Song Kiếm

Chương 185: Kỳ binh đoạt bảo




“Chú ý, còn hai phút nữa.”

“Ngươi đừng có nhắc mà, ta sẽ khẩn trương đó.”

“Chính vì ta sợ ngươi sẽ không khẩn trương nên mới nhắc chứ.”

“Đúng rồi... Lát nữa ta dùng cái gì để đỡ Vạn Linh Huyết vậy?”

“...” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh, làm sao lại quên mất cái vấn đề quan trọng này thế nhỉ?

“Ngươi... Sẽ không bắt ta phải dùng tay đó chứ?” Quàng Khăn Đỏ hỏi, thái độ càng dè dặt hơn.

Đường Hoa lục lại túi Càn Khôn, trong này có một đám trang bị pháp bảo đã cố định, ngoài ra còn có cần câu cá, hộp giun, mấy lon bia, một mớ bánh mì, một túi gậy đánh golf, ba bình rượu Tức Mặc lâu năm, hai tờ Vô Biên đặc san, một quyển Song Kiếm nhật báo, sáu viên đá Tinh Diệu, một tấm vé xem nhạc hội của Huyên Huyên có thời hạn vĩnh cửu, một thẻ VIP vĩnh cửu của tửu lâu Thiếu Gia, ba phiếu ưu đãi thay cho tiền - trị giá 30 bạc mỗi phiếu của quán mì Thành Đô, giới hạn một người chỉ được sử dụng một tờ mỗi lần đến, một tờ vé số chọn bảy trên ba mươi sáu ngày mai xổ, moá, làm sao lại có cả một dĩa tỏi ngâm ớt nữa thế này?... Hình như mình đang chơi trò chơi mà, sao lại có nhiều sản phẩm hưởng thụ thế nhỉ?

Đường Hoa bèn lấy một hộp đồ ăn ra, đổ hết đồ ăn đi rồi đưa cái hộp không cho Quàng Khăn Đỏ: “Dùng tạm vậy.”

“Dùng cái này á?”

“Ừ, đây là hộp tự huỷ, góp phần bảo vệ môi trường đấy.”

“... Ta dùng tay thôi vậy.” Cùng lắm thì mất một bàn tay thôi chứ mấy.

“Sao không nói sớm? Báo hại ta phí mất một hộp đồ ăn Cẩm Châu. Cái này là cống phẩm đó, hồi xưa chỉ có hoàng đế mới được ăn thôi, đương nhiên cũng có cả đám thái giám thử thức ăn nữa.”

“... Còn 40 giây.” Quàng Khăn Đỏ nhắc ngược lại Đường Hoa.

“Chú ý!” Đường Hoa bắt đầu điều chỉnh lại trang bị. Kỳ Môn Phi Giáp chắc chắn phải có đầu tiên, từ sau đợt luyện cấp nơi Sơn Hải giới, Đường Hoa đã cảm nhận một cách sâu sắc sự quý giá của cái mạng mình hiện nay rồi. Thần Quang bảo tháp mang lên. Đảo Càn Chuyển Khôn kính cũng mang nốt, dù sao thì nếu mình đã chết rồi, Quàng Khăn Đỏ chắc chắn không sống một mình nổi đâu, mà Quàng Khăn Đỏ chết rồi, mình vẫn còn có thể thoi thóp cầm hơi được. Dành cái chết vĩ đại cho người khác, mình thật là quá vĩ đại rồi. Còn một vị trí trống nữa, mang cái gì đây? Mặt nạ à? Viết tên ‘Bố của Vũ Văn Thác’ lên hù chết hắn... Còn cái bình này nữa, cứ thích lắc qua lắc lại thế này ắt phải có gì đó kỳ quái đây.

“Đến lúc rồi!” Đường Hoa vừa báo giờ xong, đã trông thấy đằng sau tảng đá ngầm có ánh sáng màu máu dâng lên đến tận trời. Lại xoay người nhìn hướng Đông Lai, thấy có một trận pháp khổng lồ màu máu hình ngôi sao sáu cánh xuất hiện trên bầu trời, từ quận Đông Lai có một điểm sáng màu đỏ chầm chậm nổi lên, đến lưng chừng trời thì bắt đầu bắn vút về phía này.

“Nhanh thật!” Đường Hoa nói: “Ta đếm đây, đến số không thì ngươi lao ra... Năm, bốn, ba, hai, một, không, ra tay!”

Đường Hoa ngự kiếm từ phía sau tảng đá ngầm lao ra, tiện tay tung bảo tháp lên. Vũ Văn Thác hiển nhiên không ngờ rằng phía sau tảng đá kia lại có người, nhưng phản ứng của hắn lại quá nhanh, một tay thi triển pháp thuật, tay kia đã tức khắc rút Hiên Viên kiếm ra liền. Đường Hoa nào giờ vẫn luôn bực bội vì chuyện này, kiếm của bọn ta là dùng để bắn, mà sao ai dùng Hiên Viên kiếm cũng đều nắm trên tay hết vậy? Nắm trên tay dù có ngầu hơn cũng đâu thể bằng được việc điều khiển nó bay tới bay lui đâu? Đương nhiên đây cũng chỉ là do Đường Hoa tuỳ nghĩ mà thôi... ‘Tuỳ nghĩ’ tức là tuỳ tiện nghĩ lung tung đấy.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ tay không mềm. Hiên Viên kiếm còn chưa kịp ra khỏi vỏ, Vũ Văn Thác đã bị bảo tháp chụp vào ngay. ‘Xoẹt’, giây đầu, pháp lực của Đường Hoa đã đột nhiên biến mất đi một nửa. Tới giây tiếp theo, nửa còn lại cũng không còn. Đậu xanh, ta là tiên thể tiên anh đó, cái gì không nhiều, chứ pháp lực là siêu cấp luôn, tuy ngươi là Hiên Viên kiếm, nhưng tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút thể diện với chớ?... Đành lấy máu để thở thôi, dùng 2/3 sinh mệnh chuyển thành 1/2 pháp lực...

Đường Hoa tranh thủ được ba giây thời gian. Giây thứ nhất Quàng Khăn Đỏ đã đến được gần điểm sáng màu đỏ kia. Giây thứ hai, Quàng Khăn Đỏ vươn bàn tay ra. Giây thứ ba... Quàng Khăn Đỏ hoá thành ánh trắng.

Một bóng đen dùng uy thế không thể kháng cự cắt Quàng Khăn Đỏ ra làm hai đoạn, rồi xoay người chụp vào Vạn Linh Huyết, nhưng không ngờ vừa mới chạm được đến, tay trái của y đã bị hoá thành máu loãng. Bóng đen này không nhịn được phải mắng ra: “Đệt bà!”

“Sát Phá Lang, ngươi là đồ súc sinh.” Đường Hoa ói ra một bụm máu, tên chết bầm này đến từ lúc nào, ẩn núp bao lâu rồi vậy? Ta đệt cả nhà hắn, thằng đẹp trai nào từng nói rằng hắn không phải là kẻ thù của mình vậy chớ? Bây giờ hắn tới rồi đó.

Đến một nửa của giây thứ ba, cũng tức là giây thứ 2.5, tình thế đã phát sinh biến hoá thật lớn. Đường Hoa vừa mắng Sát Phá Lang lại vừa thu hồi bảo tháp. Thu bảo tháp vào xong, hắn không hề quay qua nhìn Vũ Văn Thác đang tức giận bừng bừng lấy một cái, mà lao thẳng lên không liền. Đầu có thể đứt, mạng có thể toi, nhưng trang bị tuyệt đối không thể rớt được.

Trong lúc bay lên, Đường Hoa mới thấy là không ổn chút nào, Vạn Linh Huyết đang giống như một thứ hoà tan cả vạn vật vậy, nó đang xuyên thấu qua tay và chân trái của Sát Phá Lang. Hắn bèn thả lòng chân ga, khẩn cấp ngoặt một cái... Lúc này hắn đang lao thẳng xuống đón đầu Vạn Linh Huyết, nếu dựa theo đà này mà suy thì cái thứ này rất có khả năng sẽ đi vào từ đằng đầu của mình, rồi chui ra từ phía cúc hoa mất thôi.

‘Soạt’ một tiếng, Vạn Linh Huyết từ trước mặt Đường Hoa cấp tốc rớt xuống, Đường Hoa cúi đầu nhìn lại, thấy có một vệt cháy đen kéo dài từ trán cho đến chân xuất hiện trên người mình. Hắn lau đợt mồ hôi lạnh, may mà mình chưa có coi phim AV, nếu không bây giờ thể nào trên người cũng phải thiếu mất một bộ phận nào đó cho coi.

Trên mặt đất, Vũ Văn Thác nhìn thấy vậy thì nhè nhẹ cười, rồi đưa một tay ra, trên tay xuất hiện một chiếc chén gỗ, đón lấy Vạn Linh Huyết đang lao đến.

“Giết!” Sát Phá Lang nổi giận lên rồi, vì sao giận thì không biết, chỉ cần biết là hắn đã giận rồi, bởi thế hắn không thèm đi xử lý Đường Hoa cho trót, mà phát một chiêu Loạn Ảnh Hàng Ma Kiếm ra. Bóng kiếm không thể gây được thương hại lớn cho Vũ Văn Thác đang có Hiên Viên kiếm hộ thân, nhưng lại có hiệu quả với Vạn Linh Huyết. Trước khi Vũ Văn Thác đón được Vạn Linh Huyết, bóng kiếm đã cải biến được quỹ tích bay của nó. Vạn Linh Huyết bị đánh trúng, văng ra khỏi bãi cát, rồi bay thêm chừng trăm mét, rơi vào trong biển rộng.

Vũ Văn Thác kinh hãi cực kỳ, Vạn Linh Huyết này gặp đất là mất, gặp gỗ thì dừng, trong biển đương nhiên là có nước, nhưng bên dưới tầng nước lại là tầng đất! Thế là hắn không thèm để ý tới hai con rệp kia nữa, đương nhiên hắn cũng biết hai con rệp này cũng có một chút thực lực đấy, nếu ở cùng một nhóm thì không phải cứ một hai kiếm của mình là xử lý xong, cho nên công việc khẩn cấp trước mắt là phải bắt cho được Vạn Linh Huyết. Nghĩ đến đây, hắn bèn nhào vào trong biển...

“Ngươi là đồ chết bầm.”

“Ngươi mới chết bầm đấy.”

“Ta xx ngươi.”

“Ta xx lại.”

Hai người mắng thì mắng, nhưng vẫn không động thủ với nhau, lúc này chuyện vinh nhục cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, Vạn Linh Huyết mới là chuyện lớn. Hai người đều là cao thủ có số má cả, nhìn thoáng qua động tác của Vũ Văn Thác là biết Vạn Linh Huyết này chỉ có thể dùng gỗ để chứa ngay. Sát Phá Lang moi từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc chén gỗ, Đường Hoa ngạc nhiên vô cùng: “Ngươi lúc nào cũng mang theo để khi kéo đàn đầu ngõ thì có cái để xài à?”

“...” Sát Phá Lang trong lúc cấp bách chỉ có thể chĩa một ngón giữa lên cho Đường Hoa, rồi vọt vào trong biển. Hắn thèm vào mà nói cho Đường Hoa biết, cái chén này vốn dùng để chứa bánh dày đấy.

Đường Hoa không xuống biển, hoặc có thể nói là tạm thời sẽ không xuống. Muốn xuống thì phải thoả mãn được hai điều kiện, cái đầu là xuống thì phải đánh nhau, mà mình bây giờ không máu không pháp, bị người ta quẹt cái chết ngay ấy chứ, phải uống vài viên thuốc trước đã. Điều kiện thứ hai là phải có công cụ bằng gỗ, nếu không chỉ thuần tuý là đi quấy người không lợi mình thôi. Trong thời gian chờ cho dược lực tiêu hoá, Đường Hoa bắt đầu lục lại túi Càn Khôn của mình.

Đậu xanh cái bình nhà ngươi, ta còn cho rằng ngươi sẽ tự động bay ra đó chứ, thật là thất bại mà. Đường Hoa bèn ném Hấp Ma hồ vào lại trong túi Càn Khôn, rồi thay bằng Lượng Thiên xích, chuẩn bị đánh nhau. Nhìn lại, cái bình kia đã không còn cựa quậy nữa rồi, thì ra là do cảm ứng được trận pháp kia đấy.

Đồ gỗ, đồ gỗ... Chết mất, không có đồ gỗ. Ha, chuôi phi kiếm vậy mà là do thép luyện có quấn mảnh vải tạo thành đấy, đây chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao? Mà lại nói, thời cổ đại làm gì đã có thép luyện chứ, con heo Ốc Vít kia, ngươi không biết dùng gỗ để thay à? Gấp quá! Đường Hoa thiếu điều muốn trộn cả cái túi Càn Khôn lên rồi, tuy lúc này mới có vài giây trôi qua thôi, nhưng đối với hắn mà nói thì giống như đã qua cả thế kỷ vậy.

Gỗ ca ca ơi, ngài ở nơi nao...? Cái thứ này không biết có được không nhỉ? Đường Hoa lấy cần câu ra xem xét. Cây trúc với cây gỗ ít nhất cũng là thân thích đấy chứ nhỉ? Mà đã là thân thích thì ắt cũng có chút quan hệ huyết thống phải không? Gấp quá rồi, đành gáo bể làm muôi vậy.

Người còn chưa tiến vào trong biển, Đường Hoa đã phất tay một cái trước, ngàn vạn đoá hoa sen cùng chìm vào trong mặt nước thẳm...

* * * * * *

Kiếm là kiếm thần, người là người đê tiện. Tuy không địch nổi Vũ Văn Thác, nhưng nhờ vào sự dũng mãnh của Ma Kiếm, Sát Phá Lang cứ đánh thẳng vào Vạn Linh Huyết, với tinh thần ‘ông không lấy được thì cũng không cho ngươi lấy được’. Vũ Văn Thác rất muốn giết chết Sát Phá Lang trước, nhưng lại sợ trong lúc truy sát hắn thì Vạn Linh Huyết sẽ chạm đáy biển mất. Mặt khác, cũng đừng nên quên rằng người ta vẫn còn một tên đồng loã còn chưa xuất hiện đấy.

Hai người một đến một đi chơi trò đánh bóng trong nước, không ngờ trên đỉnh đầu chợt xuất hiện một mảng ánh sáng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hàng ngàn đoá hoa sen màu đỏ đang dần dần chìm vào trong nước. Sát Phá Lang kinh hãi cực kỳ: thằng nhãi này từ lúc nào đã có thể phóng hoả ở trong nước vầy nè? Hắn không biết rằng cảnh giới hệ hỏa của Đường Hoa đã tăng lên rồi, đã có thể phóng hoả ở trong bất cứ cái ngõ ngách nào của Trái Đất rồi.

“Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!” Sát Phá Lang vội kêu lên. Hai người đã bị hại rồi, bây giờ đám hoa sen đang kết bè chìm xuống, một khi nổ ra sẽ tạo thành một biển lửa ngay. Tuy biển lửa này cho dù có Đường Hoa khống chế đi nữa cũng chưa chắc có thể lấy được cái mạng của hai người, nhưng quan trọng là biển lửa này màu đỏ, mà Vạn Linh Huyết cũng là màu đỏ! Đến lúc đó chúng lẫn vào nhau thì dù có lôi cái máy chụp X quang ra cũng chưa chắc tìm được nữa là.

Hai người đều hiểu rõ điều này, cho nên không ai nhúc nhích cả, họ vừa chú ý vị trí rớt xuống của đám hoa sen, lại vừa theo dõi Vạn Linh Huyết đang từ khoảng giữa của hai người chìm dần xuống đáy sâu. Đột nhiên từ một rặng san hô nơi nước cạn có một bóng người vọt ra, hai người kinh hãi cực kỳ, đây không phải Đường Hoa thì còn là ai nữa? Chỉ thấy tay Đường Hoa đang cầm hai nửa ống trúc, bơi về phía Vạn Linh Huyết, nhìn bộ dạng chắc là đang định dùng chúng để gắp Vạn Linh Huyết đấy.

“Ta xx!” Sát Phá Lang lại chửi tục nữa rồi. Tính cách của Sát Phá Lang khác với Đường Hoa, hắn thà làm chuyện mình hại người không lợi mình, chứ tuyệt đối không để cho người ta có lợi được, thế là hắn bèn búng một cái, một đoá hoa sen bị búng bể ra, hắn tức khắc quay đầu bỏ chạy ngay. Trong nháy mắt, trong biển nước lại xuất hiện một biển lửa, dưới ánh sáng của nó, nước biển trong phạm vi mấy chục dặm đều bị biến thành màu đỏ hết.

“Sát Phá Lang, đơn đấu!” Đường Hoa dậm chân, tức giận bừng bừng, còn có mấy chục thước nữa là lấy được rồi, không ngờ Sát Phá Lang lại dùng biện pháp của mình đến đối phó với mình chứ! Trước mắt toàn là màu đỏ, đã sớm không còn trông thấy vị trí của Vạn Linh Huyết đâu nữa rồi. Đồ mình dùng chỉ là hai nửa ống trúc thôi, nếu biết sớm, hôm nay đã mang hẳn một cái gùi cá làm bằng gỗ đến rồi.

Đường Hoa giận, mà Vũ Văn Thác đang ở giữa biển lửa lại càng giận hơn, bèn vung Hiên Viên kiếm một nhát, nước biển cuộn trào lên, hắn cầm kiếm cấp tốc lao bổ về phía Đường Hoa.

Đột nhiên, nghe ‘xoẹt’ một tiếng, Vũ Văn Thác sửng sốt phát hiện bả vai của mình đã bị xuyên thủng một lỗ rồi, chiếc lỗ này cấp tốc mở lớn ra, nguyên cả bờ vai trái gần như trong nháy mắt đã bị đứt lìa khỏi thân thể, hoá ra là hắn đã đụng phải Vạn Linh Huyết rồi. Vũ Văn Thác kêu thảm một tiếng, hắn không phải là người chơi, không có được đặc quyền không phải chịu sự đau đớn, nhưng còn đỡ là mười phút sau vẫn có thể mọc lại được những bộ phận bị tàn khuyết.

Chỉ ở cạnh đây thôi, Vũ Văn Thác bèn nghiến răng chịu đựng, đặt thanh Hiên Viên kiếm trở lại lưng, tay phải cầm lấy một chiếc chén gỗ cẩn thận quan sát, bộ dáng giống hắn như là một lão dê xồm đang chằm chằm nhìn vào một thiếu nữ không mặc đồ vậy. Sát Phá Lang thì có phần lớn gan hơn, cứ cầm chiếc chén gỗ lội tới lội lui giữa biển lửa. Nhìn lại Đường Hoa, hắn đang buồn bực lắm, trong ba người chỉ có hắn là cầm hai nửa ống trúc thôi, mò thì cũng muốn mò đấy, nhưng diện tích hữu hiệu thật là nhỏ lắm, một chiếc cần câu chẻ đôi ra thì có thể lớn được bao nhiêu chứ? Làm chiếc đũa biết đâu còn được.

Tốc độ chìm trong nước của Vạn Linh Huyết rất chậm, nếu dựa theo vật lý học mà nói, dù sao người ta cũng là chất lỏng mà, tuy mật độ của máu tươi thấp hơn của nước biển đấy, nhưng người ta vẫn cứ vững vàng chìm xuống dưới kìa. Có điều tốc độ chìm xuống đúng thực là không nhanh...

Biển lửa rốt cục cũng đã biến mất rồi, Vạn Linh Huyết là một điểm sáng màu đỏ, giữa làn nước biển trông có vẻ bắt mắt vô cùng.

Cách đây 5 thước! Sát Phá Lang vui mừng quá đỗi, bèn vội xoay cổ tay, đẩy chén gỗ lao thẳng về phía Vạn Linh Huyết. “Há!”, một tiếng thét vang lên, một luồng kiếm khí với uy thế không thể địch nổi ào ào lao đến. Hoá ra Vũ Văn Thác đã động thủ rồi. Kiếm khí Hiên Viên kiếm có thể chém nước biển đứt làm đôi, dĩ nhiên Sát Phá Lang không thể nào địch nổi, nhưng kiếm khí cũng có một khuyết điểm cực lớn, đó chính là chậm. Đương nhiên nếu đổi ra ngoài hiện thực thì rất nhanh, nhưng ở trong trò chơi, nó có nhanh bao nhiêu đi nữa cũng là do gió hình thành, mà tốc độ của người chơi thì đã bắt đầu đột phá tốc độ âm thanh rồi.

Tuy nó chậm, nhưng Sát Phá Lang cũng chỉ có thể ngậm ngùi lùi lại phía sau mà thôi, tuy hắn có thể đánh cược một lần, nhưng mức độ nguy hiểm lớn lắm, vẫn nên bảo tồn ngọn lửa cách mạng thì tốt hơn. Trong khi đang lui lại, hắn biết ngay sự lựa chọn của mình là chính xác tới cỡ nào, bởi vì Vạn Linh Huyết đã đột ngột bị một cột lửa cuốn vào, bay tới khoảng chính giữa ba người, nhưng gần với Đường Hoa hơn. Như thế dù vừa nãy hắn có đánh cược đi nữa, cũng không thể lấy được Vạn Linh Huyết vào tay. Cột lửa kia đương nhiên là Hoả Chú của Đường Hoa rồi, bởi vì cảnh giới hệ hoả của hắn đã được tăng lên, nên hắn dùng pháp thuật hệ hoả trong nước cũng chẳng khác gì trên không trung cả.

Đường Hoa thu cột lửa lại xong liền bơi về phía Vạn Linh Huyết, Sát Phá Lang thấy thế rất là bất cam, bèn phóng Ma Kiếm ra đâm vào Vạn Linh Huyết một nhát, Vạn Linh Huyết bắn về phía mặt biển. Vũ Văn Thác đuổi theo Vạn Linh Huyết, nó lại bị cột lửa của Đường Hoa cuốn vào, lại bắn về một hướng khác nữa. Tuy tu vi của Vũ Văn Thác cao hơn hai người bọn họ nhiều lắm, nhưng đều dựa trên cây Hiên Viên kiếm cả, muốn giết được hai người thì nhất định phải đến gần họ, nhưng nếu hắn đến gần một trong hai người, Vạn Linh Huyết sẽ bị người kia lấy được ngay. Dùng kiếm khí thì hai người này lại rất là khéo đưa đẩy, cho nên không thể gây tổn thương đến họ nổi.

Ưu thế của Đường Hoa là ở chỗ cột lửa có thể khống chế được phương hướng đại khái của Vạn Linh Huyết, nhưng nhược điểm là hắn phải thật cẩn thận mới gắp được nó, mà cẩn thận nghĩa là phải cần một khoảng thời gian, Sát Phá Lang với Vũ Văn Thác sẽ không đời nào dành cho hắn.

Ưu thế của Sát Phá Lang là kiếm của hắn có thể đánh được Vạn Linh Huyết, sức mạnh lớn, chén cũng lớn. Nhược điểm của hắn là khó thể khống chế được hướng bay của Vạn Linh Huyết sau khi đánh.

Ba người cùng nhau chơi trò đánh bóng giằng co trong biển, hơn nữa còn phải đề phòng hai người còn lại đánh lén nữa. Lúc này Đường Hoa là tay trái một miếng trúc, tay phải một miếng trúc. Điều hắn tiếc nuối nhất chính là trong nước hắn không thể dịch chuyển tức thời được, nếu không thứ kia chín mươi chín phần trăm đã là của mình rồi. Còn bây giờ chỉ có thể trông cậy vào vận may, cầu cho Sát Phá Lang đánh Vạn Linh Huyết bay đến ngay trước mặt mình mà thôi.

Ta đánh, ta cuốn, kiếm khí... Hai người chơi và một NPC cùng chơi đùa trong biển đến quên cả trời đất.

Cứ chơi như thế đến mười phút sau, Sát Phá Lang nhận được một tin nhắn tập thể, hắn đọc qua mà mồ hôi lạnh đổ hết ra ngoài. Người phát tin chính là Đường Hoa, nội dung là: cứu mạng với, nhanh nhanh mang lọ thật lớn, thật lớn bằng gỗ đến toạ độ xx-xx, trong biển, sẵn tiện đánh BOSS chém Sát Phá Lang luôn!

Bà nội nó, nếu cả Huy Hoàng lẫn Phá Toái đều đến thì... Huy Hoàng là người thành thực thì chưa nói, ngay như Phá Toái cũng tuyệt đối sẽ không ăn mảnh cướp Vạn Linh Huyết đâu. Nếu hai người này liều mạng bảo vệ được mấy giây, vậy viên Vạn Linh Huyết kia chắc chắn phải thuộc về họ Đông rồi. Nhưng huýt còi thì ta cũng biết mà, thế là Sát Phá Lang bèn phát tin nhắn tập thể ra: toạ độ xx-xx, trong biển, giết BOSS lấy thần khí sẵn tiện đánh Gia Tử.

Tin nhắn vừa phát ra đã có người hưởng ứng ngay, Mông Mông trả lời sẽ lập tức mang mấy trăm người qua, ngàn vạn lần phải gắng chịu. Đối với Mông Mông mà nói thì câu nói ‘đánh Gia Tử’ kia còn hấp dẫn hơn là thần khí nhiều.

Hai người chơi trò chơi thổi còi, mà Vũ Văn Thác cũng không nhàn rỗi, hắn lấy từ bên hông ra một lệnh tiễn rồi thả ở trong nước, mũi tên phá mặt nước bay lên, mang theo một thanh âm thê lương vút tận bầu trời.

“Cần gì phải vậy chớ?” Đường Hoa muốn khóc mà không có nước mắt, trò này sẽ thành quần anh hội mất thôi... Mình gọi là gọi đám tinh anh, cam đoan sẽ không cướp bóc, còn Sát Phá Lang chắc chắn sẽ gọi đám rác rưởi Thần Chi Lĩnh Vực kia chứ không sai, à, hình như hiện giờ mình cũng đang ở trong bang hội đó mà? Cũng chính vì mình có ở trong bang hội này nên mới biết được, đám rác rưởi trong Thần Chi Lĩnh Vực nhiều không phải ở mức thường, tỷ lệ người thấy lợi quên nghĩa cao hơn ba đại bang hội kia rất là nhiều, hơn nữa cũng không có chế độ truy sát hoàn toàn nữa. Còn Vũ Văn Thác kia nữa, bọn ta gọi người là đủ rồi, ngươi ngại nơi này chưa đủ loạn hay sao mà nhất định phải gọi sáu vạn nhân mã của ngươi đến đây cùng chết đuối chứ?

“Hừ! Ta có làm lợi cho bạn ta cũng không làm lợi cho ngươi.” Sát Phá Lang hiển nhiên cũng biết về thói ăn ở của bang chúng bang Thần Chi Lĩnh Vực rồi. Nhưng hắn dựa theo toán học mà tính, độ cừu hận với Đông Phương Gia Tử là 100, với người khác là 0, vậy làm lợi cho ai liếc qua cũng đủ hiểu rồi. Có điều... Sát Phá Lang phát hiện hai mắt Đường Hoa lại đột nhiên loé lên ánh sáng nham hiểm, lòng hắn có phần lạnh lại...

Được câu nói ‘thà làm lợi cho bạn bè’ của Sát Phá Lang nhắc nhở, Đường Hoa vui mừng vô cùng, sao mình lại quên mất người kia ấy nhỉ? Huy Hoàng cũng vậy, Phá Toái cũng vậy, muốn bay đến đây không tốn mấy tiếng đồng hồ là không được, nhưng mình còn có một trợ thủ siêu cấp ở gần đây mà? Chính là Quàng Khăn Đỏ hồi nãy bị Sát Phá Lang giết, còn nửa tiếng đồng hồ nữa là sẽ sống lại đó! Thân thủ tốt chưa nói, mà còn rất nghe lời nữa... Hiện giờ chuyện duy nhất mình phải làm chính cầu nguyện, cầu cho cô nàng mỹ nữ đáng yêu này ngàn vạn lần đừng có váng đầu mà chọn sống lại ở môn phái mới được. Chỉ cần nàng chọn sống lại ở Đông Lai, vậy nhiều nhất một tiếng đồng hồ nữa nàng đã có thể tới được chiến trường này rồi.

* * * * * *

“Gia Tử, ta đến rồi đây!” Ngay lúc Đường Hoa còn đang thầm cầu nguyện, một giọng nữ đã vang lên từ trên đỉnh đầu của ba người.

Đường Hoa sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn, xong suýt nữa đã ói ra bụm máu, Quàng Khăn Đỏ còn chưa có sống lại, mà Sương Vũ đã đến trước rồi, coi bộ nàng này không hề đi xa mà vẫn luôn quan sát Đông Lai để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai đây. Nhưng nàng đến giúp là chuyện tốt, vì sao Đường Hoa lại ói ra máu? Bởi vì đối với ba người ở đây, thực lực của Sương Vũ thật không ra cái gì cả, cơ bản là không thể giúp được gì, thậm chí ngay kiếm khí của Vũ Văn Thác cũng chưa chắc có thể tránh được nữa là. Nếu đổi thành Mặc Tinh thì tốt hơn biết bao nhiêu, dù không được, đổi thành Táng Ái cũng khá hơn nhiều lắm, nếu bết bết lắm, đưa Huyên Huyên đến đây múa lửa một hồi cũng có hiệu quả hơn Sương Vũ mà.

“Đừng xuống! Xuống sẽ chết đấy!” Đường Hoa bèn vội vàng cảnh báo ngay, tay của Vũ Văn Thác đã sớm phục hồi lại như cũ rồi, bây giờ hắn rảnh rỗi là phóng kiếm khí về phía hai người, nếu Sương Vũ xuống ắt sẽ gặp nguy ngay, vừa không giúp được gì mà còn khiến đội hình của mình bị loạn nữa.

“A?” Sương Vũ dừng ở trên mặt nước, quan sát cả khu vực chừng mấy trăm thước này. Nhìn một hồi, nàng đã rõ đây là việc gì rồi, bèn cười thầm một tiếng, rồi bắt đầu nhìn chăm chăm vào một thứ gì đó.

“Ngươi đừng có làm xằng đó!” Đường Hoa khẩn trương lắm.

Hắn vừa mới nói xong, Sương Vũ đã hành động rồi. Lúc này cũng vừa khéo Sát Phá Lang đánh cho Vạn Linh Huyết bay lên phía trên, Sát Phá Lang cũng bất đắc dĩ lắm, hắn rất khó để khống chế phương hướng, nên nếu đánh Vạn Linh Huyết bay lên, ít ra nếu sai cũng sẽ còn thời gian để mà sửa chữa. Sương Vũ nhìn Vạn Linh Huyết bay về phía của mình bèn nở một nụ cười đắc ý, cái này nên gọi là ‘ôm cây đợi thỏ’ hay là ‘ngư ông đắc lợi’ đây nhỉ? Mình thật là quá thông minh rồi, tham gia vào trong đó làm gì, chẳng bằng cứ một bên đứng chờ đi thôi, cơ hội luôn đến với người biết kiên nhẫn mà.

“Đừng có động vào nó.” Tiếng hô của Đường Hoa rõ ràng đã chậm mất nửa nhịp, Sương Vũ đã vung tay ra chụp lấy Vạn Linh Huyết rồi. Sau đó Sương Vũ tức khắc phát hiện Vạn Linh Huyết đã từ lòng bày tay của nàng đi vào, rồi từ chỗ khuỷu tay của nàng đi ra, không những sinh mệnh của nàng bị mất đi một mớ, mà nửa cánh tay ấy cũng bị biến thành máu loãng luôn. Trong khi Sương Vũ còn đang nghi hoặc, kiếm khí từ Hiên Viên kiếm đã quét tới, đánh nàng thành ánh trắng ngay.

Đường Hoa thở dài một tiếng, tội gì chứ, đến đây đã không giúp được gì cho ta, mà ta còn phải nợ ngươi một nhân tình nữa chứ. Đây đương nhiên cũng không thể hoàn toàn trách nơi mình được, người thông minh thì chỉ cần nhìn qua là biết được ngay, vừa muốn giết BOSS lại vừa muốn giết cả Sát Phá Lang, đương nhiên phải là cao thủ hàng đầu mà. Ngươi là một thủ lĩnh trong bang hội, bỏ bê nghiệp vụ lâu đến như vậy, giờ tới đây vui vầy cái gì chứ.