Song Kiếm

Chương 241: Linh thạch




Chém cải trắng xong, Đường Hoa bị truyền tống ra khỏi phó bản. Vì sao lại chế tạo ra một cái phó bản? Đương nhiên cũng có nguyên nhân ở đây rồi. Đã nhắc là có đạo cụ quan trọng, nhưng nếu cứ để rớt đầy ở bên ngoài, ai hên sẽ được thì không phải là ý đồ của hệ thống. Hơn nữa nếu chiến đấu giữa trời đầy hoa bay như ở ngoài đấy thì khó xung lắm.

Một phút sau khi chiến đấu xong, Đường Hoa và Phá Toái cơ hồ đồng thời được truyền tống ra khỏi phó bản. Ra khỏi đó xong, toàn thân hai người được bao phủ bởi một lớp ánh sáng bảo vệ, cái lồng ánh sáng này bảo vệ cho người chơi được 5 giây, lúc hồi sinh sau khi tử vong người chơi cũng được bao phủ bởi một lồng sáng như vầy. Có nó bảo vệ, người chơi ở vào trạng thái hoàn toàn miễn nhiễm với mọi thứ, thậm chí nó còn bảo kê cho tay đấm chân đá gì cũng không chạm được đến người nữa.

“Gia Tử, chém cái gì đó?”

“Hoa cúc, ngươi thì sao?”

“Mẫu đơn.” Phá Toái chậc chậc nói: “Người đẹp giọng lại ngọt, cứ mở miệng ra là tiên trưởng, thật là không nhẫn tâm hạ thủ mà.” Biểu tình của tên này có vẻ tiếc nuối lắm.

“Ha ha, sở thích của ngươi đặc biệt thật đó.” Đường Hoa nói: “Có rảnh thì đi kiếm kỹ nữ đi, xem xem có phải người ta mở miệng ngậm miệng đều là ông chủ không.”

“Gia Tử, ngươi có thành kiến với kỹ nữ.” Phá Toái chỉ trích: “Đây là chính kiến rất không lành mạnh à.”

“Không có, tuyệt đối không có. Kỹ nữ không đả thương người ta, cũng không có hại người, hơn nữa theo kết quả điều tra thì nó là một trong ba nghề nghiệp có tín dự nhất đó. Bổn Gia Tử nâng hai tay tán thành sự tồn tại của cái nghề này. Có điều cũng phải nói, cái pháp luật thời nay cũng hay ghê đó, thông dâm thì vô tội, mà mua dâm lại có tội.”

“Là do ngươi không biết đấy thôi, mấy ngàn năm qua nước ta vẫn luôn mua dâm vô tội, thông dâm có tội cơ. Nhưng sau này vì làm theo tiêu chuẩn của thế giới, tiến bước cho giống với tiêu chuẩn pháp luật của những quốc gia phát triển, rồi còn phải phòng ngừa cái nước nào đó nói chúng ta không có nhân quyền, bởi vậy cho nên mới sửa ngược đi, dù sao thì thông dâm cũng là một trong những quyền lợi cơ bản của con người mà. Thực ra nghĩ lại thì mua dâm cũng có thể giảm bớt các vụ phạm tội cưỡng gian, rồi còn giảm thiểu thất nghiệp nữa, lại còn không chiếm đất không chiếm phòng, khi làm việc chỉ cần một cái giường thôi, không gây họa cho dân chúng mà cũng không làm tổn thương đến bình dân... Còn cái việc thông dâm thì cơ bản dính vào là sẽ tan nát cả hai gia đình. Ngươi nói xem mấy đứa lập pháp kia có chút chất xám cơ bản nào không đây?”

“Miếng ăn là miếng nhục thôi.” Đường Hoa cười ha ha: “Không phải là điều mà đám dân đen chúng ta có thể biết được, chờ ngày nào đó bổn Gia Tử đây lên làm chủ tịch Liên Bang, ta sẽ đổi nó lại, bắt đám thông dâm nhốt vào trong lồng heo mang đi dạo phố hết. Ai... Một tên bạn xui xẻo kia của ta bởi vì cái chuyện thông dâm vô tội này mà đành phải giương mắt nhìn đôi cẩu nam nữ ân ân ái ái, cuối cùng mắc phải chứng hậm hực đấy.”

“Các ngươi có thú vui tao nhã thật nhỉ, lại đi thảo luận cái đề tài này.” Một thanh âm truyền đến từ phía Đông, Phá Toái với Đường Hoa - đang nằm úp sấp trên mặt đất - xoay đầu nhìn qua, đây không phải là Huy Hoàng thì là ai nữa? “Các ngươi có cách này sao không nói chứ, ta bay ba trăm mét đã vào phó bản ba lần rồi đấy.”

Phá Toái cười ha ha: “Bọn ta cũng muốn báo lắm, nhưng đi đâu tìm ngươi bây giờ. Huy Hoàng, ngươi chém cái gì thế?”

“Cả ba đều là hoa hồng cả. Cái đầu tiên 4 giây, cái thứ hai 6 giây, cái thứ ba là 10 giây lận.” Huy Hoàng than thở: “Trăm hoa cùng bay múa, vậy mà ta chỉ thích mỗi hoa hồng thôi. Nếu gặp thêm chừng mười lần tám lần nữa thì cái mạng nhỏ đây không đi gặp ông bà mới lạ à.”

Phá Toái vừa trườn tới vừa nói: “Cũng không biết đầu ra là ở đâu đây, rủi đâu tên Ốc Vít vô lương kia thiết kế là 100 km thì phỏng chừng khi chúng ta qua được, phi thuyền cũng đã đến đích rồi à.”

Đường Hoa nói: “Ngươi cũng lạc quan quá đó, ngươi không thử nghĩ lại xem nếu bò hết 100 km xong lại phát hiện cửa ra ở hướng ngược lại thì ngươi làm sao hử?”

“Ta phi phi (nhổ nước miếng), xấu không linh tốt cứ linh.” Phá Toái mắng: “Vận hên của ngươi cứng rắn lắm, làm ơn lần sau đừng có rủa ác mồm thế được không?”

Huy Hoàng cười ha ha, hói: “Phong Vân Nộ đâu rồi? Không đi cùng các ngươi à?”

“Không có!” Hai người kia cùng lắc đầu: Phá Toái đột nhiên nói: “Gió dừng rồi, mọi người cẩn thận, đừng có vào lộn phó bản đó.”

Quả nhiên, Phá Toái vừa dứt lời thì gió đã ngừng không còn hiu hiu thổi nữa, đầy trời những cánh hoa bắt đầu rụng xuống, năm màu bảy sắc thật là khiến con mắt muốn hoa lên. Đường Hoa rất là bội phục, nói: “Phá Toái, cung hỉ ngươi nha, sự nhạy bén của ngươi sắp vượt qua giác quan thứ sáu của phụ nữ rồi đó.”

“Nói bậy, đây là kỹ năng sinh tồn đó mà.” Phá Toái chìa một ngón trỏ ra, nói: “Đưa một ngón tay đang ướt ra, sẽ có thể dễ phát hiện hướng gió hơn... Đến rồi, chú ý nào. Ta choáng, sao đều giống hoa mẫu đơn hết vầy nè?”

“Bên phía trái của ngươi có hoa violet kìa.” Đường Hoa nhắc một câu xong, bèn túm lấy một cánh hoa mẫu đơn: “Lát nữa mọi người ra khỏi phó bản xong thì chờ một chút đã, cùng nhau hành động, không gặp thì không rời.”

“Không gặp thì không rời.”

* * * * * *

“Cung hỉ ma tôn...”

Mẫu Đơn tiên tử còn chưa có nói xong là đã bị Đường Hoa đánh nát mất rồi, hai giây rưỡi. Ơ? Có thứ gì này? Đường Hoa lấy ra một viên đá, tên nó như sau: Thiên Địa linh thạch, vật dụng sử dụng một lần, tác dụng của nó là khắc lại tọa độ truyền tống trong khu vực an toàn ở Tiên - Ma giới, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một viên linh thạch cộng với 100 kim. Lẽ nào cái này là đạo cụ trọng yếu sao?

“Có thu hoạch rồi nhé.” Đường Hoa đưa linh thạch ra khoe, nói: “Có điều là đã bị gắn chắc rồi, không thể giao dịch được.”

“Bực thật, sao lúc ta chém mẫu đơn lại không rớt ra nhỉ?” Phá Toái phất tay một cách khó chịu: “Các huynh đệ, tiếp tục tiến thôi.”

Huy Hoàng nói chen vào: “Các ngươi có thấy những cánh hoa bay múa trên bầu trời kia có chút quái dị không, hình như chúng tuân theo một đồ án đấy.”

“A? Là trận Bát Quái, gió Nam thổi sẽ biến thành trận Trường Xà, gió Bắc thổi sẽ biến thành trận Ngư Lân... Thực ra ở chính giữa chúng có nhiều khe hở lắm, chỉ cần không bay quá nhanh thì đúng thật là vẫn có thể từ trên không bay qua được.” Đường Hoa thấy Huy Hoàng với Phá Toái đang nhìn mình như nhìn người trời thì giải thích: “Lúc trước được Quỷ Cốc tử dạy cho một khóa, trừ trận Bát Quái ra thì những cái khác đều là trận hình bình thường cả, dễ nhớ vô cùng. Ta cảm thấy lão ta hẳn nên kiêu ngạo vì có một tên học sinh thông minh như ta đấy.”

“Đã biết trận này rồi thì...” Phá Toái với Huy Hoàng cùng nhìn Đường Hoa, trong tưởng tượng của hai người, Đường Hoa đã biến thành một con ong dẫn đường hoặc là một chiếc máy dò mìn rồi.

“Đừng! Đừng có trông cậy vào ta!” Đường Hoa xấu hổ toát mồ hôi hột: “Ta thì biết bọn chúng đấy, nhưng chưa chắc bọn chúng sẽ biết ta, chúng không chịu nhường đường đâu.” Cũng giống như với khách quen vậy, quen mặt thì quen đấy, nhưng cũng không bao giờ đi nghiên cứu thói quen riêng tư của họ vậy.

Phá Toái hỏi: “Vậy ngươi có còn cách nào tốt hơn không, đừng làm cho chúng ta cứ hai phút lại phải vào trong phó bản một lần đó.”

“Có!” Đường Hoa lấy ra cái xẻng tùy thần của mình: “Chúng ta đào đường hầm chui qua.”

“Xì! Còn chẳng nhanh bằng trườn đi nữa.” Từ đây có thể thấy là mọi phương pháp của Đường Hoa đều rất phế cả, nhưng quả thật chúng cũng có tác dụng, ít nhất thì cũng tránh bị dính phải cánh hoa rồi tiến vào trong phó bản.

* * * * * *

Đã Đường Hoa là ‘chuyên gia trận hình’ nửa mùa, vậy ba người đành phải tiếp tục bất đắc dĩ cần cù trườn tới trong biển hoa thôi. Trên trời thì không đi được rồi, trên cơ bản là không có đường nào để đi cả. Ở mặt đất thì trống trải hơn, tuy tốc độ trườn tới sẽ chậm, nhưng hai phút mới tiến vào trong phó bản một lần.

Nhưng mười hai tiếng đồng hồ sau, ba người kinh hoàng phát hiện ra mỗi loại hoa bọn họ đã đụng độ đến hơn năm lần rồi! Thực lực của các tiên hoa đã bắt đầu chậm rãi tăng lên, mà mười hai tiếng đồng hồ này mọi người mới chỉ trườn được có 10 km thôi. Hơn nữa đây còn là dưới tình huống không bị lạc đường trườn đi vòng vòng đấy.

“Vậy không xong đâu, chúng ta sớm hay muộn gì cũng phải chết ở nơi này thôi.” Huy Hoàng nói: “Ít nhất thì cũng phải có đường chạy ra với chứ.”

“Làm sao chạy đây? Chỉ có nửa mét không gian thôi hà.” Ánh mắt Phá Toái đột nhiên sáng lên: “Các ngươi ai biết kỹ năng Định không?”

“Đậu xanh, đó là kỹ năng đặc thù của phương sĩ mà?” Kỹ năng Định này cũng giống như là Tố Nữ Chu Thiên quyết vậy, BOSS nhỏ có một số xác suất nhất định sẽ rớt ra, mà môn phái có thể học được cũng đặc thù lắm, là một số môn phái thuật sĩ nhỏ bé hiếm thấy. Hơn nữa tác dụng của nó cũng không là bao, chỉ có thể khiến hoàn cảnh chung quanh đứng khựng lại mười giây, hơn nữa lại chẳng có tác dụng gì với người chơi và quái vật cả.

“Một cái kỹ năng rác rưởi như vậy hóa ra cũng có lúc hữu dụng cơ đấy.” Phá Toái tán thưởng: “Chẳng trách gì người ta vẫn nói ngay cả một tờ giấy chùi đít cũng có tác dụng riêng biệt của nó mà.”

Huy Hoàng xem lại thứ gì đó, rồi nói: “Kỳ Vô Biên đặc san mới có rồi.”

“Đọc xem!”

Huy Hoàng xem sơ qua nội dung rồi nói: “Thứ nhất là người chơi ờ núi XX đã chiếm được quyền chủ động, hai bang hội lớn đang bố trí canh phòng ở khu vực đó. Toàn bộ người chơi đã đồng lòng đánh đuổi được một trăm mười lần tiến công của yêu ma phương Tây, đồng thời cũng đã thành công đánh chết được một trong mười ma tướng của ma vương là Kẻ Tiên Đoán. Thứ hai là toàn bộ người chơi đã bắt đầu lấy núi XX làm mục tiêu để tụ lại với nhau, Nhất Kiếm và Song Sư cử hành sự kiện khích lệ quân đội, dùng số tiền lớn thu thập các dạng tài liệu do yêu ma phương Tây rớt xuống.”

Đường Hoa than thở: “Không ngờ bổn Gia Tử đây đi trộm khoai một lần là tạo thành một chiến tuyến thống nhất của cả dân tộc như thế đấy.”

“Ha, đây là do mọi người biết khôn ra, biết chỉ cần tiền phương an toàn thì hậu phương cũng an toàn đấy chứ. Hai bang hội đang bỏ vốn ra để kéo dài thời gian tiến quân Trung Nguyên của yêu ma phương Tây đó mà.”

Huy Hoàng lại nói: “Còn nữa, Phong Vân Nộ đã bốc hơi khỏi nhân gian, Táng Ái thì ẩn cư núi Nga Mi. Nghe nói là Táng Ái chịu không nổi sự đả kích như thế, cho nên đã đóng kín mọi kênh liên lạc, đi ẩn cư mất. Mặt khác... Sát Phá Lang đã về lại cấp 60 rồi, đang dùng giá cao thu mua tiên kiếm thất giai. Còn lại đều là mấy cái tin tap nham như ngôi sao nào đó đi uống trà với nhau, vân vân... Ta choáng, giá một thanh tiên kiếm tam phẩm thất giai đã lên tới năm nghìn kim lận rồi, nhị phẩm là tám ngàn, đi ăn cướp à? Nhị phẩm lục giai cũng mới có một ngàn hai trăm kim thôi hà.” Huy Hoàng lật đến tờ cuối cùng, tức là bảng giá hàng trong tuần, nhìn lướt qua. Giá hàng tăng lên thế này thật là khiến người ta kinh hãi lắm.

“Đây là bi kịch khi cấp bậc của mọi người cùng dồn về một khối đó.” Đường Hoa nói mát một câu, mà trong lòng thì đang chảy nước mắt ròng ròng, mình bởi vì cái cây cung ghẻ kia mà không biết đã bắn mất bao nhiêu bạc rồi đấy. Khi sử dụng thì oai phong thập phần, nhưng dùng xong thì vạn phần đau đớn mà.

“Gió dừng rồi, mọi người gắng nhìn cho kỹ chút nhé.” Phá Toái la lên.

* * * * * *

“Ma tôn...”

“Rồi, Cúc Hoa tỷ tỷ, tục ngữ có nói gặp một hồi là quen, hai hồi là thân, tốt xấu gì ta cũng đến thăm tỷ sáu lần rồi, tình cảm giữa chúng ta tuy không thế ví là núi cao biển sâu, nhưng ít nhiều gì cũng được coi là quen mặt chứ?”

“Lời ma tôn nói rất đúng.” Củ cải trắng Cúc Hoa rất lễ phép đáp lại.

“Đã là đúng, vậy tỷ xem có thể nương tay cho bổn Gia Tử, hoặc là nhắc nhở chút ít gì đó được không? Một ngày tỷ gặp ta tới sáu lần cũng thấy phiền mà phải không?”

“Ma tôn thực biết nói đùa.” Cúc Hoa nhẹ nhàng che miệng cười.

“Ta không có nói đùa.” Đường Hoa rất nghiêm túc nói: “Nếu kim tiền mua không được tỷ, vậy ta có thể cho tỷ xem cái thân trần hoàn mỹ của ta, chỉ giới hạn nửa thân trên thôi.”

“Ma tôn không hỏi, tiểu nữ tử cũng không dám nói.” Củ cải trắng Cúc Hoa dường như đã bị đe dọa thành công, bèn bắt đầu nhắc nhở: “Ma tôn cũng biết đấy, trời không ở phía trước, cũng không ở phía sau, không ở bên trái mà cũng không ở bên phải. Tiên cũng vậy, ma cũng vậy, đều ở tít trên cao quan sát nhân gian cả.”

Đường Hoa lắc đầu: “Ta vẫn cứ không hiểu...”

“Vẫn chưa hiểu sao?” Cúc Hoa có vẻ hơi sửng sốt, hỏi lại.

“Ta không hiểu tỷ là một nữ sinh có làn da đẹp như vậy, thanh âm lại dễ nghe như vậy, vì sao tâm địa lại còn thiện lương như thế. A... Ai nói trên đời này không có nữ nhân hoàn mỹ nào? Cúc Hoa tỷ tỷ, ngài là thần tượng suốt cuộc đời này của Gia Tử ta đấy.”

Cúc Hoa che miệng lại: “...”

Đường Hoa xử lý thần tượng xong, thu hồi ma khí rồi búng tay một nhát: “Đánh lén thành công, được thêm mười điểm. Bổn Gia Tử thích những NPC biết nói chuyện nhất, còn ghét nhất là mấy cái con quái vừa gặp mặt là muốn đánh muốn giết liền. Sẵn tiện nói luôn một tiếng, lương tâm ta vẫn thấy áy náy lắm, có điều nếu lão bà nhà ta biết ta khen ngợi nữ nhân khác như vậy thì cái mạng nhỏ này sẽ nguy ngay, bởi vậy ta bất đắc dĩ phải đành giết hoa diệt khẩu vậy. Cúc Hoa tỷ tỷ, tỷ thiện lương như vậy chắc là sẽ tha thứ cho ta phải không?”

* * * * * *

“Hóa ra là như thế.” Huy Hoàng vỗ tay: “Ta vẫn cứ thắc mắc rằng lẽ nào muốn đi qua được giếng Thần Ma là phải biết về trận pháp hay sao... Thì ra là bay lên trên chứ không phải là bò về phía trước.”

“Choáng!” Phá Toái vội nói: “Huy Hoàng, chúng ta còn chưa đi được, còn chưa kiếm được Thiên Địa linh thạch kia kìa.”

“Đúng nhỉ! Cao hứng sớm quá rồi.”

Phá Toái nói: “Gia Tử, hồi nữa ta đỡ không nổi thì đi làm cu li giúp ta nhé, ta chụp cánh hoa nào thì ngươi chụp cánh hoa đó.”

“Đừng à! Người đầu tiên đến mặt trăng là Armstrong, còn người thứ hai chẳng ai thèm nhớ tên cả.”

“Được rồi, biết ngươi phải phồng tôm thay cho cái Vô Biên đặc san vô lương kia mà.” Phá Toái nói: “Ta với Huy Hoàng cam đoan, tuyệt đối sẽ không nhận phỏng vấn của Song Kiếm nhật báo được chưa?”

“Đề nghị này cũng không tệ.” Đường Hoa dặn dò: “Các ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút nhé, ta phỏng chừng muốn xông qua tầng hoa này là mỗi người phải vào trong phó bản ít nhất mười lần đó.”

Phá Toái khóc ròng: “Ngươi sợ cái gì chứ, ngươi có dịch chuyển tức thời mà?”

“Cũng đúng!” Bổn Gia Tử đây thuộc giai cấp có xe, đã không chơi với xe công cộng từ nhiều năm lắm rồi.

* * * * * *

Phải nói đánh giá hôm nay của Phá Toái đúng là đúng thật chứ chẳng sai, vận may của Đường Hoa là 90 điểm, bởi vậy trong lần thứ hai vào phó bản đã lấy được Thiên Địa linh thạch. Huy Hoàng kém hơn một chút, nhưng cũng có 70 điểm, cho nên người ta rất nhanh cũng đã kiếm được linh thạch rồi. Phá Toái buồn bực lắm, tuy vận hên của mình không tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đến 50 cơ mà, đâu phải học sinh nào cũng có thể thi được 50 điểm đâu, sao mình vẫn chưa có đá chứ?

Tình thế càng ngày càng tồi tệ hơn, ban đầu một mình Phá Toái đánh còn được, nhưng rất nhanh Đường Hoa cũng bị kéo đi theo trợ trận. Phá Toái hiện giờ đã đụng với Mẫu Đơn tiên tử đến mười ba lần rồi, thực lực của nàng đã tăng lên đến mấy trăm phần trăm...

“Xong rồi, xong rồi, nếu còn như vậy nữa thì trừ tự sát ra ta chẳng còn đường nào để đi nữa cả.” Mắt thấy hai huynh đệ đã bị mình kéo đi đến mười lăm lần rồi, trong lòng Phá Toái thấy áy náy lắm, hắn vốn muốn bảo hai người cứ đi trước, nhưng nhìn lại thấy sắp đạt được mục đích rồi thì lại không đành lòng bỏ qua.

“Muốn tự sát thì tự sát sớm chút đi.” Đường Hoa đang lúc cấp bách vẫn kịp nói. Mẫu Đơn tiên tử này đã dũng mãnh lắm rồi, ba người hợp tác mà còn phải kéo điểm cừu hận mới gặm chết dần được đấy. Quần công, tấn công đơn thể, kỹ năng khống chế, ống máu, lực phòng ngự, v.v... đều đã được tăng lên hết rồi, hơn nữa cái vụ 10% tăng lên kia không phải là dựa theo mức ban đầu, mà là dựa theo thực lực lần đụng độ trước! Ả này có lẽ còn có thể xử được, chứ tới ả sau chỉ sợ ba người ngoài việc trốn chết ra đã không còn đường nào nữa. Mà chạy trốn cũng còn phải bận tâm về việc sẽ đụng phải cánh hoa nào nữa cơ.

“Biết rồi, lần này không được nữa thì chúng ta sẽ lui.” Phá Toái nhìn lại, quả thật đã không còn cách nào nữa rồi, nếu không đi thì hồi nữa sẽ không đi được nữa đâu. Mà khi đi cũng còn phải cầu nguyện cho lát nữa đừng có vào trong phó bản của Mẫu Đơn nữa...

“Đòn cuối cùng lưu cho ta, các ngươi thủ vững, ta đổi trang bị. “Huy Hoàng đột nhiên rời khỏi trận chiến. Phá Toái với Đường Hoa biết Huy Hoàng có khả năng có hàng chủ bài nào đó phải dùng, cho nên bèn giữ chặt lại giá trị cừu hận, để Huy Hoàng rời khỏi trạng thái chiến đấu.

Huy Hoàng rời khỏi trạng thái chiến đấu xong, lập tức lấy ra một cái cây gì đó thẳng đuốt nho nhỏ, nói: “Xem pháp bảo giữ nhà của ta đây, làm nhiệm vụ thần Tài của Côn Lôn được đó.”

“Pháp bảo gì thế?” Phá Toái với Đường Hoa cùng hiếu kỳ hỏi.

“Tụ Bảo bồn!”

“Ặc, theo ta biết thì Tụ Bảo bồn phải giống cái bồn cầu, hoặc có thể giống một cái bình đi tiểu chứ, đâu thể nào giống với một cây nhang đâu?” Khác biệt lớn quá rồi, Đường Hoa thật không thể nào tiếp thụ được.

“Ngươi đoán không sai, đây quả thật là một cây nhang.” Huy Hoàng cười híp mắt, trông là biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi: “Tụ Bảo bồn là pháp bảo, đã trang bị rồi. Cái này là cây nhang thỉnh thần tài nhập thể đấy, một khi thành công, xác suất rớt bảo sẽ tăng thêm 50%.”

Phá Toái bất mãn: “Có thứ ngon như thế này sao không đưa ra dùng sớm vậy?”

“Nhang thì chỉ có một cây thôi, vốn định dùng khi đánh BOSS lớn, chẳng hạn như ma vương vậy.” Huy Hoàng mặt thì đang cười mà lòng như nhỏ máu, cái này có thể được coi là bảo vật vô giá đó.

Phá Toái lập tức xin lỗi ngay: “Huy Hoàng ca, ta đã hiểu lầm ngài rồi.” Hai mắt hắn đẫm lệ mông lung, rất có phẩm hạnh của một diễn viên chuyên nghiệp.

“Tởm quá!” Huy Hoàng vui mừng nói: “Được rồi!” Vừa dứt lời, trên thân Huy Hoàng có những đồng nguyên bảo vờn quanh.

Đường Hoa chen vào: “Hiện giờ nói được rồi là còn sớm lắm, ta lo hồi nữa mỗi người bọn mình được một viên linh thạch trong túi, còn Phá Toái thì...”

“Gia Tử ngậm cái miệng quạ đen chết tiệt lại.” Phá Toái “Hừ” một tiếng, nói: “Nếu nó dám xuất hiện tình huống như thế, ta sẽ lập tức bái ma vương làm anh đại ngay, sau đó sẽ chỉ chuyên môn truy sát những tên vận khí tốt, vận hên rung trời. Dù sao thì thế giới phương Đông đã không còn đất cho Phá Toái này sống yên nữa rồi.” Phá Toái sụt sùi nước mắt lẫn nước mũi, cái giếng Thần Ma này có thể thông qua được hay không không biết, nhưng chưa gì đã khiến lòng tin của mình xuống đến số âm luôn rồi. Mình tốt xấu gì cũng có cộng điểm Phúc Duyên mà, đáng lẽ ít nhiều gì cũng phải ảnh hưởng được đến vận may của mình chứ?

“Các ngươi lược trận!” Huy Hoàng thấy ống máu của Mẫu Đơn không còn nhiều nữa, bèn vội lao lên đánh ngay. Kiếm nộ cộng thêm kỹ năng nhỏ, trên thân có ánh kim lấp lóe, không đến ba phút là đã xử lý được Mẫu Đơn tiên tử rồi.

“...” Đường Hoa với Huy Hoàng không dám nhìn lại túi Càn Khôn của mình, mà là nhìn biểu tình của Phá Toái. Biểu tình của Phá Toái đầu tiên là kinh, sau đó là buồn, tiếp đó là mê, cuối cùng là hỉ. Phá Toái túm ra một viên đá, cười như điên cuồng: “Oa... Thật sự ra rồi. Huy Hoàng, ta yêu ngươi đến chết mất thôi.”

“Ra thì ra chứ có gì đâu, nhìn cái biểu tình hồi nãy của ngươi thiệt hù chết bọn ta rồi.” Huy Hoàng rất là kiêng kị với cái chữ ‘yêu’ kia trong câu nói của Phá Toái. Giữa nam nhân với nhau có thể nói gì cũng được, nhưng không bao giờ được nói chữ ‘yêu’.

Phá Toái xin lỗi: “Vừa uống mất một cụm thuốc, nên linh thạch rơi vào vị trí trống của chúng, trong nhất thời ta tìm không ra. Đã khiến mọi người lo lắng rồi... Lại nói, cũng không đến nỗi hù chết mọi người mà?”

Đường Hoa lấy hai viên đá ra: “Nếu ngươi không lấy được linh thạch mà nhìn thấy thế này không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”

Huy Hoàng thật thà mộc mạc cũng lấy ra một viên: “Coi bộ vận khí của ta vẫn cứ thua Gia Tử một chút thật.”

“Ngọc Đế phù hộ.” Phá Toái vuốt vuốt ngực của mình, may mà mình cũng đã kiếm được một viên rồi, nếu không chắc mình mua một khối đậu hủ đâm đầu cho chết mất.

Đường Hoa tiếc nuối nói: “Tiếc một cây nhang ấy thật.”

Huy Hoàng phất tay: “Thứ đó cũng chỉ là để đem ra dùng mà thôi. Mà thật ra dùng rồi thì ta đỡ bớt đi một cái khúc mắc trong lòng đấy, kẻo không mỗi lần đánh BOSS lại phải cân nhắc xem có nên dùng hay không.”

* * * * * *

Cũng không biết có phải là do thần tài phù hộ hay không, mà quá trình vượt qua biển hoa hết sức thuận lợi, thậm chí còn gặp được dạng phó bản chưa vào một lần như bồ công anh nữa. Người ta có nói là huynh đệ đồng tâm, sắc bén cắt cả đá vàng, ba người cùng bay ra khỏi biển hoa, phá tan đi màn mây hoa, bay đến một khung cảnh khác.

“Đây là Tân Tiên giới mà?” Đường Hoa nhìn trái nhìn phải rồi thắc mắc, tân Tiên giới hoàn toàn là một môi trường của tiên, mà cái này chỉ có một nửa thôi. Phía Đông của nó là một thế giới màu đen, nham thạch màu đen, mặt đất cũng màu đen, thậm chí ngay cả mấy con hạc cũng màu đen nốt. Âm nhạc từ phía này truyền ra không phải là tiên âm lượn lờ của những nhạc cụ như chuông trống hay cầm tiên, mà là tiếng cầm mang theo sát khí, tiếng địch mang theo sự cô quạnh, và tiếng cầm nghe như vó ngựa thê lương nữa.

“Các ngươi rốt cục cũng đến rồi.” Phong Vân Nộ đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của ba người: “Ta phát hiện ra nơi bí mật này xong thì mãi vẫn không tìm được các ngươi, lại lo là hạ xuống thì không qua nổi phó bản, nên đành chờ ở đây thôi.”

Huy Hoàng mang ý tốt hỏi: “Vậy ngươi có kiếm được viên đá nào không?”

“Đá gì cơ?” Phong Vân Nộ có vẻ thắc mắc.

“Không có gì không có gì.” Đường Hoa cười ha ha, đã đi qua được rồi, Huy Hoàng ngươi đừng có nóng đầu lên chạy tới giúp người ta qua phó bản đó: “Ba vị, tiên có tiên lộ, ma có ma đạo, bổn Gia Tử đi tham quan trước đây.”

Phá Toái giữ lại: “Không định tham quan thiên cung của bọn ta trước à?”

“Sớm hay muộn gì cũng sẽ đi thôi.” Đường Hoa dặn dò: “Giúp ta hỏi thăm chỗ của lò luyện Thiên Địa với nhé.”

“Không có vấn đề.” Phá Toái phất tay: “Bye!”

“Bye!”