Sau buổi học, Dư Tiểu Mãn được tự năm quyền điều khiển một chiếc xe ô tô, cô còn được chuẩn bị riêng một căn nhà ở bên ngoài.
Sở dĩ cô tự do như vậy bởi tổ chức bạch đạo ở Pháp, còn đại học Đông Bắc lại nằm ở Trung Quốc, nếu đi lại thường xuyên chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Cũng nhờ đó, cô có được một chút cảm giác gọi là bình yên.
Cảm giác được sống trong căn nhà bình thường...!thật tốt.
Dư Tiểu Mãn lặng nhìn bức ảnh ba và mẹ, mỗi tấm chỉ bằng ba ngón tay em bé.
Đây là bức ảnh nền xanh hai người chụp làm chứng minh thư nhân dân, còn dư hai tấm, là cô lén trộm được.
Và nó cũng là vật cuối cùng có liên quan đến ba mẹ mà cô giữ.
...----------------...
Sau khi trở về nhà, Túc Trạch Lăng đã lăn vào bấm máy tính lạch cạch.
Hắn là hacker W, kẻ làm rung động mạng lưới toàn cầu, người bị xem là một lời đồn vô căn cứ, xếp thứ hai trên thế giới về độ nguy hiểm dù chỉ ngồi yên một chỗ.
Trên đời này, giường như không gì có thể thoát khỏi con mắt tinh vệ tinh của hắn.
Vậy mà hắn chỉ dùng một chiếc máy tính đời cũ, điều mà người ta có nằm mơ cũng không tưởng ra được.
Dư Tiểu Mãn...!không, tôi phải gọi cậu là Bạch Ưng mới đúng, bạch đạo cuối cùng cũng xuất thủ rồi.
Chỉ là, Bạch Ưng này hơi ngốc, không giống tưởng tượng chút nào.
Túc Trạch Lăng nhìn thân thế của cô qua bàn hình máy tính, lặng lẽ tìm hiểu từng chút một.
Con bé này lúc nhỏ đáng yêu thật.
Hắn vừa xem từng tấm ảnh chụp được, vừa tự cười một mình, tự đỏ mặt tía tai, hệt như tên tự kỉ nào đó.
Nếu giờ này có ai nhìn thấy hắn trong mộ dáng này, kiểu gì cũng đoán hắn yêu đương với máy tính.
...----------------...
Ngày hôm đó, Dư Tiểu Mãn đi đến trường trở về, cô thật sự không biết phải làm sao để có thể tiếp cận được Túc Trạch Lăng.
Hắn là kẻ hay cười, yêu đời, nhìn thì rất dễ gần, nhưng không hiểu sao đến phiên cô lại khó khăn đến thế.
Cậu chủ, nếu cậu không đi với chúng tôi về, chúng tôi phải đắc tội rồi.
Qua ngõ nhỏ, Dư Tiểu Mãn nhìn thấy Túc Trạch Lăng đang bị đám người kia dồn dập, bộ dạng thảm thiết vô cùng.
Hóa ra tên lưu manh đó cũng có bộ mặt nghiêm túc như vậy.
Nhìn thấy đám người kia lao đến, Túc Trạch Lăng tay không chống đỡ một cách nặng nề.
Dừng lại.
Một thân ảnh nhỏ bé vẫn còn đeo ba lô học sinh, dưới chân đi giày cao vài ba khúc, tay cầm một cây súng đen nhỏ như hổ giấy dọa người.
Nhóc con, mày định dùng thứ đồ chơi này để ngăn cản bọn tao? Dù có là súng thật, mày cũng không dám đả động đến cảnh sát khu phố đâu.
Bóng lưng ấy vẫn đứng yên, chân như tượng đá, tay bóp súng một cái nhẹ liền khiến bức tường vỡ một mảng.
Súng không phát ra tiếng, nhưng viên kẹo đồng đi qua có sức mạnh ngang ngửa một khẩu súng điện lớn.
Đám đông hoảng loạn chạy trốn, mồ hôi chảy thành dòng trên trán, bóng lưng vừa khuất đã có tiếng xe cộ vụt đi.
Gương mặt căng thẳng kia của Túc Trạch Lăng cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn chống khuỷu tay vào tường, cười ngả ngớn:
Cậu thích tôi rồi à?
Ánh mắt vô hồn của Dư Tiểu Mãn chợt động đậy, nhưng rồi cũng không có phản ứng gì lớn.
Cô thản nhiên:
Tôi ghét cậu.
Vậy sao lại cứu tôi.
Dư Tiểu Mãn kì thực cũng không biết tại sao bản thân lại vô thức can thiệp vào chuyện của Túc Trạch Lăng, nay bị đối phương hỏi han dồn dập như vậy, lòng có chút túng quẫn.
Cô lùi lại hai bước, hắn lại thuận thế tiến lên, chợt cô cảm nhận được một thứ vô cùng cứng rắn sau lưng mình.
Cô không còn đường lui nữa, lưng đã chạm vào bức tường vôi trắng xóa.
Nhưng Túc Trạch Lăng vẫn tiếp tục tiến lên từng bước.
Túc Trạch Lăng nhìn chằm chằm vào cô một cách khó hiểu.
Nhưng thay vì nhìn lên đôi tử mâu sắc dã của hắn, Dư Tiểu Mãn lại tia thấy bộ ng ực rắn chắc kia qua khe hở chiếc áo sơ mi, miệng nuốt nước miếng một cái ực.
Tôi hiền lắm, chỉ ghét một mình cậu thôi.
Cậu mà bị làm sao, tôi lấy ai để ghét?
Nếu bị ghét mà cũng được hưởng đặc quyền như thế, cậu cứ ghét tôi đi.
Hắn xích lại gần hơn, bàn tay không tự chủ được mà sờ lên vết sẹo nhỏ trên mặt cô một cách tự nhiên vô cùng.
Nhưng có một dòng điện ngược chiều nào đó đã ngăn hành động kia lại.
Nó là dòng điện bắt nguồn từ vết sẹo của Dư Tiểu Mãn.
Hắn cảm thấy dưới bụng mình cấn cấn, dường như có một thứ gì đó rất lạnh đang chạm vào.
Đưa đôi mắt kia nhìn xuống mơ hồ, hắn phát hiện khẩu súng bắn vào tường kia đang chĩa vào ngay giữa rốn.
Túc Trạch Lăng vội đưa tay lên cao, chân nhón xuống khe khẽ.
Cái đầu hơi rối của hắn hơi nghiêng, miệng mếu máo: Hảo hán tha mạng a!
Thấy cái dáng vẻ cười không ra cười, khóc không ra nước mắt vô cùng giả trân của hắn, Dư Tiểu Mãn chỉ biết bất lực lắc đầu: Cậu có thể thiểu năng được đến mức như vậy, chắc là không sao rồi..