Đã lâu rồi không biểu diễn.
Nương theo bầu không khí nóng rực ở hiện trường cùng tiếng hoan hô của khán giả, lần đầu tiên Khúc Sênh mang cây đàn guitar Kinh Tùng Triệt tặng lên sân khấu.
"Chào mọi người." Thư Tử Viện hô to,"Chúng tôi là Nguyệt Hải!"
Tiếng bass vang lên trước, sau đó là tiếng guitar và tiếng trống, cùng với sóng âm dâng cao, Thư Tử Viện bắt đầu--
Dưới sân khấu luôn có một ánh mắt chưa từng dời đi, một lát sau người đó mới lấy điện thoại ra nhắm ngay vào một người trên sân khấu rồi chụp một tấm hình.
Trong nháy mắt đèn flash bật lên, người xung quanh bắt đầu oán trách.
Người nọ nhanh chóng gửi tin nhắn đi rồi cất điện thoại, sau đó xin lỗi với những người xung quanh.
Người phát ra những âm thanh oán giận thấy đối phương cao một mét tám, bộ dạng tuấn tú, miệng còn nở nụ cười ấm áp, có cái gọi là "duỗi tay không đánh mặt cười" nên chỉ có thể miễn cưỡng coi như thôi.
Ánh mắt của người kia lại nhìn lên sân khấu, điện thoại cũng rung lên hai tiếng.
[Má ơi!! Anh! Anh đi thật hả!!!]
##
Biểu diễn kết thúc, hậu trường.
Khúc Sênh vừa trả lời tin nhắn của Kinh Tùng Triệt vừa thay quần áo, đầu cậu không cẩn thận va vào cửa tủ.
"** má!"
"Đã bảo cẩn thận một chút rồi." Bàn Tử lên tiếng nhắc nhở.
Khúc Sênh vội vàng mặc áo len vào, làm ký hiệu ok với cậu ta.
Tiểu Khai quan sát cậu, "Sắp phải đi à?"
Tin nhắn tiếp theo đến, Kinh Tùng Triệt đã lái xe chờ bên ngoài, Khúc Sênh không chút do dự gật đầu.
Ra khỏi phòng thay đồ, Thư Tử Viện đứng ở hành lang, "Không uống một ly mà đã đi rồi sao?"
"Không được đâu." Khúc Sênh kéo khóa áo lên cao nhất, chưa ra ngoài đã trang bị đầy đủ.
Thư Tử Viện nhìn trên nhìn dưới đánh giá cậu, "Được rồi, cậu...!Ừm, thời gian này cậu cũng không cần vội đâu, dù sao cũng đã hoạt động lại, khi nào tụ họp cũng như nhau cả thôi."
Khúc Sênh quay đầu nhìn cửa phòng thay đồ đã đóng lại.
Hôm nay Sầm Ngư không tới hỗ trợ, chắc chuyện của cậu ta với Hứa Duyến Khai vẫn chưa giải quyết xong.
Thư Tử Viện nhìn cậu rời đi từ cửa sau, liếc nhìn bóng người đi theo cô đến đây cứ lén lút ở góc cua, sau đó tùy tiện đẩy cửa phòng thay đồ nam ra.
"Lề mà lề mề! Nhanh lên chút coi! Đi uống rượu!"
Trong phòng thay đồ truyền đến tiếng hét không hợp với dáng người của Bàn Tử: " Lưu manh!"
Hứa Duyến Khai bình tĩnh đối diện với Thư Tử Viện, Thư Tử Viện cười với anh ta một cái, dùng khẩu hình miệng nói: "Cậu ta đi rồi."
Hứa Duyến Khai lén lút thở nhẹ ra một cái.
Bên trong chiếc xe màu đen, máy điều hòa bật hết cỡ, Khúc Sênh ngồi ở ghế phó lái đóng chặt cửa lại, nghiêng đầu nhìn Kinh Tùng Triệt.
Còn chưa nghĩ ra nên nói gì, người đàn ông đã cúi người xuống hôn, bịt chặt đôi môi đang hé mở của cậu.
Dây dưa một lúc, sau gáy Khúc Sênh lại đập vào cửa xe một cái "cốp" trầm đục.
Khúc Sênh lộ ra nét mặt đau đớn, Kinh Tùng Triệt buông cậu ra, bàn tay to lớn sờ sờ sau đầu cậu nhưng bị Khúc Sênh ngăn lại.
"Đừng, đau lắm!" Khúc Sênh lên tiếng ngăn lại, đối đầu với vẻ mặt khó hiểu của Kinh Tùng Triệt, "Anh không dùng lực." Nói xong vẫn muốn đưa tay qua sờ thử
"Vừa mới đập vào cánh tủ." Khúc Sênh hoàn toàn không khống chế được Kinh Tùng Triệt, cơ bắp của người đàn ông mạnh hơn cậu nhiều, sau khi giải thích Kinh Tùng Triệt mới bớt mạnh tay.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Kinh Tùng Triệt nói xong đưa tay ra sau đầu Khúc Sênh xoa nhẹ
"Còn không phải tại anh cứ gửi tin nhắn cho em à." Khúc Sênh không ngừng trách móc, Kinh Tùng Triệt vẫn đè ở trên người cậu, nhịp tim cùng hô hấp có thể cảm nhận rõ ràng hơn so với bình thường, "...Anh tránh ra coi."
Kinh Tùng Triệt hôn lên trán cậu một cái, sau đó mới ngồi thẳng dậy.
Người vừa rời khỏi, Khúc Sênh lại không nhịn được liếc mắt một cái, sau đó liếm liếm khóe miệng: "Như vậy phiền toái lắm, sau này em tự về là được rồi."
"Em không muốn anh tới đón?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
"Anh không tiện đường, cố ý đi xa tới đây..." Khúc Sênh quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, dưới tấm kính đen mọi thứ đều là màu xám xịt, nhưng không bao gồm tâm trạng rất tốt của cậu trong đó.
"Sẽ không có chuyện không tiện, anh muốn tới đón em." Kinh Tùng Triệt nói, "Nếu thật sự có việc không đón được anh sẽ báo trước với em."
Chịu không nổi mấy lời nói thẳng của Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh đặt tay lên tim mình, nói lung tung ứng phó: "Biết rồi, vậy nói sau đi."
Gần đây cậu lại có một khó khăn khác khi nói chuyện với Kinh Tùng Triệt.
Khúc Sênh hình dung không ra, dù sao chính là...!Kinh Tùng Triệt học được cách làm nũng, dù chuyện gì anh cũng lùi nửa bước, sức miễn dịch Khúc Sênh không đủ chống lại.
Ví dụ như sáng sớm, Kinh Tùng Triệt cũng không bắt buộc cậu dậy sớm, anh chỉ xông vào phòng để đánh thức cậu trước khi đi chạy bộ buổi sáng.
Khúc Sênh vừa muốn tức giận thì anh đã chạy lại ôm, hôn nhẹ cậu một cái, rồi cọ cọ, Khúc Sênh không tức giận nổi, chờ Kinh Tùng Triệt đi rồi cậu cũng hết buồn ngủ, cứ thế rời giường...
Sau đó Khúc Sênh cũng quen, Kinh Tùng Triệt lại thuận nước đẩy thuyền hỏi cậu: "Hay là chạy bộ với anh nhé?"
Cậu lơ mơ đi theo, chạy được một nửa mới thấy có gì đó sai sai.
"Vãi, có phải anh đang tính kế em không đấy?" Khúc Sênh mệt lử đuổi theo Kinh Tùng Triệt chỉ vì hỏi một câu này.
Kinh Tùng Triệt dừng chân lại chờ cậu thở xong, nhân tiện vuốt mấy sợi tóc đang bị rối của cậu, sau đó dùng thái độ nghiêm túc nói: "Em đã quên anh nói gì rồi sao, không cho nói tục."
Toàn thân Khúc Sênh cứng đờ, đặc biệt là cơ mông căng cứng, từng bước lui ra phía sau, "Ngày mai em không chạy với anh nữa đâu, anh cũng đừng tự tiện mở phòng em nữa!"
Sức vận động của Kinh Tùng Triệt lớn hơn Khúc Sênh, hơi thở cũng đều hơn, anh chỉ thở ra một làn khói mỏng, đáy mắt như kết sương, rõ ràng không có nhiệt độ nhưng Khúc Sênh biết anh đang thở ra khí nóng.
"Vậy bảy rưỡi anh gọi em dậy?" Kinh Tùng Triệt tạm rút lui thương lượng.
"Em sẽ tự dậy." Khúc Sênh cứng rắng chống đỡ dưới cái nhìn của Kinh Tùng Triệt, "Bảy rưỡi thì bảy rưỡi, em chắc chắn sẽ không muộn!"
Kinh Tùng Triệt gật đầu, Khúc Sênh mới nhận ra mình đã hứa cái gì.
Buổi biểu diễn cuối tuần kết thúc, ngay cả Thư Tử Viện cũng nói: "Có phải dạo này cậu ngoan quá rồi không?"
Khúc Sênh nhìn điện thoại, nửa tiếng trước Kinh Tùng Triệt nhắn tin nói tạm thời anh đang có việc, sẽ bảo tài xế đến đón cậu về.
"Chị bảo gì? Chuyện về nhà đúng giờ á?" Khúc Sênh vội vàng nhắn lại hai chữ, lập tức ngẩng đầu lên, "Lúc trước không phải chị nói có người đưa đón cũng tốt còn gì?"
Thư Tử Viện đặt một ngón tay lên cằm, "Đúng vậy, chị có nói như vậy, nhưng nếu ngay cả chính cậu cũng cảm thấy được, vậy có chút không ổn."
Khúc Sênh vội vàng nhắn tin, rút thời gian hỏi: "Không ổn ở đâu?"
"Bánh Quy Nhỏ nhà ta đã trở thành bé cưng của người khác." Thư Tử Viện dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn cậu, "--Ở đây."
Ngón tay Khúc Sênh cứng đờ, nhanh chóng đánh chữ trả lời đối phương: [Em nói không cần là không cần, đừng bảo người khác đến đón, em cũng không phải thằng nhóc mười hai tuổi nữa, anh còn như vậy là em giận đấy!] Sau đó còn cho thêm hai cái biểu cảm mặt giận.
"Ai nói?" Khúc Sênh giả vờ bình tĩnh cất điện thoại đi, "Lúc trước là em không muốn uống rượu thôi, hôm nay vừa hay trạng thái em tốt, chơi tới bến với mấy người luôn."
Thư Tử Viện nhún vai.
Khiêu khích vẫn dùng được, tuổi tinh thần của Khúc Sênh vẫn không vượt qua mười hai tuổi.
Ban nhạc bốn người tụ tập, bia rượu đều gọi hết.
Đã hơn một tháng Sầm Ngư không xuất hiện, Hứa Duyến Khai càng im lặng ít nói hơn.
Khúc Sênh cảm thấy rõ ràng anh ta có để ý Sầm Ngư, nhưng vẫn không hiểu tại sao hai người đó lại thành ra thế này.
Thư Tử Viện nói: "Trẻ con không cần tò mò về chuyện yêu đương của người trưởng thành, phức tạp lắm."
Khúc Sênh uất ức, "Tốt xấu gì em cũng đã từng yêu rồi đó."
Thư Tử Viện cười nhạo: "Như cậu mà cũng xứng được gọi là yêu đương sao? Bị đối phương cắm cho quả sừng dài như thế mà cũng không biết."
"Không phải nói không đề cập tới rồi sao?!" Khúc Sênh thẹn quá thành giận.
Thời gian trôi nhanh cùng điệu nhảy lắc lư trên sân khấu.
Bàn Tử chạy đi chạy lại tới WC, Thư Tử Viện lôi kéo Hứa Duyến Khai uể oải đi khiêu vũ, còn lại một mình Khúc Sênh ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Kinh Tùng Triệt đã trả lời cậu từ lâu, không tiếp tục ép buộc cậu, chỉ dặn dò lúc cậu về nhớ cẩn thận một chút.
Khúc Sênh không rõ anh lo lắng cái gì, nhưng ngôn ngữ của người đàn ông rất bình tĩnh khiến cậu cảm thấy có mỗi mình mình giận dỗi lung tung.
Khúc Sênh thở ra một hơi, định nói thật với Kinh Tùng Triệt, nói mình uống rượu với bạn bè ở quán bar nhưng ngón tay còn chưa chạm vào màn hình thì đã có một bàn tay vỗ vỗ vào người cậu.
Khúc Sênh hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy gương mặt không hề quen thuộc trước mặt.
Cậu nhíu mày, người nọ lộ ra nụ cười thật thà, Khúc Sênh theo bản năng nâng cánh tay lên.
Người nọ lập tức: "Ai, ai, đừng! Là tôi, lúc trước chúng ta từng gặp qua rồi."
Khúc Sênh: "Cái rắm đấy, vậy sao tôi không có chút ấn tượng nào?"
Người nọ đứng xa ra với một khoảng cách an toàn, lau mồ hôi trên trán, "Là thật đó, ở Lam Hạ!"
Khúc Sênh lập tức cảnh giác, nắm tay lại thật chặt, nghiêng đầu hỏi, "Gặp qua? Cho nên?"
"Không phải, tôi không phải đồng tính...!Ai, tôi không phải muốn nói chuyện này, tôi là người của công ty truyền thông Cực Tinh, công ty chúng tôi rất có tiếng, cậu nhất định đã từng nghe qua, Hàn Vũ, Hạ Mai đều là nghệ sĩ của công ty chúng tôi." Anh ta nói xong vội vàng đưa danh thiếp ra, lúc này Khúc Sênh vẫn rất lý trí, nhận lấy tấm danh thiếp rồi nhìn, "Thôi Diệu? Săn tìm ngôi sao?"
"Đúng đúng đúng." Lúc này Thôi Diệu mới gật đầu, "Tôi đợi cậu rất lâu rồi..."
Khúc Sênh miễn cưỡng tạm chấp nhận lời giải thích của đối phương, "Anh là người lén lút mà Thư Tử Viện nói sao?"
Thôi Diệu bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ, "Không có cách nào khác, cậu thật sự xuất quỷ nhập thần, tôi không thể tìm được bóng dáng của cậu."
"Tìm Thư Tử Viện hoặc là Bàn Tử không phải tốt hơn sao? Bọn họ vẫn đều ở đó."
Thôi Diệu liếm liếm đôi môi khô, "Tôi nghĩ vẫn nên tìm cậu là tốt nhất, dù sao chuyện của chúng ta, để người khác biết sẽ không hay lắm."
Khúc Sênh: "?"
Đuổi được tên săn ngôi sao kia đi, Khúc Sênh nhìn tấm danh thiếp trong tay, nhớ lại lời vừa nãy đối phương nói với mình, vẫn đứng lên ném tấm danh thiếp vào thùng rác.
"Khúc Sênh." Có người gọi cậu.
Lại nữa à?
Mẹ nó lại là ai?
Khúc Sênh không kiên nhẫn quay đầu lại, trong bóng tối nên không nhìn rõ mặt người kia lắm, chỉ có một âm thanh truyền đến tai cậu.
"Đúng là cậu thật rồi." Người nọ rảo bước tiến lên từng bước, phía sau cũng có ánh sáng chiếu vào.
Hắn cao hơn Khúc Sênh một chút, máu tóc đen nhánh, khóe miệng nhếch lên cười, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn.
"A." Khúc Sênh thấy rõ mặt người kia, chỉ tay qua, mở miệng dứt khoát, "Vịt."
Chư Tinh Văn: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh (khó hiểu): Rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Anh Triệt (âm trầm): Em nói anh lo lắng cái gì?.