Tập đoàn Diệp Lạc.
- Dự án đầu tư với Hoa thị thế nào rồi?
-Thưa tổng giám đốc, sẽ kí hợp đồng vào ngày mai ạ.
- Tốt. Đừng để xảy ra sai sót gì. Còn buổi bán đấu giá khu đất ở ngoại ô thành phố thì sao?
-Dạ. Bản báo cáo đã được đặt trên bàn làm việc của ngài rồi ạ.
- Chiều nay có việc gì?
LyLy - thư kí chung của Diệp Tư Tuyết thái độ cung kính, mở sổ ghi chép bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Vào lúc 13 giờ, ngài phải kí hợp đồng với đối tác bên Nga. Sau đó, ngài có hẹn với Bạch thị trưởng lúc 14 giờ. 15 giờ ngài đến dự buổi đấu giá từ thiện hằng năm của các tập đoàn. Buổi tối dự tiệc sinh nhật của gia chủ Lãnh gia. Trang phục và quà tặng đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Ừ. Cô lui xuống đi.
Diệp Tư Tuyết mệt mỏi đi về phía phòng làm việc của mình. Đời không như mơ, sao có lắm kẻ muốn ngồi lên trên cao như cô thế không biết. Cứ sống thế này không cần nam nữ chính ra tay cô đã sớm thăng thiên vì lao lực rồi.
Phía sau bốn nam nhân cũng đồng thời nhíu mày, lịch làm việc như vậy là quá sức với một cô gái 18 tuổi, cô liệu có ổn không? Hơn nữa không phải ngày một ngày hai mà ngày nào cũng vậy, họ thật sự lo lắng cho cô. Diệp Tư Tuyết không biết tâm tư trong lòng bốn hộ vệ của mình, cho có dù biết cô cũng chẳng để tâm.
Đến trước cửa phòng mình thì Anna - thư kí chịu trách nhiệm sắp xếp lịch hẹn và sắp xếp tài liệu từ các phòng ban khác một cách có trật tự trước khi đến tay cô, bước đến cung kính:
- Chủ tịch, Lý tổng đang đợi ngài trong phòng làm việc ạ.
- Lý tổng? - Diệp Tư Tuyết nghi hoặc hỏi lại.
- Dạ. Là tổng giám đốc công ty Lý thị hợp tác cùng chúng ta trong dự án CBN. - Anna giải thích.
- Tôi biết rồi. - Diệp Tư Tuyết nhàn nhạt lên tiếng.
Vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy câu chào khách sáo:
- Diệp tổng. Hân hạnh hân hạnh.
Diệp Tư Tuyết gật đầu đáp lại rồi đi đến ghế salong dành cho khách, ngồi đối diện với ông ta. Lúc này mới để ý trong phòng có thêm một người nữa.
Anh ta có mái tóc đen, da trắng, môi đỏ, thân hình gầy gò có vẻ yếu đuối, khuôn mặt nữ tính âm nhu, trong mắt không che giấu tự cao cùng hống hách. Ừm, miễn cưỡng có thể xem là đẹp trai đi. Nếu có hủ nữ ở đây chắc chắn sẽ khích động hét to 'Tiểu thụ'. Vừa nhìn là biết một tên công tử bột nhu nhược ngu ngốc, Diệp Tư Tuyết chán ghét ngay từ đầu.
Lướt qua anh ta rồi nhìn người đàn ông đối diện:
-Không biết Lý tổng tìm tôi có việc gì?
- A... Cũng không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn Diệp tổng đã chiếu cố công ty chúng tôi trong dự án lần trước. - Ông ta nở nụ cười lấy lòng.
Diệp Tư Tuyết gật đầu đã hiểu.
- Đây là con trai tôi, Lý Tuấn. - Sau đó dùng ánh mắt ái muội nhìn cô.
Nếu giờ Diệp Tư Tuyết cô không hiểu ý đồ của ông ta thì chết quánh đi cho xong. Trong chốc lát cô có loại xúc động muốn giết người, rốt cuộc mấy tên thuộc hạ ngu ngốc của cô đã tung cái gì ra ngoài. Nói cô lẳng lơ, dâm đãng loại nào cũng ăn hay sao mà để người ta dâng trai đến tận cửa như thế này. Ánh mắt trào phúng, trong lòng cười lạnh nhưng gương mặt vẫn như cũ.
- Lý tổng đây là muốn dâng con mình cho tôi sao?
- Phải. Phải. Không biết Diệp tổng có hài lòng không a? - Lão nở nụ cười nham nhở.
Bốn hộ vệ chán ghét, đâu đó còn có tia khó chịu không biết vì ghê tởm người đàn ông này hay là có người dâng nam nhân cho Diệp Tư Tuyết. Lão già này vừa ngu ngốc, vừa đồi bại. Làm cha mà đem dâng con mình để lấy lòng phụ nữ đã là cặn bã. Rõ ràng Diệp Tư Tuyết khó chịu mà không nhìn ra chẳng biết ông ta làm sao ngồi trên vị trí tổng giám đốc ngần ấy năm. Họ thấy bất hạnh thay cho con trai ông ta, nhưng có vẻ như cậu con trai không thấy vậy nhỉ? Đúng là cha nào con đấy.
- Lý tổng, ông hãy nhìn bốn nam nhân sau lưng tôi đi, có ai không xuất chúng. Luận về nhan sắc con trai ông không bằng một góc bọn họ. Luận về khí chất, con trai ông không xứng liếm giày cho họ. Nhìn tướng tá con trai ông như vậy, tôi nghĩ ông nên tìm cho anh ta một người chồng là 'công', anh ta làm 'thụ' thì hợp hơn. Người phụ nữ nào lấy anh ta chắc chắn sẽ không thỏa mãn ra ngoài tìm tình nhân cho xem. Để tránh cho con ông bị cắm sừng, nhà ông nuôi con người khác tôi đây có lòng tốt nhắc nhở. - Diệp Tư Tuyết bình thản nói, chọc không tức chết người không lấy tiền.
Bốn nam nhân phía sau ánh mắt đầy ý cười, nói về công phu mắng người không ai có thể vượt qua cô Diệp tiểu thư này.
Lão ta tái xanh mặt, đúng là con trai lão không bằng bọn họ nhưng cũng không đến mức như cô nói, còn rủa con lão bị cắm sừng, nhà lão nuôi dã chủng nữa chứ. Lý Tuấn định lên tiếng mắng lại nhưng nhìn đến ánh mắt kết băng của bốn nam nhân sau lưng cô thì co mình thụt vào vỏ ốc. 'Vô dụng, bị nói như vậy mà không dám lên tiếng. Xem ra cô nói cũng không sai a~' Diệp Tư Tuyết trong lòng kinh thường.
- Diệp tổng cô nói như vậy là có ý gì? - Lão giận dữ nói.
- Tôi nói rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao. Xem ra Lý gia các người không chỉ không biết xấu hổ mà còn bị chứng thiểu năng trí tuệ.
Nói đến đây không nhìn khuôn mặt xanh đỏ của ai kia, như nhớ ra điều gì, Diệp Tư Tuyết cao giọng nói:
-À quên, sinh ra con trai như vậy chắc trong chuyện ấy Lý tổng đây cũng yếu ớt đi, không biết phu nhân ở nhà có 'hồng hạnh vượt tường' không? Con trai ngài thì có thể tránh được chứ còn ngài thì chắc muộn rồi. Diệp Tư Tuyết tôi bình thường không phải người tốt lành gì nhưng thấy hoàn cảnh đáng thương của ngài tôi cũng rủ lòng cho các người một lời khuyên chân thành. Nếu muốn sau này có người trông coi bài vị mình thì ngài nên tìm con nuôi đi. Đời ngài thì miễn cưỡng được đi, đời con ngài thì yếu sinh lý chắc đến đời cháu ngài bất lực quá.
Diệp Tư Tuyết mắng xong thoải mái cả người, bốn nam nhân trong lòng dựng ngón cái ' Thật độc miệng'. Và vị Lý tổng bên kia tức sùi bọt mép, hoa hoa lệ lệ mà ngất xỉu.