Song Kiếm

Chương 171: Giác ngộ của một tên phi quân tử




“Chậc chậc! Con tê tê này béo thực đấy!”

“Ngươi mẹ nó chơi xỏ ta.” Sát Phá Lang xoay người lao xộc trở về.

“Cẩn thận.” Đường Hoa lặp lại trò cũ, chỉ xuống dưới chân Sát Phá Lang.

Sát Phá Lang không chần chừ, tức khắc quay đầu bỏ chạy ngay. Chạy được một đoạn mới hết hồn, Thái Sơn đang nện xuống chỗ này. Tên chết bầm này thế mà lại có thể tính ra mình sẽ bỏ chạy!

Quàng Khăn Đỏ sửng sốt hỏi: “Sao ngươi lại biết hắn sẽ bỏ trốn vậy?”

Đường Hoa nhìn Sát Phá Lang lại một lần nữa làm con tê tê, trả lời: “Không biết, ta chỉ biết nếu ta hô lên thì hắn tuyệt đối sẽ không dám đi tới nữa thôi.”

Sát Phá Lang rốt cục cũng đã ngộ ra, bèn bừng bừng nổi giận, hô: “Con bé gì gì kia, ta có lòng tốt tới đây nhắc ngươi đừng có bị lừa, sao ngươi lại còn giúp hắn hại ta chứ?”

“Bị lừa gì cơ?” Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc hỏi lại.

“Xin bỏ qua vấn đề này, hắn là kẻ thù của ta, cho nên mới tới đây mở miệng ba hoa để ngươi đừng giúp ta đấy.” Đường Hoa vội hỏi: “Tiểu La chạy đi đâu rồi?”

Quàng Khăn Đỏ tìm khắp tứ xứ, xong nói: “Hướng Đông Nam, dường như đã mất đi chút máu rồi.”

“Ừ ừ, canh kỹ nhé, chúng ta phải cướp đòn cuối cùng mới được.”

“Ừ ừ!”

Đường Hoa đắc ý nhắn tin cho Sát Phá Lang: “Qua nào, coi chừng ta nện chết ngươi đấy.”

“Ngươi là tên bại hoại trong mọi đàn ông.”

“Ngươi là tên bại hoại trong mọi người chơi.”

“Ngươi ngay cả một tiểu cô nương cũng đi lừa, ngươi có còn là người hay không?”

“Ngươi ngay cả kẹo hồ lô của NPC cũng đi cướp, ngươi có phải người nữa hay không?”

“Ta cướp hồi nào?”

“Tân thủ thôn.”

“... Đó là làm nhiệm vụ mà, thằng oắt Giáp cướp kẹo hồ lô của thằng oắt Ất.”

“Sau đó thì sao?” Đường Hoa rất là hài lòng, đến hiện giờ mình đã làm rất tốt rồi, bây giờ điều quan trọng nhất là trước khi Quàng Khăn Đỏ hiểu ra ý đồ của mình, đá mình ra khỏi đội thì tiểu La phải chết nữa thôi. Cái gì? Quàng Khăn Đỏ chưa chắc đã biết phải đá mình ra khỏi đội á? Cho xin nhé, bên này có một con sói hư hỏng đấy.

“Sau đó Ất yêu cầu ta lấy kẹo lại cho nó.”

“Ngươi lấy lại bằng cách nào?” Chỉ trong mấy câu nói này, dường như tiểu La đã bị rớt thêm ít máu nữa rồi, thân thủ đã không còn mau lẹ như lúc đầu nữa.

“Ta đã...” Sát Phá Lang đột nhiên tỉnh ngộ lại, mình không phải đến đây để biện luận về đạo đức quan lẫn tư tưởng quan của mình với Đường Hoa. Mình tới đây là để phá hư chuyện tốt của hắn, khiến cho mọi thiếu nữ trên thế giới này thấy rõ được bản mặt kinh tởm của hắn. Nếu muốn hoàn thành chuyện cực tốt đó, đầu tiên mình phải khiến cho người thiếu nữ vô tội này biết Đường Hoa cũng đang cần Thổ Linh châu trước. Chỉ có điều một khi mình đến gần là sẽ bị nện ngay, mà lớn tiếng kêu lên thì sẽ bị quần chúng coi là bị thần kinh mất... Thân là một cao thủ, có thể xấu xa, có thể đê tiện, nhưng tuyệt đối không thể bị người ta coi là một kẻ thần kinh được.

* * * * * *

Cảnh tiếp theo của tiểu La rất chi là thê lương, hắn không những đã đứng ở mặt đối lập với nhân dân, mà định mệnh còn an bài hắn sẽ bị chết trong tay của nhân dân nữa. Nguyên nhân không có gì khác lạ, đó là do nhân dân đã càng lúc càng nhiều rồi. Khắp trời khắp đất đều là nhân dân, thiếu điều muốn lật ngược luôn cả cái khe núi này rồi.

Toàn bộ những người chơi đang tấn công đều biết, nguyên tắc 'người tấn công đầu tiên' đã không còn nữa rồi, mà nguyên tắc thứ hai rất khả năng cũng thế. Vậy chỉ còn lại một nguyên tắc cuối cùng, cũng là nguyên tắc tốt nhất, cũng là một nguyên tắc mà mọi người ai nấy đều đang đứng trên cùng một vạch xuất phát: đòn cuối cùng.

Theo bệnh trạng càng ngày càng nặng nề của tiểu La, một ít người chơi đang chờ thời cũng bắt đầu tập trung sức chú ý của mình. Quàng Khăn Đỏ cũng đã hoàn thành chuẩn bị chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh sở trường nhất của nàng. Còn Đường Hoa thì thực sự chả có cái gì để chuẩn bị cả, pháp thuật lợi hại của hắn phần nhiều là dạng liên tục, trừ khi bây giờ hắn có thể tức khắc lên tới level 60, học được pháp thuật cao giai hệ thủy, nếu không chỉ đành lấy tiên thuật ra oanh tạc thôi, chứ không còn cách nào nữa cả.

“Đã tới lúc chưa?” Quàng Khăn Đỏ khẩn trương hỏi.

“Chắc là vẫn chưa đâu.”

Chắc là? Tức là vẫn chưa tới lúc nhỉ? Quàng Khăn Đỏ nhắc nhở: “Pháp thuật của ta từ khi phát ra đến lúc trúng mục tiêu ít nhất cũng cần 2 giây đấy. Ngươi phải tập trung tinh thần đó.”

“Ta có phải là chuyên gia cướp BOSS đâu mà.” Đường Hoa nói đến đây mới giật mình, bèn vội vàng tìm kiếm Sát Phá Lang, nhưng giữa biển người chơi nào có bóng sói nơi mô: “Ta đi tìm một người đã.”

“Ngay bây giờ? Đừng mà.” Quàng Khăn Đỏ không có chút xíu tin tưởng nào cả, hiện giờ Đường Hoa đang là cái bả vai để cho nàng dựa vào.

“Ngoan nào mỹ nữ, chỉ có tìm được người này, chúng ta mới có khả năng tăng nhiều phần thắng được.” Tìm được Sát Phá Lang, xong chờ lúc Sát Phá Lang ra tay, Quàng Khăn Đỏ cũng sẽ ra tay theo. Hà hà! Chiêu mà Sát Phá Lang sẽ dùng là Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn Quàng Khăn Đỏ lại là chiêu đè tập thể, đè cả tiểu La lẫn cả sói, xử lý tiểu La sẵn tiện xử lý con sói đáng chết kia luôn. Thế là không chờ Quàng Khăn Đỏ đồng ý, Đường Hoa đã xuất phát bắt đầu tìm kiếm ngay, đương nhiên hắn cũng không đi xa, mà luôn bảo trì trong phạm vi lớn nhất của đội ngũ.

Người đâu? Sai rồi... Sói đâu? Đường Hoa hết chạy trái rồi đến chạy phải, chạy mười phút rồi mà vẫn chưa phát hiện thấy nửa cái vết sói nào. Lẽ nào thằng này từ bỏ việc cướp BOSS rồi? Không thể nào được, tuyệt đối không thể nào được, chó không sửa được thói ăn ph**, sói sửa không được thói cướp BOSS. Nhìn lại tiểu La, dường như đã tới giai đoạn lay lắt hơi tàn rồi. Không xong! Trong lòng Đường Hoa thầm kêu lên một tiếng, đang định nói gì đó trong kênh đội ngũ, nhưng tức khắc đã nhận được ngay lời nhắc của hệ thống: ngươi đã bị đuổi ra khỏi đội ngũ.

Đậu xanh, trúng kế rồi. Đường Hoa không lập tức trở lại bên cạnh Quàng Khăn Đỏ, vì lúc này mà đi giải thích thì không những là dư thừa, hơn nữa lại còn lãng phí thời gian nữa, biện pháp chính xác nhất bây giờ chính là đi gắng sức cướp BOSS. Đường Hoa bèn vội vàng trút tiên thuật xuống đầu của tiểu La, tiểu La dường như đã từ bỏ đi ý định giãy dụa cầu sống rồi, nhìn thấy lửa đạn bay đầy trời nhưng cũng không thèm di động nữa, hai tay hắn giơ lên, mắt nhắm lại, như đang chờ bị đánh thành ánh trắng vậy.

Thấy rồi thấy rồi! Đường Hoa trông thấy một bóng đen từ giữa không trung mạo hiểm xộc qua màn lửa đạn lao vút về phía tiểu La. Đây chính là chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất của Sát Phá Lang, Đường Hoa đã quá là quen thuộc rồi. Sát Phá Lang nhắm theo một góc xéo 45 độ lao xuống, nhằm gắng hết khả năng tránh khỏi bị pháp thuật của đám người chơi dính trúng. Loại nghiệp vụ này hắn khá là chuyên nghiệp, cũng có thể nói là cực kỳ chuyên nghiệp luôn, dù sao thì chuyện tương tự như thế hắn đã trải qua tới gần trăm lần rồi.

Tiểu La đã hóa thành ánh trắng rồi, mọi người chơi bắt đầu dò tìm đáp án ở trên mặt những người khác. Đường Hoa ôm lòng cầu may lục tìm túi Càn Khôn lẫn bảng nhắc nhở của hệ thống... Không có, mình đã bị đá khỏi đội ngũ, nên nguyên tắc đầu tiên không còn. Đòn cuối cùng lại không phải là mặt mạnh của mình, nên không có cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đưa mắt chuyển qua bên chỗ Sát Phá Lang, Sát Phá Lang đang vỗ tay chúc mừng với Quàng Khăn Đỏ. Đường Hoa than một hơi, nhưng lại thoáng cười, con sói chết toi này vậy mà lại biết mình nhất định sẽ đi tìm hắn, cho nên không những bảo Quàng Khăn Đỏ đá mình ra khỏi đội ngũ, mà còn lập đội với Quàng Khăn Đỏ nữa. Thổ Linh châu đối với Sát Phá Lang mà nói chắc chắn không phải là hàng quý hiếm gì, cái hắn hứng thú chỉ là những vật phẩm khác do tiểu La rớt ra thôi. Mà điều Quàng Khăn Đỏ có hứng thú lại hoàn toàn tương phản với hắn, thế là một đôi cẩu nam nữ cứ thế giống như đậu xanh trộn rau má, thông đồng với nhau rồi.

Sát Phá Lang phát hiện Đường Hoa đang nhìn, bèn nhe hai hàm răng trắng noãn đưa tay làm hình chữ V với Đường Hoa. Đường Hoa không chút khách khí chĩa hai ngón giữa lên. Quàng Khăn Đỏ cũng thấy Đường Hoa, bèn quay qua tận lực vẫy vẫy tay, trong tay nàng có một hạt châu, đây không phải Thổ Linh châu thì còn là gì nữa?

Có mệt hay không chớ? Đường Hoa lại thở dài, sau đó định đả kích ngược lại một chút. Đừng cho rằng làm người xấu là dễ nhé, người xấu thì ngày nào cũng phải giành chút thời gian để nghiên cứu xem làm thế nào trả đũa trả miếng đó.

Sát Phá Lang kéo Quàng Khăn Đỏ bay qua chỗ Đường Hoa: “Đi, chúng ta đi qua nói chuyện chơi.” Trong ánh mắt hắn có một vẻ đắc ý không thể nào che dấu nổi: tên Gia Tử chết toi, bố tới xát muối vào miệng vết thương ngươi đây.

* * * * * *

Tiểu La chết rồi, thế là đám người chơi cùng nhau tán đi hết. Tuy không cướp được BOSS, nhưng phần lớn người chơi đều không có bao nhiêu tiếc nuối cả, vì kẻ tai ác nhất Phích Lịch đường là tiểu La đã chết rồi, về sau nơi này sẽ chân chính trở thành một thánh địa luyện cấp của pháp sư.

“Gia Tử!” Sát Phá Lang chỉnh sửa lại y phục vốn đã rất chỉnh tề của hắn, vô cùng hòa nhã hỏi: “Hôm nay có phải trông ta đặc biệt ngầu không?”

Đường Hoa lười để ý tới hắn, cũng không chĩa ngón giữa lên. Ta là người có tu dưỡng, ta chỉ đưa ngón út thôi.

Quàng Khăn Đỏ hưng phấn nói: “Gia Tử, ngươi không biết đâu, bạn của ngươi thật là lợi hại đó, nhìn chuẩn ghê.”

“Hắn không phải là bạn của ta.” Đường Hoa vuốt lại mái tóc: “Ngươi cũng không phải.”

“... Ta biết.” Quàng Khăn Đỏ ảm đạm nói: “Ta không có bạn bè.”

“Đi đây!” Đường Hoa phất tay.

“Khoan đã!” Quàng Khăn Đỏ hô.

“Cái gì?”

“Bạn của ngươi... Không phải, hắn nói thực ra ngươi cũng muốn viên Thổ Linh châu này, thật không?”

“Đúng vậy!” Đường Hoa thừa nhận: “Ta vốn định chiếm riêng nó.” Ta là tiểu nhân, nhưng lại là một tên tiểu nhân đội trời đạp đất, chuyện xấu cũng đã làm rồi, không nhất thiết phải chối làm gì.

“Cho ngươi!” Quàng Khăn Đỏ mở bảng giao dịch ra, đưa hạt châu lên, sau đó nhấn ‘Xác định’.

Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Ý gì đây?”

Sát Phá Lang cũng không hiểu: “Đúng vậy, là ý gì?”

“Cho ngươi đó.”

“A... Ngươi có lẽ có chỗ hiểu lầm rồi.” Đường Hoa nói: “Ta đây... không phải là người tốt. Hơn nữa còn rất tệ nữa đấy.”

Sát Phá Lang nghiêm nghị gật đầu: “Điều này ta có thể làm chứng.”

“Nếu ta lấy được hạt châu này, ta sẽ không có bất cứ cảm giác áy náy gì với ngươi cả, cũng sẽ không có chút cảm giác có lỗi gì với ngươi, hơn nữa sau khi lấy xong ta sẽ xóa hảo hữu với ngươi, coi như không quen biết gì với ngươi nữa.”

“Phải phải!” Sát Phá Lang phụ họa: “Hắn thật sự làm được.”

“Thần Quang bảo tháp.” Hai người đấu võ tiếp.

Sát Phá Lang vừa đánh vừa nói: “Ây, tên rau củ kia, con bé kia có phải đầu bị lừa đá trúng rồi hay không? Ta nghe nói nếu nàng lấy hạt châu này đi trả nhiệm vụ, là có thể đề cao một cảnh giới cho pháp thuật hệ thổ của bản thân đấy.”

“Ngươi thấy sao? Con gia súc nhà ngươi.”

“Ngươi sợ rồi... Ha ha, ngươi sợ rồi. Ngươi không dám lấy hạt châu kia.” Sát Phá Lang nói: “Ngươi chột dạ rồi. Ngươi, lý không chính, khí không tráng, cho nên mới đánh nhau với ta. Chậc chậc, thật không ngờ vẫn còn có chuyện mà tên rau củ nhà ngươi không dám làm cơ đấy.”

“Ta... Dù sao đó cũng là đồ của môn phái, ta... ta không thèm.”

“Ngươi nói lắp rồi, kỳ tích đó nha, Đông Phương Gia Tử nói lắp rồi.”

“Đi chết đi!” Đường Hoa xoay người nắm cung kéo dây đưa kiếm lên.

“Ây da da, ta sợ lắm đó nha, thần khí cộng thần khí kìa.” Sát Phá Lang kêu lớn lên với tứ phía: “Đông Phương Gia Tử giết người này, mau tới xem đi nha.”

“Ngươi... Thật đê tiện!”

“Đối phó với tiện nhân thì chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Kỳ quái...” Đường Hoa buồn bực nói: “Thanh tiên kiếm này không đưa lên được, hệ thống bảo ta level không đủ.”

“Ha, một thanh tiên kiếm thất giai rác rưởi mà đã mong đánh được bố à... Không đúng, ngươi để ta xem cho rõ nào. Ây! Đừng thu lại, ta đang xem.”

“Xuỵt...” Đường Hoa lắc đầu: “Lúc này yên lặng vẫn hơn là thốt nên lời.”

“...” Sát Phá Lang nghiến răng, thanh kiếm mà Đường Hoa vừa đưa ra có vẻ là thanh Trục Nhật kiếm mà mình đã bị thất lạc đấy. Nhưng có điều cũng chỉ là ‘có vẻ’ thôi, mình không thấy rõ ràng được. Vậy rốt cục có phải hay không đây? Hắn muốn lừa ta, hay chọc ta đây? Đều không phải hết, đều không phải hết. Thằng nhãi này đang muốn khiến mình phải bứt rứt, phải tò mò đến chết đây. Ngày nào mà hắn chưa nói cho mình biết, ngày đó mình vẫn còn phải bứt rứt trong lòng... Thật là một thủ đoạn đê tiện, vô sỉ, hạ lưu quá.

Quàng Khăn Đỏ xuất hiện ở giữa hai người, hỏi: “Hạt châu này ngươi có còn muốn không?”

Sát Phá Lang đang muốn châm chọc vài câu, nào ngờ Đường Hoa lại lấy thanh kiếm ra huơ một cái rồi cất, Sát Phá Lang tức khắc phát điên lên ngay. Đường Hoa cười hè hè, xong hỏi Quàng Khăn Đỏ: “Ta muốn biết, ngươi đã biết rõ ràng là ta đến để gạt ngươi, vì sao ngươi lại còn muốn đưa không hạt châu cho ta thế?”

“Không phải là đưa không cho ngươi. Ta có điều kiện.” Quàng Khăn Đỏ trả lời một cách rất nghiêm túc.

“Có điều kiện thì dễ nói.” Đường Hoa thư thả một hơi, bây giờ hắn khá là tán thưởng cô nàng Quàng Khăn Đỏ này. Hắn thích trao đổi đồng giá.