Kể từ sau khi Cao Giang Cảnh tỏ tình với Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa bắt đầu dùng ánh mắt đàn ông nhìn anh. Anh không phải rất tuấn tú, thậm chí thoạt nhìn còn có một chút đần độn, cũng không phải biết rất nhiều lời. Nhưng mà anh luôn làm được nhiều hơn nói, đối với mình và người nhà cũng rất tốt. Quan trọng nhất là anh cũng không miễn cưỡng mình.
Càng hiểu rõ về Cao Giang Cảnh thì Tiểu Hoa càng cảm thấy anh là người có thể dựa vào khó có được, chẳng qua mình cứ như vậy chấp nhận anh đối với anh có công bằng hay không? Tiểu Hoa có phiền não bình thường đều nhờ ba Giang cố vấn.
"Mẹ con lúc đó mang thai con cũng không có yêu ba, bà cũng cảm thấy rất áy náy với ba cho nên sau khi cưới cố gắng yêu ba mới có cuộc sống hạnh phúc sau này. Thật sự ba cũng không có để ý mẹ con nói chỉ là lợi dụng ba, chẳng qua là có thể bảo vệ bà thì ba cũng cảm thấy rất hạnh phúc." Ba Giang cũng không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà ngược lại nói.
Tiểu Hoa sống lại quá trễ nên không có thể cứu sống mẹ vẫn thật đáng tiếc, vì thế buồn bực nói: "Ba, nếu con có thể trở về sớm một chút có phải mẹ sẽ không rời khỏi chúng ta hay không?"
Ba Giang lắc đầu nói: "Thật sự ba vẫn cảm thấy con trở về là bởi vì mẹ của con. Mẹ con nhìn thấy ba và tiểu Hổ sống quá khổ cho nên mới làm cho con trở về, ba vẫn nghĩ như vậy. Cho nên con không cần tự trách mình, con đã làm rất tốt..."
Tiểu Hoa tựa đầu vào trên bả vai của ba Giang có chút lo lắng hỏi: "Ba, ba nói Cao Giang Cảnh sẽ vẫn yêu thích con giống như ba yêu thích mẹ hay không?"
"Tình cảm là cần phải kinh doanh, con bỏ ra, nó cũng bỏ ra thì các con mới có thể có hạnh phúc!" Ba Giang ôm nửa người Tiểu Hoa nói.
Tiểu Hoa suy tư thật lâu cô không nghĩ sẽ buông tha cho người đàn ông Cao Giang Cảnh này. Cho dù hiện tại tự mình biết mình cũng không thương anh, nhưng mà cô tin chắc chỉ cần Cao Giang Cảnh vẫn không thay đổi tình cảm dành cho mình thì mình khẳng định sẽ động lòng.
* * *
Tiểu Hoa nhìn Cao Giang Cảnh đánh quyền với tiểu Hổ không có một tia không kiên nhẫn thì quyết định.
Lúc chạng vạng Cao Giang Cảnh phải đi về thì Tiểu Hoa cùng đi ra công viên với anh, ngồi ở ghế dài công viên Tiểu Hoa suy tư thật lâu mới hỏi: "Anh Cảnh, anh sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em như vậy được không?"
Cao Giang Cảnh gật đầu một cái.
Tiểu Hoa một hồi lâu cũng không nói gì, lúc Cao Giang Cảnh dường như không chịu nổi loại yên lặng này thì cô mới chậm rãi nói: "Tình yêu là cái gì? Em vẫn nghĩ đến tình yêu sẽ không rơi xuống người em."
"Hiểu Hoa em ——" Cao Giang Cảnh có chút đau lòng nghe giọng nói đầy cô đơn của cô.
Tiểu Hoa ngăn cản anh tiếp tục nói: "Mẹ em sinh ra ở một nhà nông rất bình thường, nhưng mà chính là trong nhà bình thường như thế dáng vẻ của mẹ lại rất đẹp. Cho nên từ nhỏ được lớn lên ở trong tiếng nịnh hót và cùng hâm mộ nên mẹ rất là kiêu ngạo, mẹ đi học cũng không tệ. Trước năm đó mẹ tốt nghiệp trung học phổ thông, mẹ vốn cảm thấy đàn ông nông thôn không thể thỏa mãn với khát vọng sống và tình yêu tốt đẹp của mình. Mẹ vẫn cảm thấy mình không giống người bình thường vì thế luôn khinh thường những anh nông dân thô lỗ thường xuyên quấn quýt bên cạnh mẹ, trong đó lại bao gồm cả ba."
Nói tới đây, Tiểu Hoa dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Trong lúc đó, chỗ nông thôn của mẹ có một nhóm người thành phố xuống nông thôn. Trong đó có một người tên là Lý Hướng Dương người Bắc Kinh, dáng vẻ của ông rất tuấn tú, sáng như ánh mặt trời, hơn nữa lại hiểu biết rất nhiều, thỉnh thoảng cùng mẹ nói chuyện ngoài núi, nói chuyện trong thành phố... cứ như vậy mẹ từ từ chìm đắm vào. Mẹ cảm thấy Lý Hướng Dương là người đàn ông thích hợp nhất của mình. Đương nhiên mẹ giản dị, trí tuệ, xinh đẹp... cũng hấp dẫn Lý Hướng Dương. Lý Hướng Dương ở nông thôn không đợi mấy năm thì từ trong miệng người nhà biết được muốn thi lại tốt nghiệp trung học phổ thông. Vì thế ông nóng lòng rời đi liều mạng đi đọc cuối cùng lại thi về Bắc Kinh, tình yêu cuồng nhiệt lúc đầu gặp nhau của nam nữ không cam lòng cứ như vậy chia tay. Trong lúc người nhà phản đối thì Lý Hướng Dương vẫn cùng mẹ kết hôn rồi mang theo mẹ cùng nhau trở lại Bắc Kinh."
"Nhưng mà không được vài năm thì một lần ba vào thành phố mua đồ thì phát hiện cô gái mình từng thích qua có cuộc sống rất vất vả. Vì thế ba lại giúp mẹ, khi đó bụng của mẹ đã phình to, bên trong đã có em. Từ trong vài lời của mẹ thì ba biết được sau khi bà gả cho Lý Hướng Dương cũng không hạnh phúc, cho dù đã kết hôn nhưng mà không có ai thừa nhận hôn nhân của bọn họ. Mẹ từ nông thôn vào thành phố và người trong thành phố có vẻ không hợp nhau, càng là như thế mẹ lại càng tự ti. Nhưng mà lúc ấy chỉ có duy nhất là Lý Hướng Dương có thể an ủi mẹ nhưng lại ở trong trường học trải qua cuộc sống học sinh của ông. Lúc vừa mới bắt đầu thì Lý Hướng Dương còn an ủi mẹ, nhưng mà dần dần cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ và kiến thức học vô tận hoàn toàn làm cho ông say mê, ông rốt cuộc không rảnh bận tâm mẹ. Mẹ mỗi lần bày tỏ đều làm cho ông rất phiền chán, dần dần ông lại viện lý do việc học mà chuyển đến ký túc xá trong trường học ở. Hành động này của ông chọc cho bà nội em vốn không thích mẹ lại đối với mẹ càng thêm chán ghét. Không có bạn bè, không có người nhà, người yêu cũng không có ở bên cạnh nên mẹ từ từ héo rũ. Lúc này Lý Hướng Dương lại đi thân thiết với một cô bạn học cùng trường, thậm chí bà nội cũng biết nhưng bọn họ đều gạt mẹ. Lúc mẹ phát hiện thì Lý Hướng Dương và cô bạn học kia đã nảy sinh ra cảm tình, mẹ em là người kiêu ngạo khi biết chồng mình thay lòng đổi dạ, biết ba mẹ chồng mình không thích thì mẹ dứt khoát đưa ra ly hôn. Nhưng mà lúc ly hôn mẹ cũng không biết trong bụng của mẹ đã có em, mẹ từ chối nhà họ Lý giúp đỡ một người về quê hương. Lúc này hôn nhân thất bại còn mang thai nên mẹ căn bản không dám về nhà, chỉ có thể tránh ở trên huyện nghĩ chờ đến khi em sinh ra thì lại tính đường về sau. Lúc này ba xuất hiện, ba lấy lý do không muốn cho em có xuất thân không tốt nên cầu hôn mẹ."
Cao Giang Cảnh thật không ngờ Tiểu Hoa có thân thế như vậy, rất là đau lòng nhìn cô gái yếu ớt trước mắt này yếu, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng mình. Dùng cách của mình an ủi cô.
"Tình cảm của mẹ dành cho ba là sau khi kết hôn, trong cuộc sống chung từ từ bồi dưỡng ra. Ba giúp mẹ lấy được tha thứ của ông bà ngoại, giúp nuôi dưỡng chăm sóc hai ông bà trước lúc lâm chung, đối xử với mẹ vô cùng săn sóc, mẹ mới chậm rãi yêu ba. Cũng vì ba có thể có đứa nhỏ thật sự của mình mà bất chấp thân thể suy yếu sinh ra em trai. Ba cũng vì mẹ càng thêm yêu thương cưng chiều em. Trước khi em 9 tuổi, em trải qua cuộc sống không thể kém hơn người trong thành phố bao nhiêu, đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống của em. Nhưng chỉ có kia một năm ba sinh bệnh, mẹ vì chăm sóc cho ba lúc vào núi hái thuốc thì không cẩn thận lăn xuống từ trên sườn núi..." Tiểu Hoa nói tới đây có chút nghẹn ngào.
Cao Giang Cảnh lấy khăn giấy từ trong túi quần ra giúp cô lau nước mắt.
"Trước khi mẹ lâm chung từng nói với em, gả cho ba là hạnh phúc nhất mà cả đời này mẹ đã lựa chọn. Mẹ còn nói làm người phải tự biết mình, không cần luôn tham vọng quá cao. Mẹ còn nói, con gái phải gả cho người chồng có thân phận tương đương với mình mới có tiếng nói chung... Mẹ nói, bà yêu ba!" Tiểu Hoa nói xong trực tiếp nhìn chằm chằm Cao Giang Cảnh hỏi: "Anh Cảnh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em như vậy hả? Cho dù bây giờ em không có yêu anh, anh cũng đồng ý cho em thời gian ư? Cho dù thời gian này bao lâu anh cũng đồng ý chờ em sao?"
Cao Giang Cảnh vui vẻ, không dám tin tưởng muốn xác nhận lại: "Anh đồng ý thì em có phải cũng đồng ý ở chung một chỗ với anh hay không?"
Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: "Ở chung với em một chỗ rất phiền phức, em có rất nhiều chuyện, thân thế, chuyện nhà cũng rất phức tạp. Em sẽ không nhận cha ruột em, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em có phải hay không? Em không muốn lại dính líu gì đến nhà bọn họ nữa, anh cũng đồng ý theo em, sẽ không cảm thấy em không lương thiện chứ?"
Cao Giang Cảnh nhìn ra Tiểu Hoa bất an nên đặt hai tay khoát lên hai bờ vai của Tiểu Hoa, nghiêm túc nói với cô: "Hiểu Hoa, anh muốn ở chung một chỗ với em, sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Lại nói chuyện nhà cha ruột của em vốn nên để cho tự em giải quyết. Yêu cũng được, hận cũng được, đây đều là sự lựa chọn của em, anh cũng sẽ ủng hộ em. Huống chi em chẳng qua là không muốn quan tâm bọn họ mà thôi. Chuyện này cũng không quá đáng, có phải không?"
"Anh Cảnh, anh cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ, ở chung với em một chỗ sẽ rất phiền toái, không chỉ có muốn chăm sóc ba và em trai còn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, em... không muốn anh hối hận." Tiểu Hoa một lần nữa xác nhận.
Cao Giang Cảnh không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà vươn tay nắm tay cô nói: "Anh đưa em về nhà, bạn gái của anh!"
Nghe xong lời của anh Tiểu Hoa biết anh cũng không ngại, vì thế mặc anh nắm tay mình đưa về nhà.
Cao Giang Cảnh ở bộ đội bề bộn nhiều việc nhưng mà lúc có thời gian rãnh rỗi thì anh sẽ tìm Tiểu Hoa. Hai người không có hương vị kích tình nhưng bắt đầu ở chung rất là ấm áp, bình thản. Có đôi khi chẳng qua là nắm tay đi dạo một vòng ở trong công viên thì Cao Giang Cảnh đã rất vui vẻ. Anh rất thích cảm giác đan xen 10 ngón tay với Tiểu Hoa.
Đối với Tiểu Hoa thì Cao Giang Cảnh cũng sẽ không chỉ một mặt yêu thương cưng chiều, một chút hành vi của Tiểu Hoa nói ví dụ như mùa đông lớn muốn ăn kem ly, mùa hè ăn mặc quá mức mát mẻ thì Cao Giang Cảnh đều sẽ biểu đạt bất mãn của mình, lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Nhưng mà Tiểu Hoa đủ loại yêu cầu tình thú, nói ví dụ như chuyện chụp hình lưu niệm… vv. Mặc dù không phải rất thích nhưng anh cũng sẽ phối hợp, chụp xong còn chọn một tấm thích nhất nhét vào trong ví tiền của mình.
* * *
"Hoa Hoa, cậu và anh Cảnh làm cho tớ nghĩ giống như vợ chồng già sống chung thật nhiều năm đấy!" Hạ Đồng nhìn hai người ở chung cảm khái nói.
Tiểu Hoa cười nói: "Vậy cậu và Hạo Nam không phải càng giống à? Các cậu đã ở chung nhiều năm như vậy mà!"
"Thật buồn nôn mà, hai cô gái đang yêu đương kia, không cần ở bên cạnh kích thích người cô đơn là tớ đây! Buồn nôn muốn chết!" Vương Tử Nghiên đá đá Hạ Đồng bất mãn nói. Không phải là không muốn đá Tiểu Hoa, bởi vì lần trước cô ngắt Tiểu Hoa một cái sau đó anh họ nhà mình lại liếc mình vài cái nữa đấy!
"Chẳng lẽ cậu lại không tò mò Tiểu Hoa và anh Cảnh thân thiết như thế nào hả?" Hạ Đồng đá lại cô hỏi.
Vương Tử Nghiên gật đầu một cái nói: "Tớ đương nhiên muốn biết, nhưng mà bọn họ không nói chúng ta làm sao biết được? Chẳng lẽ nghiêm hình tra tấn?" Nói xong Vương Tử Nghiên làm bộ hung ác xoa cổ tay của mình.
Tiểu Hoa vội nói: "Chính là như các cậu nhìn thấy vậy đó! Không có gì khác."
Hạ Đồng ngạc nhiên nói: "Không phải chứ? Không có hôn hay ôm một cái hả?"
"Loại chuyện như vậy làm sao phải nói cho các cậu chứ? Các cậu cũng quá nhiều chuyện rồi!" Tiểu Hoa than thở nói. Thật sự Cao Giang Cảnh có cõng mình, ôm qua mình, ngược lại là không có hôn qua mình. Tiểu Hoa vuốt cằm âm thầm suy đoán: ‘chẳng lẽ mình không có sức quyến rũ ư?’
"Đồng Đồng, không cần hỏi nữa, cậu không thấy đang trở về chỗ cũ hả?" Vương Tử Nghiên trêu ghẹo nói, nhân cơ hội ngăn cản không hỏi tiếp nữa. Dù sao một người là anh họ nhà mình, một người là chị dâu họ tương lai, chuyện đó cũng không thể đắc tội được đâu!