Chư Tinh Văn lại mời Khúc Sênh một ly, Khúc Sênh trực tiếp từ chối, đồng thời nghi ngờ dò xét người đàn ông.
"Anh tìm lầm người rồi, tôi không phải khách hàng mục tiêu của anh."
Chư Tinh Văn đành phải kéo cậu ra chỗ lối đi nhỏ để giải thích: "Hôm nay tôi không đi ca đêm, lúc trước nói đã gặp qua cậu cũng không phải là giả."
Khúc Sênh mới vừa nghe hắn gọi tên mình, "Nhưng tôi không có ấn tượng với anh."
Chư Tinh Văn gật đầu, "Tôi có một đứa em gái, học ở trường cấp ba dân lập cạnh đây, em ấy...!thích tay trống trong ban nhạc các cậu.
Quan hệ anh em của chúng tôi rất tốt, không có bí mật gì giấu diếm nhau cả, em ấy có cho tôi xem ảnh các cậu biểu diễn."
"Nhưng anh không biết Thư Tử Viện."
"Tôi chưa từng gặp cô ấy, không biết tên thường gọi của các cậu là gì." Chư Tinh Văn nhìn về phía cậu, "Có ấn tượng với gương mặt của cậu."
Em gái theo đuổi, hâm mộ ban nhạc này hắn cũng không đồng ý, hơn nữa cũng chỉ là một ban nhạc diễn trong một quán bar nhỏ, nói không chừng đều là những thành phần hư hỏng.
Nhưng từ trước tới nay Chư Tinh Văn rất cưng chiều em gái, không nói rõ ràng nhưng vẫn cố gắng hỏi thăm tin tức, lực chú ý đều đặt lên tay trống em gái hắn thích kia.
Thậm chí hắn còn hỏi đùa em gái: "Anh ta còn không đẹp bằng anh chàng đánh guitar bên cạnh, em thích anh ta ở điểm nào?"
"Cái này anh không hiểu đâu, Tiểu Khai đánh trống siêu mê người luôn!"
Vừa hay chuyện ở khách sạn mới qua không bao lâu, Chư Tinh Văn lại thấy video đang hot kia ở trên mạng, nhìn người trong video đúng là Khúc Sênh, ngay cả em gái hắn cũng chuyển tiếp cho hắn nói bọn họ có thể sẽ nổi tiếng nên Chư Tinh Văn đã liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau.
Khúc Sênh chấp nhận lời giải thích này, "Mời tôi uống rượu thì không cần đâu, tôi..."
"Cậu kỳ thị vịt à?" Chư Tinh Văn cười hỏi, "Tuần này tôi đã đi xem các cậu biểu diễn hai lần rồi, cậu có thể coi tôi như nửa người hâm mộ cũng được."
Khúc Sênh im lặng hai giây, cảm thấy bản thân gọi ngay trước mặt người khác như vậy có hơi bất lịch sự, "Không, không...!Ừm, được rồi, uống một chén, mấy người Thư Tử Viện cũng đang ở đây, anh muốn Tiểu Khai ký tên cho không? Bọn họ đều ở đây."
Khúc Sênh nói xong bảo hắn ngồi xuống ghé.
Uống một ly cũng không sao cả, ở Thanh Hồng bọn họ quen biết đủ loại người, có người chẳng qua chỉ mới gặp một lần đã xưng anh em.
Hơn nữa con vịt này lại là vịt thẳng.
Khúc Sênh đang rối không biết xưng hô kiểu gì thì Chư Tinh Văn chủ động tự giới thiệu: "Tôi tên là Chư Tinh Văn."
Khúc Sênh có chút bất ngờ, năng lực quan sát của Chư Tinh Văn rất tốt, hắn lập tức hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi còn tưởng sẽ là tiếng Anh hay tiếng Đức gì đó cơ."
Chư Tinh Văn: "...Chư Tinh Văn là tên thật của tôi."
Khúc Sênh lại gật đầu, "Vậy nói cho tôi biết có sao không?"
Chư Tinh Văn bật cười, "Tôi cũng không phải đặc vụ hay gì, huống hồ lúc đó giữa chúng ta cũng không tồn tại giao dịch nào cả."
Khúc Sênh "ha" một tiếng, đe dọa nói: "Có tồn tại, nếu chút nữa anh lỡ miệng với Thư Tử Viện thì chúng ta chết chắc đấy!"
Chư Tinh Văn cái hiểu cái không, "Vậy tôi phải nói thế nào? Nói kỹ thuật cậu tốt lắm à?"
Khúc Sênh hít vào một hơi, Chư Tinh Văn vô tội nhìn cậu: "Không phải cậu nói cậu ở trên sao?"
Khúc Sênh muốn cầm viên đá đập vào chân mình quá, "...Hay thôi chết cùng nhau đi."
"Vốn không muốn quấy rầy, tôi thấy cậu với cái người kia lén lút đi ra ngoài, không yên lòng nên đi qua xem một chút, không ngờ là cậu thật."
"À, không có việc gì...!Đó là tay săn tìm ngôi sao."
Chư Tinh Văn nhíu mày, "Săn tìm ngôi sao?"
"Không chắc lắm, chắc lừa người thôi, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, đừng để ý anh ta nữa, không phải anh muốn uống rượu sao? " Khúc Sênh chỉ vào một đống trên bàn, "Uống tùy ý, không đủ lại gọi phục vụ mở thêm."
Chư Tinh Văn đau đầu đứng lên, uyển chuyển từ chối: "Ý của tôi là mời cậu uống rượu, giờ cậu lại mời ngược lại tôi."
Khúc Sênh cầm ly rượu lên uống một nửa, ra hiểu cho Chư Tinh Văn: "Uống."
Chư Tinh Văn: "..."
Như vậy xem ra đúng là hắn xen vào việc của người khác, Khúc Sênh không phải người dịu dàng như vẻ ngoài.
Hắn chỉ có thể nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, Khúc Sênh như có bản lĩnh mời rượu trời cho, thành thật hỏi: "Có phải anh không được không?"
Tay Chư Tinh Văn cứng đờ, bắt ép bản thân ngửa cổ uống hết chỗ chất lỏng này vào.
Sau đó không lâu Bàn Tử cũng trở lại, nhìn Chư Tinh Văn ở đối diện đã uống đến nỗi mặt trắng bệch, quay đầu hỏi Khúc Sênh: "Ai vậy?"
Khúc Sênh cũng không biết đối phương được coi là gì, cũng không thể nói là vịt được, nửa ngày sau mới phun ra ba chữ: "Người hâm mộ."
Bàn Tử:"...Cậu sắp làm người hâm mộ sấp mặt rồi kìa."
Tiểu Khai cùng Thư Tử Viện cũng quay lại, nhìn qua có vẻ tâm tình Tiểu Khai tốt hơn một chút.
Anh ta nhận lấy quyển sổ Khúc Sênh đưa cho rồi ký tên, Bàn Tử ở một bên xen mồm hỏi rốt cuộc ai mới là fan.
Thư Tử Viện đánh giá mặt mũi Chư Tinh Văn, lưu manh huýt sáo, "Không tồi nha Bánh Quy Nhỏ, đã hiểu được săn người đẹp là như thế nào rồi ư?"
"Không phải như chị nghĩ đâu!" Khúc Sênh giơ tay lên làm ký hiệu, sau đó kéo một đường thẳng tắp xuống, "Người ta là thẳng đó! Thẳng tắp!"
Mặc dù Chư Tinh Văn không thắng được rượu, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, giới thiệu mình là bạn của Khúc Sênh.
Thư Tử Viện nheo mắt cười nửa miệng, "Là bạn ở đâu chui ra vậy? Lâu nay cậu chỉ vây quanh cậu cả Kinh, còn có thời gian rảnh đi kết bạn sao?"
Vừa mới nhắc tới đến Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh mới nhớ tới cái gì đó, thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, lục soát cả người mình để tìm điện thoại.
Vất vả lắm mới giải cứu được nó ở dưới mông Bàn Tử, nhìn thấy mười bảy cuộc gọi nhỡ, miệng không khỏi nói thành tiếng: "** má, toi rồi."
"Sao vậy?" Bàn Tử lên tiếng hỏi.
Khúc Sênh hít một hơi thật sâu, "Em xong rồi."
Khúc Sênh cũng uống không ít rượu, nhưng không đến mức say.
Cậu uống thêm nửa lon nước có ga, ngửi trái ngửi phải, không ngửi thấy rõ mùi rượu lắm mới sửa sang lại bản thân, vẫy tay trực tiếp chuồn đi.
"Nè, vậy người này làm sao bây giờ?" Thư Tử Viện chỉ vào Chư Tinh Văn đang say không biết gì.
Khúc Sênh bày ra bộ dáng xả thân vì nghĩa, làm gì còn thời gian để ý đến việc này nữa, ở phía xa xa nói to: "Giao cho mấy người đấy!"
Ban đêm rất lạnh, Khúc Sênh vội vàng bọc kín người lại rồi xem tin nhắn Kinh Tùng Triệt gửi tới, từ một tiếng trước đến giờ, từng cái tin nhắn càng xem càng kinh hãi.
Kinh Tùng Triệt đã về nhà lâu rồi, không thấy Khúc Sênh, cũng không nhận được tin nhắn gì của cậu, gọi rất nhiều cuộc nhưng Khúc Sênh đều không nghe máy.
Cuối cùng là một tin nhắn giọng nói.
Khúc Sênh đưa lên tai nghe.
"Em đi đâu vậy? Anh sắp báo cảnh sát rồi."
Giọng nói của Kinh Tùng Triệt đúng là êm tai...!A không đúng! Báo cảnh sát! ĐM!
Khúc Sênh vội vàng gọi lại cho anh, bên tai vang lên một hồi chuông đã có người nghe máy.
Dù sao đều là một đao, lúc này Khúc Sênh mới báo cáo:"Em sẽ về ngay!"
Đối diện không nói gì.
Khúc Sênh đứng bên đường chờ xe, ngón tay lạnh cóng đến ửng đỏ, "Em đi uống rượu với bạn, vốn đang định nói với anh thì có người ngắt lời nên em quên mất."
"Quên mất?" Kinh Tùng Triệt lặp lại.
Khúc Sênh ngậm miệng lại, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cậu, "Cái kia...!Em gọi được xe rồi, sẽ về ngay."
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại tự động quay về màn hình trò chuyện.
Lạc Hựu gửi tin nhắn cho Kinh Tùng Triệt: [Nhà họ Sầm ủy thác cho tôi tổ chức một sự kiện, muốn tìm thời gian bàn bạc với cậu, người anh em, cho tôi chút mặt mũi được không?]
Hành lang truyền đến tiếng động, Kinh Tùng Triệt không bật đèn ở sảnh lớn, tàn thuốc trong gạt tàn lay động theo tiếng đóng cửa.
Nửa điếu thuốc trong tay Kinh Tùng Triệt vẫn đang cháy, anh ngước mắt nhìn về phía cậu.
Khúc Sênh lập tức đứng thẳng, chắp hai tay trước ngực, cúi đầu im lặng xin lỗi.
Kinh Tùng Triệt dập tắt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, cả người Khúc Sênh run lên, cảm giác bản thân cũng bị anh nghiền nát.
Thật ra Khúc Sênh có thể tự tin một chút, lúc đi cậu cũng đã đăng lên vòng bạn bè rồi, bầu không khí trong quán bar rất dễ gây hứng thú.
Từ sự vụ việc video kia, Khúc Sênh dứt khoát không giấu diếm nữa, ngay cả Lạc Hựu cũng có thể nhìn thấy vòng bạn bè của cậu.
Kinh Tùng Triệt biết rất rõ cậu ở đâu, cũng biết bản thân có thể đến đưa cậu đi bất cứ lúc nào, Khúc Sênh nhất định sẽ tức giận.
Khúc Sênh không thích bị anh quản túc quá nhiều.
Kinh Tùng Triệt đi tới chỗ cậu, Khúc Sênh vô thức lùi ra phía sau lại bị hai cánh tay rắn chắc kéo vào trong lồng ngực, răng nănh cắn lên lỗ tai Khúc Sênh.
Khuyên tai chưa được tháo ra, một mùi gỉ bạc tràn ngập khoang miệng, anh đồng thời ngậm lấy, dùng đầu lưỡi gảy chiếc kim châm, lôi kéo, đau đớn.
Khúc Sênh vô thức cảm thấy nguy hiểm nhưng câu nói tiếp theo của Kinh Tùng Triệt lại khiến tim cậu mềm nhũn.
"Không liên lạc được với em anh rất lo lắng."
Khúc Sênh nhanh chóng buông xuôi ôm lấy người đàn ông, vỗ vỗ sau lưng anh, "Ngại quá, lần này đúng là em không tốt."
Kinh Tùng Triệt quay đầu nhìn cậu, lồng ngực rộng lớn rắn chắc dựa vào ngực Khúc Sênh.
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu, còn đưa lưỡi liếm hết một vòng khoang miệng rồi mới buông ra, "Nước chanh?"
Khúc Sênh nở nụ cười, ngón tay lưu luyến vuốt ve xương hàm Kinh Tùng Triệt, "Thuốc lá."
Sắc mặt Kinh Tùng Triệt hơi thu lại, không đọc ra được cảm xúc trong đôi mắt mang theo ý cười của Khúc Sênh, nhưng vẫn mím môi nói: "Anh đi súc miệng."
Kinh Tùng Triệt buông cậu ra, đi vào nhà vệ sinh.
Khúc Sênh theo sau, "Không sao đâu, hình như từ trước đến giờ em chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng hẳn là anh vừa hút thuốc đúng không? Em không để ý đâu, Thư Tử Viện cùng Tiểu Khai đều hút, chỉ là em ngửi không quen thôi, anh cứ hút đi."
Cậu vừa nói vừa kéo tay Kinh Tùng Triệt, ngẩng đầu muốn hôn nhưng lại bị Kinh Tùng Triệt ngăn lại, người đàn ông cụp mắt nhìn cậu, "Anh ít khi hút."
Khúc Sênh gật đầu lung tung, cái miệng ở trong lòng bàn tay người đàn ông đang bô bô nói gì đó khoog ngừng.
Kinh Tùng Triệt nghe không hiểu một chữ, đành phải buông tay ra.
Khúc Sênh lại ôm lấy anh, ánh mắt lấy lòng nói: "Anh hôn em một chút đi mà, nếu không em sẽ nghĩ anh vẫn giận em đó."
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu một cái thật sâu, đẩy cậu dựa vào tường rồi mãnh liệt hôn lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh: Trời ơi chết tui rồi!
Vẫn là Sênh Sênh: Hóa thân thành cún con! Hóa thân thành nhóc dính người! Điên cuồng vẫy đuôi lấy lòng..