Ngẩng đầu nhìn điệu cười khinh khỉnh ấy, Mặc Ngân Tầm mang theo chút âm lãnh tỏa ra khiến mọi thứ xung quanh lạnh lẽo khác thường.
Chạm vào mắt nàng là một tia sợ hãi cực độ, Giảo Nhi giật mình lùi về sau.
Nhưng chỉ hai khắc tiếp theo, nàng ta dí đầu Mặc Ngân Tầm cúi xuống đến cực điểm.
Ngay sau đó, hai nha hoàn ở phía sau tiến lên, đem đến những cú tát trời giáng.
Chẳng biết qua bao lâu, gương mặt như hoa ấy đỏ ửng, máu trên người không ngừng rỉ ra.
Liễu Thù Thù, đây là kết cục của kẻ đắc tội ta.
Thế rồi bọn họ ngạo nghễ bước đi, Mặc Ngân Tầm ở phía sau đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp.
Đó là một nha hoàn có gương mặt nhỏ nhắn, khá ưa nhìn.
Thù Nhi, cực khổ cho cô rồi.
Qua lời kể từ trước của Liễu Thù Thù, cô gái trước mặt có lẽ là Tiểu Thúy.
Ở Lạc Gia Trang, đây là người duy nhất thân thiết với Thù Thù.
Là tại ta không tốt, tại ta mà cô mới đắc tội Trương Giảo Giảo.
Đi, ta dẫn cô đi tạ lỗi với nàng ta!
Được Tiểu Thúy cẩn thận thoa thuốc, Mặc Ngân Tầm cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nàng níu kéo bàn tay Tiểu Thúy, kiên định đáp:
Tiểu Thúy, ta không sao.
Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không bao giờ xin lỗi kẻ hách dịch như Trương Giảo Giảo.
Trên mi dày của Tiểu Thúy đã vương mấy giọt lệ trong, mắt đỏ hoe nhìn Mặc Ngân Tầm, chắc hẳn thâm tâm vô cùng day dứt, áy náy.
Có điều, cô có biết phỉ thúy ngọc dịch không?
Tiểu Thúy sau khi nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Chỉ nghe thấy tiếp theo là một tràng dài những lời khuyên bảo, can ngăn.
Thù Nhi, ta biết cô rất đau, thế nhưng ăn trộm phỉ thúy ngọc dịch là đại tội, nhất định không được.
Lão gia rất trân trọng nó, nếu như mất rồi, mặt mũi Lạc Gia biết để vào đâu?
Xen lẫn tiếng nói liên tục, xối xả của tiểu nha hoàn kia, Mặc Ngân Tầm không biết làm cách thần kì nào lại có thể đan vào vài lời giải thích.
Đại khái là muốn nói nàng không có ý đó, chỉ vì hiếu kỳ nên mới hỏi mà thôi.
Sau một thời gian không xác định, cuối cùng vị tiểu cô nương ấy mới hiểu ra, mặt tỉnh bơ mà nhìn Mặc Ngân Tầm.
Nàng ta nắt đầu buông lời kể:
Hóa ra là thế, ta còn tưởng....
Tưởng gì chứ, cô mau kể về nó đi thôi, ta rất hiếu kì!
Phỉ thúy ngọc dịch là một loại thuốc màu xanh lục, bất kể vết thương ngoài da nặng đến đâu, chỉ cần một giọt liền lành lặn trong ba khắc.
Ta nghe các tỷ muội kể, loại thuốc này là sự kết hợp của nhiều loại thuốc, trong đó có Hà Thủ Ô, Bạch Tù Sâm.
Mặc Ngân Tầm khẽ gật đầu, hóa ra phỉ thúy ngọc dịch lại dễ dàng biết được thông tin như thế.
Mặc dù nàng văn không hay, võ không thông, thế nhưng trí nhớ và phản xạ vô cùng tốt.
Nàng chỉ cần ngửi chút Hà Thủ Ô, còn có bạc hà liền biết đâu là phỉ thúy ngọc dịch.
Nhưng Thù Nhi, tại sao cô lại không biết chuyện kinh thiên động địa nổi từ lâu kia chứ?
Phàm là hạ nhân tạp dịch, không bận rộn đủ thứ giống như hạ nhân thân cận, suốt ngày rảnh rỗi nói chuyện trên trời dưới đất.
Nếu như là quá chăm chỉ làm việc, chắc chắn cũng sẽ nghe thoáng qua mấy lời nói kia.
Ấy vậy mà làm việc bao năm ở Lạc Gia Trang, Liễu Thù Thù không hay biết việc này, khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Trong tình huống khó xử ấy, cách diễn xuất gượng gạo đã cứu Mặc Ngân Tầm một mạng.
Ta ban ngày đều phải ra ngoài từ sớm, ban đêm một mình một phòng.
Cùng lắm nếu được một ngày rảnh rỗi, cũng là bị xa lánh tới cực điểm.
Ngày ngày như vậy, cô bảo ta nghe tin thế nào?
Mặc Ngân Tầm kết thúc câu than thở bằng tiếng ho khan kéo dài, cơ thể vô lực khuỵu xuống, chống tay trái xuống giường.
Tiểu Thúy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cơ thể tỏa ra sự ấm áp, giọng nghẹn lại:
Nếu có một ngày ta biết được lão gia để ý Trương Giảo Giảo, ta có chết cũng không để cô dây dưa với nàng ta.
Xin lỗi, ngàn lẫn xin lỗi, Thù Nhi.
Đến với thế giới này đã lâu, Mặc Ngân Tầm vốn tưởng bản thân đã thấu hiểu tất thảy sự việc trên đời.
Trong mắt nàng, đây là nơi tuy có chút lạc hậu nhưng vô cùng tình nghĩa, tốt đẹp.
Thế nhưng, sự thật đã quật ngã suy nghĩ của nàng.
Hóa ra những suy nghĩ ấy là vọng tưởng, là suy nghĩ viển vông.
Bởi nếu một người sinh ra trong bóng tối ở thế giới này phát hiện bản thân đang hưởng thụ sự tốt đẹp của thế giới khác, chắc chắn sẽ lún sâu tới mức quên mất chính mình là ai, quên rằng những gì bản thân trải qua đều là hiện thực.
Nói cách khác, những điều xấu xa từng trải qua đều là thật, những điều tốt đẹp từng đi qua lại chưa chắc đã chính xác.
Nhiều người cố chìm đắm trong cái đẹp, không nghĩ đến tất cả mọi thứ đều có mặt tối của nó, kết quả bị quật ngã đến thảm thương.
Giống như nàng ở thế giới này, chỉ khi đến Lạc Gia Trang ngang tàn, khốc liệt mới biết thế giới này chứa đựng những trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Từ thời khắc trở thành Liễu Thù Thù, nàng mới biết nơi đây không phân biệt phải trái, trắng đen, chỉ có địa vị và quyền lực.
Nàng vốn còn tưởng sẽ được sống phần đời của nguyên chủ một cách bình yên, nào ngờ sự bình yên phải đổi bằng máu và nước mắt, thậm chí là cả tính mạng, cuộc đời..