Song Kiếm

Chương 179: Trấn Sinh Tử




Quỷ mà còn không biết, vậy mần răng tìm bi chừ? Vấn đề này lại không phải là vấn đề, tuy cái tên Vân Nương có đến N quỷ lận, nhưng danh tự trâu bò như Lại Tam lại có không nhiều. Mục tiêu chỉ có bốn, mà dựa theo lộ trình với thời gian để tính toán thì chỉ có một là phù hợp với điều kiện. Sau khi xem lại vị trí xong, Đường Hoa cũng nhịn không nổi phải khen một tiếng hay, tiểu Lại này quả đúng là có đạo hạnh đấy.

Lại Tam vốn cũng không đi xa, người ta đang nấp ở trong giậu cỏ phía sau căn phòng này. Nếu không phải nhờ ăn gian bằng phép bói của Tinh Tinh, có đánh chết Đường Hoa cũng không bao giờ đi điều tra cái hàng rào bằng cỏ không cao này.

Kẻ bị nở hoa trên mặt tất nhiên phải là người bị bắt cóc - Vân Nương rồi, nàng trong lúc mất đi tri giác đã giả mạo Lại Tam một hồi. Lại Tam cũng lưu manh, giao thủ một chiêu xong đã biết mình không phải là đối thủ của ba người trước mặt, bèn không gọi người, cũng không có giãy dụa trước khi chết, mà chỉ móc điếu cày ra ngồi đấy rít thuốc.

Có thể giết sao? Không nên, đây là một con quỷ già tinh ranh khó tìm, nếu có hắn hỗ trợ, đoạn đường tiếp theo của mình sẽ thuận buồm xuôi gió hơn nhiều lắm. Đương nhiên tên này cũng là một con dao hai lưỡi, có khả năng hắn sẽ giúp được ngươi, nhưng cũng có khả năng hắn sẽ khiến cho ngươi phải vạn kiếp bất phục.

“Lại Tam, chỗ ta đây đang thiếu người hỗ trợ, nếu ngươi có thể giúp ta lần này, ta sẽ không những không giết, mà còn cam đoan sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ xử lý Vân Nương, để các ngươi lại có thể vợ chồng đoàn tụ tiếp.”

Huy Hoàng đứng bên cạnh thầm khen trong lòng: không hổ là Gia Tử đấy, ngay chiêu dụ quỷ thế này mà cũng có thể thuận tay đưa ra được.

“Giúp cái gì?” Lại Tam cũng là quỷ già, nên không hỏi mức độ đáng tin trong đó, bởi vì nó không có ý nghĩa gì. Cho dù Đường Hoa không trả lời thì hắn cũng sẽ tích cực tranh thủ cho một hy vọng tốt đẹp như thế.

Đường Hoa đem ý đồ tiến vào Bất Chu Sơn của mình ra giải thích cho Lại Tam...

Lại Tam gật gật đầu: “Muốn ra khỏi Sinh Tử quan thực ra cũng không khó, bây giờ chúng ta có thể thảo luận vấn đề làm sao để chắc chắn ngươi sẽ thực hiện lời hứa của ngươi rồi.”

“Vậy ngươi muốn như thế nào?”

“Ta đây có một lá bùa, ngươi đốt xong cho vào nước đưa Vân Nương uống, bảy ngày sau bất kể Vân Nương có ở nơi nào, hồn phách của nàng nhất định sẽ trở lại trong trận pháp mà ta nhờ cao nhân bố trí giúp cho.”

Huy Hoàng nói trong kênh đội ngũ: “Thương thiên hại lý, ta phản đối!” Ngươi có thể đi lừa quỷ, nhưng không thể đi hại người được. Phương án mà Lại Tam vừa nói đã vượt khỏi ranh giới đạo đức của Huy Hoàng rồi.

“Tin ta đi, không sai đâu.” Đường Hoa nói với Lại Tam: “Có thể, có điều ta làm sao biết biện pháp của ngươi có được hay không chứ?”

“Chỉ cần nàng uống nước kia vào xong, ta sẽ nói các ngươi biết ngay.”

“Được!”

* * * * * *

“Ta không uống!” Vân Nương giãy dụa.

Đường Hoa dùng mắt ra hiệu cho Huy Hoàng, Huy Hoàng bèn rất bất đắc dĩ hỗ trợ đè Vân Nương xuống, Đường Hoa tự tay rót nước bùa vào. Lại Tam thấy vậy thì rất là hài lòng, nói: “Ngươi có tín, ta có nghĩa.” Sau đó hắn kéo một chiếc ngăn kéo, lấy một chồng giấy tờ công văn với lại hai cây cải củ ra ngoài.

“Là gì đây?”

“Có thể ra khỏi Sinh Tử quan chỉ có một loại người, đó là thám báo của Sinh Tử quan, được phái đến Bất Chu Sơn để trinh sát tình hình. Trong Sinh Tử quan có 30 tên tướng quân, mỗi ngày một tên canh giữ. Ta biết được tên của vài người trong đó, cho nên đã giả mạo mấy phần công văn này. Chỉ cần chúng khớp với những tên tướng quân đang canh giữ, vậy người giữ công văn này có thể được ra khỏi quan. Có điều ngàn vạn lần phải nhớ, đừng có đưa sai công văn ở chỗ gác cổng, nếu không chỉ cần một mũi tên lệnh, trận Cửu Chuyển Tù Quỷ ở ngoài quan sẽ được khởi động ngay, lúc đó cho dù là Diêm vương có đích thân đến, chỉ sợ cũng không kịp cứu các ngươi đâu.”

Lại Tam dĩ nhiên đã quen đường quen lối rồi, cho nên trong lúc nói chuyện đã viết được sáu tờ công văn, đồng thời cũng đóng lên con dấu của tướng quân. Đường Hoa nhận lấy nhìn nhìn, quả nhiên đều là danh tướng các thời cả, trong đó còn có người quen cũ Hoàng Trung của mình nữa.

“Còn có gì phải dặn dò nữa không?” Đường Hoa hỏi.

“Hết rồi!” Lại Tam lắc đầu.

“Rất tốt!” Đường Hoa bèn đưa tay quệt một cái vào cổ mình, ở bên cạnh, thanh Trục Nhật kiếm của Huy Hoàng đã được xuất ra, tức khắc trảm Lại Tam hóa thành ánh trắng bay về phía Minh giới ngay. Đường Hoa thở dài: “Tam ca à, ngài không nên dặn dò chi tiết rõ ràng như thế nhé, ít nhất thì cũng đừng nên nói với ta rằng ngài còn phải bày trận pháp rồi Vân Nương mới có thể trở về chứ, bái bai nha!”

Ánh trắng của Lại Tam vừa xuất hiện trên bầu trời Quỷ giới, các nha môn nhìn thấy là dạng quỷ chết oan, bèn lập tức phát động cảnh báo bắt hung thủ ngay. Nhưng không ngờ lúc này hung thủ đã yên ổn ở trong xe công vụ rồi, đang thông qua từng lớp từng lớp trạm gác để rời khỏi Quỷ giới tới Minh giới. Giữa đường có vài tên tiểu quỷ không biết điều muốn tới kiểm tra, Tinh Tinh bèn chìa ra giấy ủy nhiệm do Diêm vương tự tay viết, đồng thời yêu cầu đám tiểu quỷ muốn kiểm tra xe mình phải chịu trách nhiệm trước Sinh Tử quan, thế là suốt đường cứ đèn xanh chạy thẳng.

Tới Minh giới rồi, đám người Đường Hoa nhìn qua nhìn lại thấy có phần quen mắt lắm, vì hoàn cảnh và bầu không khí so với lúc người chơi bị tử vong không khác là bao. Đương nhiên người chơi mà tử vong thì sẽ ở trong một điện đường để nhận thẩm phán, chứ thực ra Minh giới rộng lớn vô cùng. Có mấy con đường trong đây bị phong tỏa, Đường Hoa hỏi thăm một chút, hóa ra chúng đều là đường dẫn đến hang ổ của Hỏa Quỷ vương cả. Đường Hoa rất là hận bản thân mình không thể phân thân ra được, nhưng đương nhiên hắn cũng biết rõ rằng ba người bọn mình có đi cũng không đủ cho Hỏa Quỷ vương người ta nhét kẽ răng đâu.

Thân là một nhân viên công vụ, dọc đường Tinh Tinh hỏi đường rất chi là tiện lợi, rất nhanh đã đến được đường Âm Dương. Dọc đường Âm Dương lực lượng canh phòng rõ ràng là được tăng cường hơn rất nhiều, cho dù là xe công vụ cũng nhiều lần bị yêu cầu xuất giấy chứng nhận ra. Quỷ thường trực nơi đây cũng không hoàn toàn là tiểu quỷ âm binh, mà còn có một ít quỷ sai có hộ tịch thần tiên nữa. Đám này kém cỏi nhất cũng đã qua tiên kiếp thứ nhất rồi. Tuy không bằng được dạng đầy đường đầy chợ như trên Thiên Đình, nhưng vẫn không thể coi thường được.

Qua khỏi đường Âm Dương là đến Hoàng Tuyền đạo. Hoàng Tuyền đạo khá là nhỏ hẹp, chỉ chứa được hai chiếc xe ngựa chạy song song với nhau. Nơi này không những có thiết lập trạm gác, mà bên cạnh trạm gác còn có vô số những cơ quan thông tin nữa.

“Nếu tăng thêm Sát Phá Lang, chúng ta có ba phần thành công cưỡng chế xông qua đường này.”

“Ừ!” Đường Hoa gật đầu: “Đây là dưới tình huống Sinh Tử quan không xuất binh vây chắn, chứ không thì đằng sau có Diêm vương, đằng trước có 30 danh tướng, ta thà rằng bị người ta cuốn thành sủi cảo cho vào nồi còn hơn.”

“Đông Phương Giáo Tử?” Tinh Tinh che miệng cười thầm. (giáo tử = sủi cảo)

Huy Hoàng chỉ tay: “Dường như chúng ta đã đến rồi.”

Đường Hoa bèn nhìn theo, vừa ra khỏi Hoàng Tuyền đạo, bất chợt tầm nhìn trở nên sáng sủa hơn. Phía xa kia có một trấn nhỏ, có một trạm gác nguy nga hùng vĩ sừng sững ở phía sau. Nơi đây giống như là tận cùng của thế giới vậy, không gian bốn bề đều là loại khí hư vô. Loại khí hư vô này chính là vách ngăn của thiên nhiên, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể cưỡng chế phá vỡ nổi.

Trạm gác dường như là một lỗ hổng trong màn khí hư vô này. Từ trạm gác nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được một ngọn núi. Càng đến gần hơn, càng trông thấy rõ ràng. Ngọn núi này khiến cho ba người chơi cảm thấy được một luồng hơi thở chết chóc. Không cây, không gỗ, không hoa, không quả, không người, không quỷ, không khói, không lửa, do nham thạch màu đen cấu thành, cộng thêm cả luồng khí hư vô chập chờn bốc thẳng lên. Càng nhìn càng cảm thấy ngọn núi này sâu không thấy đáy, giống như một cái hố đen đang dữ tợn trừng mắt nhìn Minh giới vậy.

Mà đang so kè với nó chính là trạm gác nơi đây, trên trạm gác có một lá cờ sừng sững, trên viết chữ ‘Hoàng’, cờ không gió nhưng vẫn phấp phới, giữa nơi đất chết này nhìn thật là uy vũ.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Đường Hoa quá đỗi vui mừng, lão Hoàng không những là người quen của mình, mà trong tay mình còn vừa khéo có công văn giả tạo có tên lão nữa.

“Gia Tử, không phải là ta muốn tưới nước lạnh cho ngươi đâu.” Huy Hoàng nói: “Nhưng vạn nhất là Hoàng Cái thì phải làm thế nào?”

“Ưm... Cái này thì đúng là phiền rồi, phải hỏi thăm cho rõ cái đã.”

“Có thầy bói Tinh Tinh ta ở đây, còn cần phải hỏi thăm à?” Tinh Tinh lật hai miếng tiền đồng một lần, rồi nói: “Có hai cái tin, một cái tốt và một cái xấu.”

“Tốt là gì?”

“Hôm nay quả thật là Hoàng Trung tướng quân giữ quan.”

“Còn xấu?”

“Còn nửa canh giờ nữa là đã qua ngày hôm nay rồi.”

“Vậy ngày mai là ai?”

“Ngũ Tử Tư.”

Đường Hoa lục lại mớ công văn, xong lắc đầu: “Không có. Trừ Hoàng Trung, ta chỉ còn có Liêm Pha, Vương Tiễn, Hàn Tín, Mã Viên với Tiết Nhân Quý thôi.”

“A...” Tinh Tinh rên lên bi thảm: “Vậy ta phải làm việc tới mấy ngày lận à?”

Đường Hoa an ủi: “Có việc làm là chuyện tốt mà.”

“Không thì ngươi đi làm đi?”

“Ha ha! Ta mà đi là không đến một tiếng đồng hồ người ta đã biết hàng rởm ngay, thế nào sở Liêm Chính cũng mời ta đi uống cà phê thôi hà.”

Huy Hoàng phụ họa: “Có thể giả làm việc mà, với lại ta với Gia Tử còn phải đi hỏi thăm tình huống bên trong Bất Chu Sơn nữa chứ bộ. Từ ngoài nhìn vào, có vẻ lạnh người ghê đấy.”

“Đúng đấy, sâu không thấy đáy luôn.” Sắp tới bước cuối cùng, cũng là bước gian nan nhất rồi, nếu không chuẩn bị kỹ một chút, vậy thật không yên tâm gì cả. Cũng còn may đây là trong trò chơi, dù núi đao biển lửa gì đó cũng dám cắm đầu vào. Chớ đổi là hiện thực, kẻ nào có gan xông vào Bất Chu Sơn đều có thể được coi là hảo hán ngay đấy chứ. Trên đời này việc khiến người ta phải sợ hãi không phải là có đối thủ mạnh mẽ, mà là có đối thủ mà mình chưa biết.

* * * * * *

Vừa tới Sinh Tử quan, tức khắc đã có quỷ sai nghênh đón ngay, ba người chơi được an bài ở trong một khu viện không tệ lắm. Tinh Tinh vẫn là Tinh Tinh, vừa đi làm chính thức được hai tiếng đồng hồ xong, đã mang về được một tờ trực nhật biểu mới nhất liền. Dựa theo tờ trực nhật biểu này, thì ngày mai là Liêm Pha, ngày mốt là Tiết Nhân Quý, đều là các nhân vật mà Đường Hoa có công văn cả.

Bên Tinh Tinh thì thuận lợi, chứ phần Đường Hoa với Huy Hoàng lại không tiến triển được gì thêm, gần như đều chỉ nhận được một tin giống nhau cả: không hề thấy có quỷ nào còn sống rời khỏi Bất Chu Sơn. Cho dù là có phái thám báo ra, cũng chỉ là tới bên ngoài Bất Chu Sơn mà thôi, chứ một khi mà có gan bước vào trinh sát, sẽ không còn ai đi ra cả. Bởi vậy chẳng có được một chút thông tin nào có giá trị hết ráo.

Ngày thứ nhất cứ như vậy bình thản trôi qua. Ngày thứ hai vừa đổi tướng lãnh trực nhật, trấn Sinh Tử đột ngột vang lên tiếng chiêng đồng, sau đó trong quan có một lượng nhân mã lớn cùng vọt lên trấn trên, bắt đầu phong tỏa các trục đường chính lại, mỗi nhà mỗi hộ cùng đi điều tra tội phạm bị truy nã. Trong lúc ba người bọn Đường Hoa còn đang buồn bực, bố cáo truy nã cuối cùng cũng được dán lên, ba người nhìn mà giật bắn người.

Kẻ bị bố cáo truy nã không phải ai khác, mà chính là Sát Phá Lang với Phi Thường Kiếm. Lý do truy nã là cưỡng chế thông qua đường Âm Dương, lén vượt Hoàng Tuyền đạo, đả thương cộng đánh chết nhiều tên quỷ tốt tiên binh. Điều khiến đám người Đường Hoa phải giật mình chính là không ngờ Sát Phá Lang lại có năng lực tới được Sinh Tử quan như thế này, hơn nữa dựa theo những gì mà bố cáo viết, Sát Phá Lang trên đường đến Sinh Tử quan lại giống như đến sân sau nhà mình vậy, hết xông thẳng qua lại đến lén lút qua. Nếu không phải là có cao nhân đi theo chỉ điểm, vậy chắc chắn Sát Phá Lang phải là bố đẻ của Ốc Vít không sai.

“Đậu xanh, con sói chết toi kia làm tăng lên độ cảnh giới của quan này, khiến chúng ta càng khó trà trộn xuất quan hơn.” Kẻ não phẳng cũng biết mục đích xông qua đường Âm Dương với Hoàng Tuyền lộ đương nhiên là để vượt Sinh Tử quan, chạy trốn khỏi địa vực mà Diêm vương quản lý rồi. Vậy những người mỗi ngày xuất quan chắc chắn sẽ bị kiểm tra một cách nghiêm khắc nhất ngay. Vạn nhất mà người ta hỏi: tướng quân XX hiện giờ có dung mạo lúc bao nhiêu tuổi? Vậy mình phải trả lời sao mới được đây? Trả lời không được, sẽ bị lộ ngay, thế nào trên bảng truy nã cũng có thêm 3 cái tên cho coi.

“Ta không muốn ngày nào cũng phải giải đề số học đâu.” Tinh Tinh khổ sở vịn bả vai Đường Hoa: “Ta mặc kệ, ngày mai, cùng lắm là ngày mốt mà không ra được, ta thà tự sát để trở về đó.”

“Không phải chỉ là giải đề số học thôi sao?”

“Cho ta xin đi, ngươi cũng phải xem là làm cùng ai chớ. Có 5 người cùng tính sổ sách với ta. Bọn họ chiếu cố người mới như ta, cho nên thay phiên nhau mỗi lần một người để cái đầu ở trên mặt bàn của ta để giám sát ta tính toán. Ngươi nói xem đang tính thuận lợi, đột nhiên có một cái đầu mở miệng hỏi: Vì sao cái này lại tính như thế? Ta vốn đã chuẩn bị sẵn về tâm lý rồi mà còn bị dọa phải nhảy dựng lên, hơn nữa mỗi ngày bị dọa cho nhảy mấy lượt nữa đấy. Còn có nữa! Trưởng bộ môn của bọn ta là một tên dê xồm, suốt ngày cứ chảy nước miếng nhìn ngực...”

Đường Hoa với Huy Hoàng cùng thuận mắt nhìn theo, sau đó cùng tỏ vẻ bi ai sâu sắc cho cái thẩm mỹ quan đặc biệt của đám quỷ kia khi nhìn nhầm cái bánh bao nhỏ đang phát dục thành cái bánh bao lớn sau khi đã hấp rồi. Nhưng nghĩ lại thấy cũng không lạ, thời cổ đại không có mắt kính cận thị mà, rồi vạn nhất lại có thêm cả những nhân tố như mắt bị lóa nữa thì quả thật cũng có một khả năng nhất định sẽ phát sinh ra hiểu lầm như vậy đó chớ. Dù sao thì ngày ngày tiếp xúc với mấy con số, thị lực đều sẽ chẳng ra cái gì cả mà.