một thời gian.” Cao Giang Cảnh nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa le lưỡi với tiểu Hổ rồi lấy đồ đạc ra.

Tiểu Hổ vừa thấy nhất thời mặt xụ xuống, ủ rũ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo và giầy. Lúc đi ra nhìn Cao Giang Cảnh hỏi: “Anh rể, em còn có thể đến đây chơi với hai cháu cưng được không?”

“Lúc mọi người nghỉ ngơi thì có thể đến.” Cao Giang Cảnh trả lời.

Tiểu Hổ lại nhìn Tiểu Hoa nói: “Chị, chị có thể nấu thức ăn cho em ăn được không?”

“Hồ nháo! Em không phải muốn tới làm lính hay sao? Mọi người đều hoạt động tập thể, chẳng lẽ một mình em muốn làm chuyện khác biệt.” Cao Giang Cảnh giúp Tiểu Hoa từ chối, nhưng mà nhìn bà xã nhà mình và cậu em vợ cùng nhau tội nghiệp nhìn mình thì Cao Giang Cảnh vẫn là thở dài nói: “Mỗi một tuần đều có một ngày nghỉ phép, em cứ đến đây!”

Cao Giang Cảnh nói xong thì dẫn tiểu Hổ ra cửa. Tiểu Hoa suy nghĩ: ‘nếu không mình đi về trước, cuối tuần lại đến đây? Nói thật, mình dường như không có ở đây đến chủ nhật.

* * *

Buổi tối lúc ngủ thì cô mang suy nghĩ của mình nói ra, ông xã nhà mình vừa nghe xong thì liếc mắt một cái đưa lưng về phía Tiểu Hoa, chỉ nói một câu: “Về sau anh tuyệt đối không muốn tiểu Hổ làm lính của anh.”

Tiểu Hoa thấy dáng vẻ của ông xã nhà mình khó chịu trong lòng không khỏi tính toán: ‘dù sao tuần này trở về cũng không có chuyện gì, vẫn là ngây ngốc trong nhà, thứ hai tuần sau lại đi vậy! Cô đưa tay chọc chọc anh, thấy anh vẫn không để ý tới mình sau đó ôm từ phía sau anh rồi cọ tới cọ lui ở sau lưng anh. Cao Giang Cảnh lật người đè cô dưới người, chặn lại môi và lời cô muốn nói...

Sau đó Tiểu Hoa lén lút xoa xoa thắt lưng vùi ở trong ngực Cao Giang Cảnh, nhìn anh vẫn còn không nói lời nào nói: “Đừng tức giận, em sẽ không đi nữa còn không được sao? Em cũng lấy mình chuộc tội với anh rồi, anh cũng đừng tức giận nữa! Ông xã ~~~~~”

“Anh không tức giận. Chẳng qua là em không phải chỉ đối xử tốt với tiểu Hổ một chút.” Cao Giang Cảnh vuốt da thịt trơn mềm của bà xã thỏa mãn nói.

Tiểu Hoa nhìn trần nhà trên đỉnh đầu giải thích: “Lúc mẹ em mất thì tiểu Hổ còn nhỏ, mỗi ngày đi theo em, dường như chính là em nuôi lớn, sao em có thể không đối xử tốt với nó được chứ?”

“Anh nhìn em ở ngoài mặt nói mình nghiêm khắc, thật sự lòng còn mềm hơn bất cứ ai, hai con của chúng ta cũng đừng nuông chiều như thế.” Cao Giang Cảnh đổi đề tài.

Tiểu Hoa trừng mắt liếc anh một cái hỏi: “Là ai khi con gây chuyện thì cười trừ? Là ai càng nuông chiều con hơn? Đều sắp trở thành hai tai họa, em thấy anh còn đặc biệt đắc ý, em cũng thấy ngượng ngùng. Hiện tại lời ngoài miệng đều biến thành "thật xin lỗi", dường như mỗi ngày ra cửa đều phải nói. Anh nói xem gen nhà anh sao lại lợi hại như vậy, không thể theo nhà em một chút sao? Anh xem em và tiểu Hổ đều ngoan như vậy.”

Cao Giang Cảnh nhìn dáng vẻ tức giận của cô trực tiếp dùng một phương pháp, đó chính là dùng miệng chặn lên...

* * *

Bởi vì tiểu Hổ nên Tiểu Hoa thật sự không trở về, chẳng qua là mỗi ngày dẫn hai con ra thao trường ở bên ngoài chơi, ý đồ từ trong đám người màu xanh tìm ra em trai mình. Nhưng mà bất đắc dĩ nhiều người, còn mặc quần áo và mũ giống nhau, nhìn thật kỹ cũng không có thấy.

Mãi cho đến chủ nhật tiểu Hổ mới trở về, Tiểu Hoa vội vàng để cho nó cởi đồng phục ngụy trang ra ném vào trong máy giặt, lại nhét vào trong tay nó chén canh gà, nhìn nó uống xong mới đồng ý cho nó chơi với cháu.

“Chị, chị biết không, hiện tại em đã gấp được chăn rồi, so với chị còn gấp tốt hơn nhiều. Chị xem chị kìa, đã làm vợ lính mấy năm rồi ngay cả cái chăn còn gấp không tốt!” Tiểu Hổ uống hết canh một hơi mới nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa không tiếng tức giận nói: “Chị là vợ lính chứ không phải lính được không?”

“Không phải nói mưa dầm thấm đất sao?” Tiểu Hổ cười hì hì hỏi.

“Chị làm cái gì cũng vô cùng hoàn mỹ thì anh rể em sẽ tự ti, cô gái tốt cũng để cho chồng mình phát huy sở trường chứ.” Tiểu Hoa rất nghiêm chỉnh trả lời.

Tiểu Hổ vừa chơi với hai cháu vừa nói: “Stop!”

Bọn nhỏ cũng học nó nói với Tiểu Hoa: “Stop!”