Công nguyên năm XXXX, chuyện kể rằng Trái Đất đã bị loài người giày xéo te tua lắm rồi, vì thế Chính Phủ Liên Bang của Trái Đất liền bắt đầu tìm kiếm hành tinh mới đặng mà giày xéo. Rốt cục X năm sau tìm được hành tinh M, cấp tốc phái ra N người máy cỡ lớn lên trên đó kiến thiết cơ sở hạ tầng.
Cơ sở hạ tầng được kiến thiết rất nhanh. Theo như các chuyên gia dự tính, hành tinh M có thể chịu được loài người hành hạ tới hai trăm năm mươi năm. Chính Phủ Liên Bang khá là vừa lòng đối với kết luận này, tiếp lấy đương nhiên là di dân với quy mô lớn.
Nhưng di dân lại phải đề cập tới vài vấn đề rất trọng yếu. Tỷ như trong người ngươi hiện có hàng tỉ bạc, nhưng sau khi tới hành tinh M thì phải xử lý như thế nào? Cả trăm triệu tiền Liên Bang cũng có khả năng mua không nổi một cái việc làm. Mặt khác những người nguyên là nhân viên tài chính thì xử lý như thế nào? Phải biết rằng hành tinh M hiện tại cần là công nhân kiến trúc, là nông dân, là chuyên viên địa chất, v.v..., người ta có cần nhân viên tài chính đâu. Còn công chức nữa... Rất rõ ràng là có những cơ cấu công chức nhất định phải gia tăng, có những kết cấu công chức nhất định phải giảm bớt. Vấn đề là ngươi đem thịt dâng đến tận miệng chắc gì người ta ăn a.
Cuối cùng sau khi Chính Phủ Liên Bang trải qua N vòng thảo luận, đã công khai một bộ phương án làm cho hầu hết mọi người vừa lòng.
Thứ nhất: lần di dân đầu ưu tiên cho những lao động cường tráng, nhi đồng cùng người cao tuổi tạm thời ở lại Trái Đất. Dù sao người máy cũng không phải người, nhất định phải có loài người ở trên đó làm công tác cu li mười năm mới được. Mười năm sau, người già ở Trái Đất bởi vì ô nhiễm cùng tự sát cơ bản đều chết sạch, các nhi đồng đã có thể lao động thì lại đi lên làm cu li. Sau đó con cháu của nhóm mười năm đầu lại có thể tiếp nhận. Cho nên cả thảy ba mươi năm lại thêm sự trợ giúp của người máy, cơ bản sẽ phát triển xêm xêm cùng Trái Đất bây giờ. Theo điểm này mà xem, Chính Phủ Liên Bang có ánh mắt khá là xa rộng.
Thứ hai: sợ mọi người trên đường nhàm chán, mở ra trò chơi cho mọi người tiêu khiển. Toàn bộ mọi người có thể căn cứ giá trị hiện hữu trên người mình hối đoái thành tiền trong trò chơi. Sau khi đã tới hành tinh M thì hối đoái lại thành tiền bản địa. Đương nhiên tỷ lệ hối đoái thì lên phi thuyền mới nói cho ngươi biết, lúc đó một trăm triệu có thể đổi được một đồng tiền thì vẫn xem như ngươi được hời.
Còn có một tầng thứ sâu hơn, trò chơi này được khống chế bởi một máy tính có trí năng. Máy tính này sẽ đem mọi số liệu tâm lý của mỗi người trong hành trình chơi trò chơi phân tích ra, rồi nó sẽ phân phối cho mỗi người công tác thích hợp với họ nhất ở hành tinh M. Đó là điểm cực cực trọng yếu, được liệt vào một phân đoạn được bảo mật nhất trong "Kế Hoạch Di Chuyển", ngoài Chính Phủ Liên Bang cùng máy tính có trí năng kia ra thì rốt cuộc không có người khác biết được. (tiểu Xanh: tất nhiên là còn quý độc giả cùng ta đây biết)
* * * * * *
Vì thế nam nữ tuổi mười lăm đến ba mươi lăm bị hạ lệnh phải cáo biệt cùng người già trẻ em trong nhà... Sao? Bốn mươi lăm tuổi à? Thật là, bởi vì dân cư nhiều, cho nên người bình thường ba mươi lăm tuổi đều về hưu, nhường cương vị công tác lại cho những người trẻ tuổi. Lại nói đến bốn mươi lăm tuổi, thì bởi vì không khí ô nhiễm, tia cực tím, phóng xạ từ hố đen mặt trời,... nên sống đến bốn mươi lăm tuổi đều xem như đã thọ. Rồi lại nói, người Trái Đất đều văn minh, ngươi đã bốn mươi lăm tuổi còn chưa có chết, công tác đã không có, còn tạo thành nguy cơ lương thực vậy thì không thể nào nói nổi nữa. Cho nên dù cho có thể sống đến năm mươi lăm tuổi thì người già cũng lựa chọn tự sát. Tự sát thường là quăng xuống biển cho cá ăn, bởi vì đốt cháy thi thể sẽ khiến cho không khí càng ô nhiễm thêm.
Cơ hồ toàn bộ mọi người đều tán đồng với Pháp lệnh của Liên Bang. Không có biện pháp, ai bảo ông nội hoặc là ông cố cố cố cố cố nội của mình tạo nghiệt với Trái Đất làm chi, cha nợ con trả, đây là một cái đạo lý quá dễ hiểu.
Trước cuộc di chuyển hai ngày, trò chơi kia được công bố tên, hơn nữa nội dung trò chơi là từ các cán bộ lãnh đạo của mỗi khu công dân lựa chọn cho khu của mình.
Công dân khu Âu Mỹ bỏ phiếu: ma pháp cùng kiếm.
Khu Châu Á bỏ phiếu: ma pháp cùng kiếm. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trung Quốc bởi vì dân cư nhiều, một mình một khu, khu Trung Quốc. Cuối cùng từ phía Chính Phủ quyết định: song kiếm!
Khu Châu Phi đâu? Ây dà, di dân hết rồi. Khô hạn liên tục một trăm năm, nhiệt độ không khí thấp nhất là bốn mươi lăm độ, đã sớm không còn ai ở.
"Ta đệt!!! Song Kiếm. Cái trò chơi chim bòi gì vậy?" Một thằng nhãi rất bất mãn nhìn xem tin tức trên TV. "Lẽ nào là một người cầm hai cây kiếm, xem thằng nào chặt nhanh hơn? Dựa vào cái gì mà khu Trung Quốc chúng ta không cho bỏ phiếu?"
Lúc này lại nghe thấy dưới tầng năm có người đang hò hét. "Đường Hoa, cùng đi biểu tình a."
Đường Hoa chìa đầu nhìn thoáng qua. Hóa ra là thằng bạn nối khố, kiêm đồng học, kiêm đồng sự của mình, Tôn Minh. "Biểu tình cái gì a?"
Tôn Minh hô: "Kháng nghị chơi trò Song Kiếm ngốc, bọn ta muốn chơi ma pháp cùng kiếm."
"Chán lắm, ngươi tự đi đi thôi."