Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch

Chương 46




Tô Ánh Hàm không còn mặt mũi ở lại tòa chung cư này nữa.

Cô muốn chuyển nhà.

Bị đàn ông cưỡng gian đến phun nước trêи hành lanh còn chưa tính, còn bị hộ gia đình ở đây bắt gặp, thật sự mất mặt chết đi được.

Nhưng cho dù cô muốn chuyển nhà thật cũng phải chờ đến ngày mai, hiện tại Tô Ánh Hàm đã bị thao đến thần hồn điên đảo, cả người đều không có sức lực, chỉ ngủ một giấc.

Thậm chí thuốc tránh thai cũng phải đến sáng hôm sau mới nhớ tới uống.

Chắc sẽ không có việc gì đâu ha?

Ngay khi Tô Ánh Hàm nghĩ như vậy, Tần Nhiên gọi điện thoại tới, hai người hàn huyên trong chốc lát, Tô Ánh Hàm nhỡ miệng nói chuyện Tần Tu làm không bao ra.

“Tô Ánh Hàm em bị ngốc sao!?” Tần Nhiên ngay lập tức mất bình tĩnh.

Tô Ánh Hàm: “Sao anh nói em như vậy chứ?”

Tần Nhiên: “Anh ấy không mang bao thì em không cho anh ấy làm, anh đã nói với em rồi còn gì? Tại sao lại không nghe lời anh chứ?”

Tô Ánh Hàm ủy khuất: “Nhưng đâu phải em không cho anh ấy làm thì anh ấy liền không làm đâu….”

Tần Nhiên: “Anh đi tìm anh ấy!”

Tô Ánh Hàm vội vàng ngăn lại: “Anh, anh đừng xúc động!”

Tần Nhiên: “Anh ấy không mang bao đã làm em chính là lưu manh! Lỡ như em mang thai thì làm sao bây giờ?”

Tô Ánh Hàm: “Em đã uống thuốc tránh thai rồi, sẽ không… Hơn nữa em cũng 19 tuổi…”

“Sao đã 19 tuổi? Cách sinh nhật của em không phải còn tới nửa tháng sao?” Tần Nhiên nói một lúc mới phản ứng lại có điểm không đúng, tức giận muốn chết, “Không phải, Tô Ánh Hàm, em có ý gì? 19 tuổi là em có thể sinh con cho Tần Tu phải không?”

Tô Ánh Hàm: “Anh đừng có hung dữ với em như vậy!”

Tần Nhiên vẫn tức giận vô cùng: “Em học không học, sách không đọc, muốn bỏ học ở nhà sinh con cho Tần Tu có đúng không?”

Tô Ánh Hàm bị hắn mắng đến phát khóc: “Em không có ý này mà, em muốn cắt đứt với Tần Tu.”

Tần Nhiên có chút phản ứng không kịp: “Em muốn cắt đứt với anh ấy?”

Tô Ánh Hàm: “Đúng vậy, em không muốn bị anh ấy lăn qua lăn lại như vậy nữa, cũng không muốn tiếp tục cái kiểu không minh bạch này với Tần Tu.”

Tần Nhiên: “Vậy tiếp theo em định làm gì?”

Tô Ánh Hàm: “Dù sao em cũng có kế hoạch rồi.”

Tần Nhiên vẫn rất tức giận: “Anh vẫn không hiểu được em đang nghĩ gì trong đầu nữa!”

Tô Ánh Hàm: “Em biết sai rồi, anh đừng nói nữa có được không a?”



Tần Nhiên: “Em biết sai cái gì?”

Tô Ánh Hàm: “Kỳ nghỉ này em nên đi ra ngoài, không nên lăn giường làm tình với cái tên cẩu nam nhân[1] Tần Tu?”

[1] cẩu nam nhân: gã đàn ông chó má

Tần Nhiên tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Đây mà là trọng điểm sao? Em đã thành niên, làm tình với đàn ông thì không nói làm gì, mấu chốt là Tần Tu không mang bao, em cũng hoàn toàn không biết bảo vệ chính mình…”

Tô Ánh Hàm chịu thua hắn: “Được rồi được rồi, em thật sự biết rồi mà, cầu xin anh đó, đừng niệm kinh với em nữa được không, anh trai tốt của em, em muốn thu dọn đồ đạc để ngày mai đi du lịch.”

Tần Nhiên: “Khoan ngắt máy, em đợi đó cho anh…”

Đầu bên kia di động không có lấy một chút động tĩnh, Tô Ánh Hàm tùy hứng ngắt điện thoại rồi.

Tần Nhiên tức giận cưỡi lên người người đàn ông của hắn, phát điên mà oán giận: “Anh nói Tô Ánh Hàm cái tiểu cô nương này sao lại không để người khác bớt lo chứ?”

Người đàn ông của hắn không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn hắn càng lúc càng sâu hơn.

Sau đó Tần Nhiên đã bị thao.

Mãi đến khi bị người đàn ông của mình làm tới nỗi chân cẳng bủn rủn, eo đau không xuống được giường, Tần Nhiên mới nhận ra, người đàn ông của hắn đây là đang ghen tị.

Nhưng mà dấm của Tô Ánh Hàm có gì ngon đâu?

Hắn thật sự xem tiểu cô nương đương là em gái ruột của mình a.

Nhưng mà sự thật chứng minh, đàn ông đã ăn dấm thì không thể nói lý, Tần Nhiên bị thao một trận, mới vừa khôi phục không bao lâu, lại bị người đàn ông chộp vào giường thao một hồi tàn nhẫn.

Thật mẹ nó… s͙ư͙ớ͙n͙g͙ chết hắn rồi.

Một lúc sau, Tần Nhiên đã nếm được mùi vị lạc thú, thậm chí còn chủ động bẻ lỗ hậu ra cầu thao, hai người cứ như vậy nằm ở nhà hoang đường mất mấy ngày.

Nhưng mà vào lúc Tần Nhiên sa vào dụ̶c̶ vọng, không rảnh chú ý đến Tô Ánh Hàm, ở bên kia Tô Ánh Hàm lại xảy ra chuyện.

Cô nói đi du lịch đúng là đi du lịch thật, đêm đó sau khi thu thập hành lý, đặt vé máy bay cùng khách sạn xong, Tô Ánh Hàm gửi cho Tần Tu một tin nhắn nói mấy ngày này cô đi du lịch, đừng tới tìm cô. Xong xuôi mọi việc, ngày hôm sau cô lập tức ra cửa.

Lúc bắt đầu thì tất cả mọi thứ đều bình thường, cô xuống máy bay thì bị lệch múi giờ, kêu vệ sĩ trong nhà cùng đi, chơi vui vui vẻ vẻ.

Nhưng đến ngày thứ năm, cô bắt đầu đau đầu kinh khủng, lúc ăn cơn mà ngửi thấy mùi dầu mỡ thì sẽ nôn ra ngay lập tức.

Nghĩ đến mấy lần kia, Tần Tu đều bắn vào hoa huyệt, lại nhớ đến cuộc điện thoại với Tần Nhiên trước khi xuất ngoại, Tô Ánh Hàm có một loại dự cảm xấu.

Đừng nói cô thật sự phải làm mẹ khi mới 19 tuổi nha?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Ánh Hàm thật sự bị dọa sợ, ngày thường cô đúng là rất quậy, nhưng mà cô thật lòng không muốn mang thai a.

Nghĩ đến đây, Tô Ánh Hàm cố chịu đựng cơn đau đầu gửi tin nhắn cho Tần Tu, nước mắt lưng tròng mà mắng anh là đồ khốn nạn.

Tần Tu thật nhanh liền gọi điện thoại tới, nhưng Tô Ánh Hàm lại khóc lóc mắng anh một hồi, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại, kéo số của Tần Tu vào danh sách đen.

Tất cả những phương phức liên lạc khác cũng bị cho vào danh sách đen.



Làm sao bây giờ?

Nếu cô có thai thật, Tần Tu sẽ phụ trách sao?

Không đúng, tại sao cô lại muốn Tần Tu phụ trách chứ? Cô không muốn đứa trẻ này mà, cô còn trẻ như vậy…

Nhưng mà…

Đó cũng là một sinh mệnh nho nhỏ a.

Tô Ánh Hàm lau nước mắt, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tần Nhiên.

“Anh, em, em… nói với anh việc này.”

Tần Nhiên: “Nói đi, tổ tông của anh.”

“Em, em… hình như em có thai rồi…”

“Có thai?” Tần Nhiên sợ tới mức đang ăn mà rớt cả đũa: “Hàm Hàm em nói cái gì, em đừng làm anh sợ, em thật sự có thai rồi sao?”

Lúc Tần Nhiên nói lời này thì vừa vặn là hắn đang ở nhà, mà mẹ của hắn Trình Tiểu Uẩn cũng rất vừa vặn đi ngang qua nghe thấy tất cả.

Trình Tiểu Uẩn bắt lấy Tần Nhiên ép hỏi một hồi, Tần Nhiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận việc của Tô Ánh Hàm trước, cõng lấy cái nồi này[2].

[2] cõng nồi: tương tự với đổ vỏ, nghĩa là gánh thay việc người khác làm

“Con đó con đó… Không biết rằng Hàm Hàm còn nhỏ sao? Sao con lại có thể… Ai nha!”

Ngoài miệng thì Trình Tiểu Uẩn nói như vậy, nhưng trêи mặt lại vô cùng vui vẻ, còn gọi điện cho mẹ Tô Ánh Hàm.

Vì thế Tô Ánh Hàm cũng rất nhanh chóng nhận được điện thoại của mẹ mình – Đoạn Duyệt.

Chuyện này lớn như vậy, Đoạn Duyệt, Trình Tiểu Uẩn tất cả đều đứng ngồi không yên, bọn họ một người muốn đi xem con gái ruột, một người lại muốn đi xem con dâu tương lai, lúc đi còn bắt thanh niên Tần Nhiên đang bất đắc dĩ phải cõng nồi theo cùng.

Đáng thương thay Tần Nhiên bị thao cúc huyệt nở hoa, còn phải ngồi mấy bay suốt mười mấy tiếng, các loại chua xót thống khổ đúng thật là không nói nên lời.

Mà Tô Ánh Hàm sau nửa ngày cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đến bệnh viện làm kiểm tra.

Chờ đến khi mẹ Tô Ánh Hàm, mẹ Tần Nhiên, còn có Tần Nhiên xuống máy bay, Tô Ánh Hàm cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.

“À, cái đó, mẹ à…”

“Con đó đứa nhỏ này, sao lại thế này a? Đến bệnh viện kiểm tra rồi sao? Ầy, không sao, không sao cả, mẹ tới rồi đây, dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng không cần phải sợ… “

Tô Ánh Hàm do dự: “Cái đó…”

Trình Tiểu Uẩn thấy Tô Ánh Hàm cứ ấp úng mãi, cho rằng cô thẹn thùng, liền sấm rền gió cuốn nói: “Được rồi, Hàm Hàn, con nói cho dì biết con đang trong khách sạn hay đang ở bệnh viện, dì cùng mẹ con sẽ tới ngay, ngàn vạn lần không cần phải sợ, cũng tuyệt đối không được nghĩ tới việc phá thai nha.”

Tô Ánh Hàm hít một hơi thật sâu, nói: “Không phải… Cái đó, ầy… Con đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói con không mang thai, chỉ là bị rối loạn đường tiêu hóa…”