“Tiểu Lang, đang gọi ngươi đó... À, đi qua bên kia rồi.” Đường Hoa bay đến trên một cột đá cạnh Sát Phá Lang, hỏi: “Tiểu Lang, sao ta cứ có cảm giác gần đây ngươi đã thay đổi thành một người khác nhỉ. Yên vui làm tội phạm cướp bóc không chịu, tự dưng đổi nghề chạy sang Thần Chi Lĩnh Vực làm CEO là sao?”
“Ta thích, thì sao?”
Mặc Tinh cũng thắc mắc lắm: “Ta cũng thấy kỳ quái đấy, chuyển biến lớn quá. Trước kia chỉ chuyên cướp BOSS, ngay cả đầu lĩnh trong bang của mình cũng cướp, nhưng gần đây ngươi lại làm ngược lại, đi bảo vệ BOSS cho Thần Chi Lĩnh Vực.”
Đường Hoa phụ họa: “Đúng vậy! Hơn nữa ta thấy Mông Mông người ta cũng thế, Thắng Giả Vi Vương cũng thế, toàn coi ngươi là tay đấm mà sai sử cả, chẳng thấy giữa các ngươi có chút hòa hợp hữu nghị nào hết.”
“...” Sát Phá Lang vẫn im lặng.
Mặc Tinh lại hỏi: “Lang?”
“Không có việc gì!” Sói than một hơi.
“Ta thì lại thu được một ít thông tin đây. Khi ngươi độ ma kiếp thứ nhất, đã khiến cho nguyên một đám hảo thủ của Thần Chi Lĩnh Vực quay về cấp 20. Tên tiện nhân Phi Thường Kiếm, cộng thêm đôi cẩu nam nữ Thắng Giả kia, với lại con bé nhóc con Mông Mông còn có phần dễ nói chuyện, nên không so đo, nhưng những tên kia sau khi luyện cấp trở về lại bang, biết ngươi cũng ở trong bang, thế là lòng trong lòng khó chịu, đã bức ép Thắng Giả Vi Vương.” Đường Hoa cười hè hè: “Không nói sai chứ?”
Mặc Tinh nghi hoặc hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
“Cho ta xin đi, ta là cổ đông của Vô Biên đặc san đó, mà Vô Biên đặc san lại là tờ báo chính quy chuyên moi tin bà tám mà. Khi ta uống rượu nói chuyện phiếm với Vô Biên, những tin tức hoa hòe lá hẹ này chính là đồ nhắm của bọn ta đấy, làm sao mà ta không biết được.” Đường Hoa lại nói: Những người kia còn mỗi người kéo thêm một đống người hạ tối hậu thư cho Thắng Giả Vi Vương đấy... Thực ra nghĩ lại cũng chẳng có gì kỳ quái cả, trang bị vũ khí nát hết sạch rồi, cấp 40 bị quay về cấp 20, tức là mức khởi điểm đã thấp hơn người khác rất nhiều, có muốn vùng lên cũng gian nan lắm mà. Ta còn nghe nói...”
“Nghe nói cái gì?” Mặc Tinh vội hỏi.
“Ta còn nghe nói, Thắng Giả Vi Vương đã tuyên bố kết quả đàm phán thế này, những người kia đã đồng ý rằng nếu lần này Sát Phá Lang xử lý ta, vậy chuyện trước kia họ không truy cứu nữa, đồng thời cũng để cho hắn làm một cái chức khá ngon lành - phó bang chủ. Nhưng nếu lần này không xử được ta thì... Hè hè hè, đành phải rời khỏi Thần Chi Lĩnh Vực thôi. Nói đến đây ta lại cứ buồn bực, Thần Chi Lĩnh Vực làm gì cứ chăm ngắm ta thế, lần này nếu ông đây đại nạn không chết, tất sẽ san bằng Lư Sơn cho xem.
“Móa!” Mặc Tinh tức giận bừng bừng: “Họ Sát, có phải là vậy hay không?”
“...” Sát Phá Lang trầm mặc.
“Ngươi là đồ lừa gạt, ngươi nói có ân oán tư nhân với Gia Tử nhất định phải giải quyết, cho nên ta mới hảo tâm đi theo khuyên giải, không ngờ ngươi lại là vì cái chức phó bang chủ cho nên mới tới giết bạn của ta...”
“Ta có gì quen biết với hắn đâu mà không thể.” Sát Phá Lang thản nhiên trả lời: “Không những không quen, mà cừu hận còn thâm sâu nữa. Tuy không đến nỗi phải đưa hắn về cấp 20, nhưng Phi Thường Kiếm, Mông Mông, Thắng Giả Vi Hậu lại đều là bạn của ta, họ mời ta...”
“Bắt ngươi làm như vậy không thể nào là bạn của ngươi được.” Mặc Tinh nói: “Nếu bọn họ thật sự là bạn của ngươi, vậy sẽ gánh chịu lấy áp lực mà giữ ngươi lại, hoặc là sẽ cho phép ngươi rời khỏi bang hội ngay mới đúng. Làm gì có loại bạn bè nào mà đi nói điều kiện với bạn mình chứ?”
Sát Phá Lang thở dài: “Thực ra họ cũng khó xử lắm. Ta thật không ngờ rằng những người này cấp bậc thì không cao, mà chuyện gì cũng có thể nói ra khỏi miệng được.”
Đường Hoa trả lời: “Ngươi làm ơn động não nghĩ lại đi. Bị trở về cấp 20, mối cừu to như vậy làm sao lại có khả năng quên được? Mà những người kia lại vốn là nòng cốt của Thần Chi Lĩnh Vực.”
Mặc Tinh phụ họa: “Đúng vậy...”
Sát Phá Lang giận dữ: “Lẽ nào ta không thể có bạn bè được sao? Ta giúp bạn ta thì đã sao?”
Lúc này lại đến phiên Đường Hoa và Mặc Tinh trầm mặc. Đúng vậy, ví dụ Đường Hoa hô một câu đánh nhau ở Đông Lai, cả Huy Hoàng lẫn Phá Toái đều không càm ràm chạy đến ngay, họ cũng không có hỏi là PK với ai, chỉ cần biết cứ đến là được. Thế thì vì sao Sát Phá Lang lại không thể có bạn bè chứ? Bạn bè nhờ hắn đến hỗ trợ, làm sao hắn cự tuyệt được chứ? Nếu đổi một góc độ khác mà suy xét, vậy thực ra chuyện Sát Phá Lang làm cũng chẳng có gì sai cả. Lại đổi sang một ví dụ khác, nếu có người cướp mất nữ nhân của Phá Toái, Phá Toái nhờ Đường Hoa thừa dịp tên ấy độ kiếp xử lý hắn, Đường Hoa có làm không? Đương nhiên là có rồi, thuận tay giết chết thôi mà, mình có sợ cái cảnh cừu nhân khắp thiên hạ đâu. So sánh lại, thậm chí Đường Hoa còn ác liệt hơn Sát Phá Lang nhiều, vì tốt xấu gì Sát Phá Lang cũng có chút thù hận với Đường Hoa. Đường Hoa thì bất kể có quen biết hay không cũng sẽ kêu lên một tiếng: cướp cái bô của huynh đệ ta... xử lý hết. Các ngươi có phải thật tâm yêu nhau hay không cũng chẳng quan hệ gì với ta, quan trọng là Phá Toái cho rằng ngươi đã cướp nữ nhân của hắn là được... Cái gì? Không nói lý à? Cho ta xin đi, chơi trò chơi đó, ai đi nói lý với ngươi? Lẽ nào còn định hô hào nhân quyền à? Hay là huyễn tưởng chuyện mỗi người đều bình đẳng? Ngươi có thể đi pháp viện tố cáo ta đấy. Đã không có cái giàn nho lớn, vậy cũng đừng có đi trồng loại nho lớn như vậy chứ. Cho dù là trong hiện thực đi nữa, lẽ nào người nghèo cũng thật sự có thể bình đẳng với người giàu sao? Nhập học, vào nghề, yêu đương, kết hôn, rồi đứa con nhập học, vào nghề, yêu đương, kết hôn, v.v... Không bình đẳng.
Vậy so sánh lại, Sát Phá Lang vẫn còn đáng thông cảm nhiều. Đường Hoa vẫn có thể thông cảm cho Sát Phá Lang vì dù sao thì cũng từng có chuyện hồi Olympic làm dịu. Kệ bà nó vậy, không gây chia rẽ nữa! Đường Hoa bèn nói: “Mặc Tinh kỳ thực là một cô nương tốt.”
“Ây! Ngươi giống ông cụ non quá đi.” Mặc Tinh bất mãn: “Cái câu sến như thế mà ngươi cũng nói ra cho được nữa.”
Đường Hoa không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Chỉ là thích tiêu tiền lung tung thôi.”
“Không có tiền thì người ta không tiêu chứ sao.”
“Ta không có việc gì, đừng có một xướng một họa nữa.” Sát Phá Lang liếc nhìn Đường Hoa: “Đúng không, Phong Hỏa?”
Phong Hỏa? “A ha ha!” Đường Hoa cười ha ha: “Hôm nay thời tiết không tệ đấy.” Bị lộ dấu vết lúc nào thế?
Mặc Tinh nghi hoặc hỏi: “Phong Hỏa nào? Là người bạn mà ngươi kể là quen biết hồi Olympic đấy à?”
“Hừ! Ngươi chơi xỏ ta thì ta sẽ lấy lại.” Sát Phá Lang nói: “Nếu thực sự đánh cho ngươi quay về cấp 20, cũng chẳng có lợi gì cho ta cả.”
Mặc Tinh thả lỏng người, hai tên này cuối cùng cũng có dấu hiệu dịu bớt rồi đấy.
“Thanh kiếm đó ta mới bán được 5.000 kim đó.” Đường Hoa thành khẩn nói: “Chút tiền còm mà thôi, cần gì phải canh cánh trong lòng chứ?”
“...” Sát Phá Lang nghiến răng không nói gì.
Sát khí lại một lần nữa tràn ngập, Mặc Tinh vô cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng đau đầu lắm.
* * * * * *
Giờ thứ tám là kiếp gió - nước. Mưa rền gió giật, gió như đao, mưa như tên, vòi rồng như kim ti đại hoàn đao, mưa giữa sấm sét như mũi tên sắc bén khoan vào xương đau điếng. Đường Hoa vừa sợ gió lại sợ mưa, hai thứ này đều là thiên địch của mình cả, đây chính là di chứng để lại sau khi bị lệch khoa quá nghiêm trọng.
Có thể qua được không? Nên nhớ lại câu cách ngôn kia, Đường Hoa không phải là người bình thường, cho nên hắn không những có thể qua, mà qua khá là thoải mái nữa. Sát Phá Lang với Mặc Tinh đang ở trên không trung ngăn cản mưa gió, vậy hắn đành phải tránh né mưa gió thôi.
“Ta rất khó chịu!” Sát Phá Lang bắt đầu cằn nhằn.
Mặc Tinh đương nhiên biết hắn khó chịu rồi, thực ra nếu so ải này với ải trước, Mặc Tinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm, nhưng Đường Hoa lại ngược lại, sợ như sợ rắn sợ rết vậy. Mặc Tinh an ủi Sát Phá Lang: “Bây giờ dù sao cũng không ra được, cứ coi như là thể nghiệm thiên kiếp luôn đi, để chuẩn bị sau này ngươi độ kiếp.”
“Không được!” Sát Phá Lang lắc đầu: “Ải này thì ta qua khá dễ dàng, có điều các ải trước, đặc biệt là luồng sét khổng lồ giáng xuống kia, có đánh chết ta cũng đỡ không nổi. Còn có bộ trang bị biến thái kia của Gia Tử nữa, Thần Chi Lĩnh Vực cơ bản chẳng còn bao nhiêu cao thủ nữa, không thể nào gom góp ra được. Nếu ta độ kiếp thứ hai, chỉ sợ sẽ là hung nhiều cát ít thôi. Mà có chuyện này càng quan trọng hơn, tên Gia Tử chết tiệt kia hình như đã có cao nhân chỉ điểm, biết cách đi trong trận Bát Quái, còn ta thì phải tìm ai học đây? Nếu như không dựa vào trận Bát Quái thì ngươi cũng trông thấy rồi đấy, gần trăm nhân vật tiên gia kia, biết ngăn cản như thế nào?”
“Ma kiếp... thật khó khăn quá.” Mặc Tinh liếc nhìn Đường Hoa đang nướng thịt ở phía dưới, trong lòng mắng to: ngươi ít nhiều gì cũng quan tâm chút ít chứ, làm thế này chẳng phải sẽ đốt lên lửa giận của sói đó sao? Tới cùng là ai đang độ kiếp chứ, ta phải tán dóc với hắn như thế có thoải mái đâu?
“Hử?” Sát Phá Lang thuận mắt nhìn qua, sau đó tức giận, tức giận bừng bừng. Dựa theo suy nghĩ của hắn, vậy hiện giờ Đường Hoa hẳn phải giống con chó con vẫy đuôi nhìn mình mới đúng chứ, nhưng nhìn cái tư thế nướng thịt thuần thục như thế này, làm gì có nửa phần giống con chó con đâu, hoàn toàn là bộ dạng đi nghỉ mát đó chứ.
“Ây, ta có sổ viết tay sao chép bản giải thích tường tận về trận Bát Quái của Quỷ Cốc tử đây này!” Đường Hoa lấy quyển bút ký ra, phe phẩy: “Nếu ta chết đi rồi, bút ký này sẽ hóa thành bụi đó. Vì hạnh phúc mai sau, sói con nhà ngươi phải cố lên nha.”
Mặc Tinh che mặt: “Ngươi có thể mắng hắn.” Đây có phải là tình huống ‘kết lầm bạn’ như người ta vẫn thường hay nói đó không?
“Mắng hắn thì hắn thấm à?”
“Yên tâm, sau này ta sẽ giúp ngươi lừa gạt lấy bản sao chép kia.”
“Đó là thứ ta nên được mà.” Nói là ‘lừa gạt’ cái gì chứ, Sát Phá Lang tức lên. Trong lòng hắn hiểu rõ lắm, cái bản sao chép trong tay Đường Hoa kia, chỉ sợ sẽ là đạo cụ cực cực trọng yếu để mình độ kiếp thứ hai.
“Phải phải, là thứ ngươi nên có được.” Dựa theo hiểu biết của Mặc Tinh, vậy bản viết tay kia Đường Hoa sẽ tuyệt đối không bao giờ đưa cho Sát Phá Lang đâu, mà 100% là sẽ bán đấy. Còn phần giá cả thì... Mặc Tinh cho rằng bản thân mình nhất thiết phải bảo vệ lấy Sát Phá Lang, ra giá trả giá với Gia Tử tà ác kia.
* * * * * *
Giờ thứ chín, thế mà lại là Hồng Liên địa ngục! Đường Hoa hớn hở lắm, chạy qua chạy lại hai vòng bên trong biển lửa, sau đó ăn đồ nướng tiếp. Đương nhiên hắn cũng không quên giúp Mặc Tinh và Sát Phá Lang chống lại sự xâm nhập của đám rồng lửa trong ấy.
Phải nói là hôm nay Sát Phá Lang coi như đã mở mắt ra rồi, lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy có người luyện một thuộc tính đến mức trâu như thế đấy. Kỹ năng chữ kim trong biển lửa nện đùng đùng vào người Đường Hoa, thế mà mới chỉ mất có hai phần sinh mệnh thôi, còn Đường Hoa vung tay một cái, gọi Hồng Liên địa ngục ra đốt ngược lại, thế mà có thể dẹp được cả Hồng Liên địa ngục của hệ thống!
Chẳng trách tên này lại sợ các kỹ năng nước, pháp thuật nước đến thế... Coi bộ là người thì đều có nhược điểm hết nhỉ.
* * * * * *
Giờ thứ mười là cấm pháp hai hệ mộc và kim. Hệ mộc là Vong Viên Họa Mộc, còn kim là Kim Qua Thiết Mã. Vòng này Đường Hoa rất chi là chật vật, không những phải dùng hết số thuốc hồi phục máu - pháp tức thì, mà còn tiêu mất một tấm gương nữa. Hắn một mình thì không có sao, nhưng Mặc Tinh lại rất có, Sát Phá Lang đơn thân căn bản là không thể nào phòng ngự được những đòn tấn công đến từ bốn phương tám hướng, ngay cả tự bảo vệ mình cũng còn miễn cưỡng nữa là. Hơn nữa mộc cũng vậy, mà kim cũng thế, đều là những pháp thuật công kích loại mạnh cả. Đường Hoa không những đỡ trọn hai lần kỹ năng chữ kim, mà còn ngang nhiên dẹp ra được một khoảng không, thế cho nên pháp lực hắn cạn kiệt đến mức nghiêm trọng, dược phẩm hồi pháp gần như là không lúc nào gián đoạn tống vào miệng cả.
Cho dù là thế, Sát Phá Lang vẫn còn phải xuất kiếm nộ ra để cứu Mặc Tinh, rồi hai người cùng liên thủ mới tạo được một con đường cho Mặc Tinh chạy chết. Đây chính là lý do vì sao mà khi độ ma kiếp thì đừng có nên mới bạn bè hỗ trợ. Diện tích bao trùm của ma kiếp quá rộng, ngươi cơ bản sẽ không biết nó sắp lật lá bài nào ra nữa, bất cẩn một cái là bạn ngươi bị xỏ lụi trong đó ngay, như thế khoản nợ tình nghĩa sẽ khó trả lắm.
* * * * * *
Giờ thứ mười một, Mặc Tinh vội vàng bổ sung dược phẩm pháp lực cho Đường Hoa. Nàng vẫn buồn bực, thuốc này hắn uống thế nào vậy nhỉ, một cụm là 99 viên, thế mà Đường Hoa đã ngốn hết 25 cụm rồi. Vào lúc này, sắc trời lại thay đổi, đám mây trên bầu trời đã biến thành mây bảy màu.
Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh: “Cẩn thận nha, bảy loại cùng đánh đó.”
Đầu tiên là một tia chớp đồ sộ đánh xuống, Đường Hoa đang muốn chạy, nhưng không ngờ lại bị mấy cây dây leo ngàn năm leo lên trên người, trói nghiến lấy, ngay cả Càn Khôn Nhất Độn cũng không thể khởi động được. Sau đó nước Hoàng tuyền, Kim Qua Chiến Tướng, vòi rồng, v.v... cùng nhau kéo đến. Đường Hoa tức khắc dùng ngay một tấm gương, cố gắng chống cự được một phút.
“Xong đời rồi!” Mặc Tinh than thở: “Phải về quê rồi.”
“Cuối cũng cũng coi như kết thúc rồi.” Sát Phá Lang biết Đường Hoa không có được bao nhiêu tấm Yên Vũ thần kính cả, cho nên gắng đỡ như thế sẽ không xong. Đường Hoa khác với mình, mình có thần binh có thể đánh có thể đỡ, mà Đường Hoa thì chủ yếu đều là nhờ vào né tránh cả, dùng tốc độ để tránh né các đòn đánh. Trong nhất thời Sát Phá Lang cảm thấy ngực mình bức bối đến muốn cuồng lên luôn.
“Muốn giết ông đây à?” Đường Hoa lấy một miếng lệnh bài ra, múa máy: “Phong hỏa thần binh lệnh, Thiên Yêu hoàng cứu mạng.”
Khỏi phải nói, lệnh bài vừa ra, Thiên Yêu hoàng đã đến ngay. Chỉ có điều là hắn vừa đến là đã lập tức bị dọa choáng liền. Chuyện gì xảy ra thế này? Có phải là độ kiếp hay không đấy? Ai triệu hồi mình đấy?
“Xuất chiêu đi!” Đường Hoa vội kêu: “Ít nhất thì cũng chặt giúp mấy cái dây già này giúp ta với.”
“Hóa ra là ngươi à?” Thiên Yêu hoàng dậm chân: “Độ kiếp mà ngươi kéo ta ra làm gì?” Cuối cùng cũng đã gọi mình ra rồi. Trước giờ mình vẫn cứ luôn thắc mắc, thằng nhãi này đã cầm ba tấm lệnh bài triệu hồi mình rồi, mà sao mãi vẫn chưa dùng thế, thì ra là để dùng vào lúc này đây.
Lúc này không phải là thời điểm để nói nhảm. Thiên Yêu hoàng sau khi đã khôi phục công lực quả nhiên rất uy mãnh, hắn vẫy tay một cái, bên người đã xuất hiện một cái hố đen, từ trong đó có trăm ngàn con tiểu yêu tuôn ra. Có con lấy thân đỡ sấm sét, có con liều mạng đỡ cây cối, cũng có một bầy khác bắt đầu gặm nhấm mấy dây leo già trên người Đường Hoa.
“Ngươi độ kiếp mà sao không mang y phục ngươi cướp được?” Thiên Yêu hoàng đau lòng lắm, thế này thì đi ra bao nhiêu tiểu yêu sẽ chết bấy nhiêu thôi.
Đường Hoa buồn bực hỏi: “Cái nào?” Mình từng lừa bảo, từng ép tiền, nhưng có hồi nào làm ra cái chuyện kinh tởm như cướp y phục thế nhỉ?
“Chiến bào Yêu Hoàng đó!”
“A!” Đường Hoa vội vàng lục lại túi Càn Khôn, khó khăn lắm mới phát hiện được một bộ y phục hình như đã giăng đầy lưới nhện ở trong một góc kia. Hắn nhìn lại lời giới thiệu của nó: Chiến bào Yêu Hoàng, là kỳ vật hộ thân chắn kiếp của các đời yêu hoàng, có vạn thứ diệu dụng. “Sao ngươi không nói sớm chứ?” Hiện giờ đang trong trạng thái chiến đấu, không mặc vào được.
“Đỡ không nổi rồi, chạy mau đi!” Thiên Yêu hoàng hô lên một tiếng, đám tiểu yêu dù cuồn cuộn tuôn ra cũng không bù lại nổi mức tiêu hao rồi.
Trùng hợp là đám dây leo cũng đã bị gặm xong, thế là Đường Hoa tức thì ném chiến bào ra... Ném lộn tay rồi. Hắn bèn chụp lại chiến bào, rồi ném ngân phiếu.
Thiên Yêu hoàng hô: “Chân không thể cách mặt đất dưới ba thước... Đồ đần, tia chớp thì chỉ có thể nhờ vật kiến trúc mà chắn, không chạy nổi đâu... Đừng có rời khỏi mấy vật kiến trúc quá ba thước...”
Đường Hoa quay đầu lại bừng bừng nổi giận: “Tới cùng là nép gần vật kiến trúc hay là không nép gần?”
“...” Thiên Yêu hoàng cảm thấy vấn đề này khá là khó trả lời, bèn gãi gãi đầu, sau đó chỉ một nhát: “Nhanh dịch chuyển tức thời kìa!” Mới cà kê vài câu như thế, thủy, mộc, kim, lôi, phong đã nhất tề đánh tới rồi.
Đậu xanh, NPC mà nhờ cậy được thì họa có heo biết leo cây hết. Đường Hoa lại ném 300 kim nữa. Hắn hồn nhiên quên mất Thiên Yêu hoàng - kẻ vừa mới giúp hắn giải vây rồi.
“Ba phút đến rồi, bái bai nha!” Thiên Yêu hoàng kéo y phục, sau đó bước vào trong hố đen kia, biến mất.
“Ba phút, ta xxx, lúc trước ngươi không nói...” NPC không những không trông cậy được, mà còn không nghĩa khí như vậy nữa đấy.
Thuộc tính gì mình cũng có thể chạy thoát, chỉ duy nhất cái sấm sét này là mình không thoát nổi. Tuy khả năng chịu điện của Đường Hoa đã đạt tới mức độ cách ly, nhưng chịu không nổi cái điện áp cao của người ta, cho nên dùng dược phẩm cũng không thể bằng được số máu bị tụt mất. Nếu là lúc thường, cứ thả rồng lửa ra chọi là được rồi, nhưng hiện giờ thì sáu cái thuộc tính kia đang đuổi sát theo sau mông, đừng nói là có thời gian để khống chế rồng lửa, mà thời gian để thả hoa sen cũng không có nữa là.
“Đi, giúp hắn đỡ sét đi!” Mặc Tinh nói gấp.
“Dựa vào cái gì? Hắn chẳng phải rất trâu đó sao?” Sát Phá Lang nói thì nói, chứ vẫn vung kiếm chặt đứt tia chớp kia, đồng thời trong lòng thầm cảm thán: kiếp này thật không phải là thứ con người có thể độ được.
Chạy... Chạy... Đường Hoa vừa thấy mình thoát ly được trạng thái chiến đấu, bèn cấp tốc thay chiến bào Yêu Hoàng vào ngay. Thay xong, tuy lực phòng ngự, hạn mức sinh mệnh, bảy loại thuộc tính bị tụt đi rất nhiều, nhưng bảng thuộc tính đã dôi thêm một cái kỹ năng bị động - hoàn toàn phòng ngự 20% thiên kiếp.
Lại kiên trì thêm một hồi nữa, bảy loại thủ đoạn công kích kia đều biến mất tăm, kiếp vân theo thường lệ xuất hiện một dòng chữ màu kim: Thiên Đạo Chi Sổ, Nhân Tâm Chi Biến. Sau đó, ba tên Đường Hoa cùng chậm rãi từ kiếp vân hạ xuống giữa không trung. Thế mà là khiêu chiến chính mình cơ đấy... Đường Hoa toát mồ hôi mẹ, mồ hôi con, thế mà phải khiêu chiến với ba ‘mình’!
Thần Quang bảo tháp, Đường Hoa cuối cùng cũng biết được sự đau khổ khi bị Thần Quang bảo tháp nhốt rồi, hắn bèn vội vàng xuất một chiêu tiên thuật ra, phá vỡ bảo tháp. Nhưng lúc này ba tên Đường Hoa giả kia đã bao vây hắn lại rồi, ngàn đóa hoa sen - nhân ba - chầm chậm phấp phới trong gió. Đường Hoa cũng không cam yếu thế, thả hoa sen ra đối kháng. Bốn con rồng lửa đâm vào nhau... Một địch ba đương nhiên chịu thiệt rồi. Có điều may mà thuộc tính lửa của Đường Hoa cao, cũng chẳng tổn thất bao nhiêu sinh mệnh cả. Nhưng ngươi có thuộc tính lửa cao như thế, người ta cũng có... Chuối xanh, thế mà người ta cũng có Lượng Thiên xích nữa kìa.
Đường Hoa giương tay ra, bắt đầu niệm pháp chú, ba Đường Hoa giả thì bắt đầu thả hoa sen...
“Păng” một tiếng, Sát Phá Lang sửng sốt nhìn thấy một tên Đường Hoa giả đã biến thành ánh trắng. Oa, còn có thể tự mình miễu sát chính mình nữa kìa.
Lại niệm pháp chú tiếp, vài giây sau, lại một Đường Hoa giả nữa hóa thành ánh trắng. Tên Đường Hoa giả cuối cùng đứng ngây người.
Đường Hoa cười hè hè: “Có phải là kỹ năng nhiều quá, tìm không thấy phải không? Cái thứ hai từ dưới đếm lên ở trang thứ ba đó.” Sau đó hắn phất tay đánh cho Đường Hoa giả cuối cùng biến thành ánh trắng nốt. Vũ Hận Vân Sầu, pháp thuật cao cấp hệ thủy. Tuy thuộc tính nước của mình chỉ là 0, nhưng thuộc tính nước của người ta cũng là 0, pháp thuật này mà đem đi đối phó với người khác có khả năng chỉ vô bổ, nhưng đối phó với bản thân mình thì ngon còn hơn cả ngon nữa kìa, đứa nào đến là miễu sát đứa đó luôn.
Ba cái ảo giác kia chỉ là căn cứ theo biểu hiện của Đường Hoa trong mười tiếng đồng hồ này mà chế tạo, những khả năng chúng có thể dùng cũng là những thủ đoạn mà mười tiếng đồng hồ này Đường Hoa đã dùng, bao gồm cả uống thuốc và chạy giữ mạng. Chúng thật không ngờ người ta còn có thêm kỹ năng chuyên dùng để đối phó với chính mình nữa, cho nên bị Đường Hoa một hai ba thoải mái đưa về làng hết.
Ba ảo giác đã biến mất, hệ thống rất biết cảm thông tuyên bố: nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, chuẩn bị nghênh đón cửa ải cuối cùng.
* * * * * *
“Bữa ăn tối cuối cùng đây.” Ba người cùng ngồi xuống dưới đất, Sát Phá Lang đưa một con lợn sữa quay nho nhỏ ra: “Ăn no chút đi.”
“Ta không thích ăn lợn sữa, có mùi lắm.” Đường Hoa lắc đầu nói: “Tiểu Lang, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể qua được mấy ải?”
“Chỉ tới được ải vừa rồi thôi... Ba người như mình, ta chắc chắn đánh không lại.” Chín lần Nhân Kiếm Hợp Nhất, cho dù mình có làm bằng sắt đi nữa cũng chẳng đủ cho người ta chặt nữa là.
Mặc Tinh hỏi vẻ quan tâm: “Gia Tử, có chắc ăn không đó?”
“Ta tin vào một cái chân lý, rằng nếu đã qua đến mười một ải rồi, mà ải cuối cùng lại bị rớt, vậy lão Hà Tả tôm càng sẽ bị vò thành tôm chiên bột cho coi.” Đường Hoa nói: “Việc chắc ăn là sẽ không có.”
Sát Phá Lang nói chêm vào: “Nếu như ngươi bây giờ mà còn không qua được, vậy ta nghĩ cho dù mọi người đều lên đến cấp 80, 90, sợ rằng cũng không có người chơi nào qua được kiếp thứ hai cả.” Đây không phải là lời nói lấy lòng, mà là lời nói thật, rất thẳng thắn. Đường Hoa với một thân trang bị thế này mà còn không qua được, vậy mọi người chơi theo ma đạo cơ bản đều chẳng là cái đinh gì hết ráo. Dù sao thì tuy hiện giờ trang bị của Đường Hoa rất tốt, nhưng mà khi mỗi người đều đến cấp 70 hết rồi, cho dù so sánh với đám trang bị màu lam cấp 60+, bộ trang bị màu kim 50+ này của hắn đã rất chi là bình thường. Cấp 70 thì nguyên anh được tu luyện thêm một lần nữa, máu càng dày, pháp càng nhiều, cho dù là phi kiếm phổ thông cũng còn tốt hơn tiên kiếm ngũ giai thấp phẩm, cho nên ma kiếp thứ hai vẫn sẽ có người qua được. Có điều ải cuối cùng này nếu ngay cả Đường Hoa cũng không qua được, vậy không những nói lên rằng kiếp thứ hai quá khó độ, mà còn là một đòn giáng rất mạnh vào lòng tin của các người chơi ma đạo nữa. Như thế còn ai dám đi độ kiếp đây?
“Đời người xưa nay ai không chết.” Đường Hoa bi tráng tụng dâm thơ: “Gia Tử nhất định sẽ không chết.”