[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 57




Khi Phác Thắng Cơ ở trong cung gặp qua thế tử, lúc ấy liền cảm thấy tiểu tử kia cùng Vương bộ dạng rất giống, nhưng chỉ cho là trùng hợp.

Chính là hiện tại tiểu thế tử bị hắn bắt đi, ở gần như vậy mới thấy được, cái mũi này, ánh mắt này, còn có tiểu chủy (miệng nhỏ nhắn) nhục đô đô (đại khái giống là thịt môi đầy đặn), quả thực như được khắc ra từ một khuôn mẫu cùng với Vương.

Phác Thắng Cơ trước đó vội vàng chạy trốn, tinh thần khẩn trương, còn phải xem chừng Vương hậu, cho nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng là chạy nhiều ngày như vậy, cũng không gặp phải truy binh, một số nhân theo dõi đều bị chặt đứt, hắn liền mang theo Vương hậu cùng thế tử ẩn núp đến thôn trang ở vùng nông thôn xa xôi này, tá túc trong nhà lão nông gia.

Lúc này hắn mới có tâm tư một bên tinh tế ngắm nhìn tiểu thế tử, một bên trong lòng cân nhắc.

Cho dù thế tử bộ dạng cùng Vương giống nhau, cũng không thể giống đến như vậy. Chỉ sợ vô luận là người nào, đem đại nhân cùng hài tử đặt ở cạnh nhau, vừa thấy liền biết bọn họ là phụ tử.

Phác Thắng Cơ càng suy nghĩ càng cảm thấy cổ quái, tầm mắt nhìn chằm chằm tiểu tử kia cũng bất thiện.

Vương hậu đem hài tử gắt gao ôm vào trong ngực, cuộn mình ở trong góc căn phòng đơn sơ. Thấy hắn nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng, không khỏi thập phần khẩn trương.

Phác Thắng Cơ bỗng nhiên âm u nở nụ cười một chút, nói: “Vương hậu nương nương, ngươi không biết là tiểu thế tử cùng điện hạ lớn lên rất giống nhau sao?”

Tiểu tử kia vừa mới ăn tiểu mễ thang (*), táp mạc táp mạc (chép miệng) tiểu chủy, cảm thấy hương vị không bằng đồ ăn trong cung. Bất quá nghĩ nghĩ liền quên đi, bé hiện tại bị người xấu bắt cóc, có thể ăn no tiểu bụng cũng không tệ rồi, không thể muốn đông thiêu tây kiểm (kén cá chọn canh). Vả lại thứ tốt trong cung ăn nhiều rồi, mấy ngày nay vừa hay thay đổi khẩu vị. Chỉ cần không để bé đói bụng, bé đều có thể nhẫn nại.

Bé nghe được lời nói của Phác Thắng Cơ, nghĩ thầm: ta là nhi tử của phụ vương, đương nhiên là giống y a. Cái tên xấu xa này thực bổn (ngu ngốc).

Vương hậu thản nhiên nói: “Thế tử là thân sinh cốt nhục của điện hạ, cũng không kỳ lạ”

“Ha ha ha, Vương hậu nương nương, tiểu thế tử là thân cốt nhục của ai, ngươi ta trong lòng đều biết rõ” Phác Thắng Cơ đột nhiên biến sắc, ngữ hàm trào phúng (lời mang châm biếm): “Điện hạ nếu có thể sinh, mười năm trước sớm để cho ngươi sinh hạ tự tử, như thế nào lại chờ tới bây giờ? Điện hạ bất ái nữ nhân, ngài ấy căn bản không có hứng thú với ngươi”

“Phác Thắng Cơ, ngươi không được vũ nhục điện hạ cùng bản cung!” Vương hậu sắc mặt tái nhợt, cực lực bảo toàn bí mật kia.

Phác Thắng Cơ âm âm nói: “Bất quá giống như nương nương nói. Hài tử cùng điện hạ giống nhau như vậy, nói không chừng thật sự là thân sinh nhi tử của điện hạ. Chỉ không biết mẫu thân của hài tử, rốt cuộc có phải là nương nương hay không”

Vương hậu hơi hơi sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi có ý tứ gì?”

Phác Thắng Cơ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu tử kia, nói: “Nếu Hồng Lân có thể sinh, ta thật tin tưởng hài tử này là Hồng Lân sinh cho điện hạ”. (Phác Thắng Cơ, ngươi đoán gần đúng…) (Thập tỉ a =)))

Vương hậu kỳ thật cũng có chút hoài nghi, hài tử thật sự rất không giống chính mình. Này cũng không sao, nhưng vì sao cũng không giống Hồng Lân, ngược lại cùng Vương giống nhau như vậy? Mặc kệ nói như thế nào, đều là không có khả năng a.

Nàng cúi đầu nhìn tiểu nhi trong lòng.

Vương Duyên trong lòng giật mình một cái, thầm nghĩ không tốt không tốt, mẫu hậu che chở chính mình cũng bị người xấu lừa gạt. Không được, không thể để cho mưu kế của người xấu thực hiện được.

Tam đẳng nhân đại não đại (đầu to bằng 1/3 người khác) của bé lập tức dụi vào trong lòng Vương hậu, miệng y y nha nha kêu, bỗng nhiên toát ra một từ: “Nương (mẹ)…”

Kỳ thật lấy tinh thần lực cùng chỉ số thông minh cao đã gặp qua là không quên được của bé, phụ vương, phụ thân, mẫu hậu vâng vâng những từ này khi ở trong cung đã sớm học được. Chính là dây thanh quản vẫn chưa phát dục hảo, không thể mở miệng nói chuyện nhanh như vậy được.

Hiện tại bé đã muốn cửu nguyệt, dây thanh quản phát triển tương đối, có thể miễn cưỡng nói vài từ. Chính là bé còn chưa kịp mở miệng nói với tối thân ái phụ vương của bé, đã bị người xấu bắt đi rồi. (trời ơi, sao bé lại cute thế này >____<) Lúc này vì bảo trụ tiểu mệnh (mạng nhỏ), bé đành phải bất đắc dĩ đem “lần đầu tiên” của chính mình hiến cho Vương hậu (ack ack =))). Cũng may Vương hậu đối với bé cũng rất không tồi, bé thật không cảm thấy ủy khuất. Vương hậu nghe được âm thanh non nớt kêu gọi của bé, lập tức trong lòng nhuyễn (mềm) thành một dòng nhu thủy (dòng nước ôn nhu), mẫu ái đại phát, đem tất cả nghi hoặc đều quăng ra sau đầu. Vừa mừng vừa sợ ôm hài tử: “Duyên nhi, ngươi vừa rồi gọi ta là gì? Lại kêu thêm một lần” “Nương…nha nha di…nương, nương…” Tiểu Vương Duyên rất thống khoái mà lại gọi mấy tiếng, vẻ mặt lấy lòng hướng về phía Vương hậu ngây ngô cười. Vương hậu tâm hoa nộ phóng (vui mừng khôn kể), ôm nhi tử vừa ôm vừa hôn, kích động không thôi. Phác Thắng Cơ ở một bên mặt tối sầm, trong lòng biết những lời nói vừa rồi toàn bộ đều uổng phí, hơn nữa về sau có nói gì với Vương hậu cũng không được. Bất quá như thế nào lại trùng hợp như vậy? Hắn có chút hoài nghi nhìn tiểu thế tử một cái, nhìn tiểu tử còn không đến một tuổi kia ngốc hồ hồ ở trong lòng Vương hậu loạn động, bộ dáng nhất kiểm vô tri (vẻ mặt không biết gì), lại cảm thấy được chính mình quá đa nghi. Mà lúc này ẩn núp ở ngoài phòng Yam, thì không khỏi kiêu ngạo mà tán thưởng: nhi tử a nhi tử, thật thông minh, có phong thái của lão tử. (chết cười với hai cha con này =))) Yam thật vất vả khuyên được Vương, để cho chính mình đơn thương độc mã đi vào trong thôn nhỏ hẻo lánh này, quan sát một chút, thấy tính cảnh giác của Phác Thắng Cơ rất cao, không chỉ có chính mình, còn bắt Vương hậu cùng hài tử đều thay thô bố (vải bố) y phục bình dân, ăn mặc cải trang đơn giản, từ đó đến giờ vẫn luôn để Vương hậu ở trong phòng, đối bên ngoài nói là nhất gia tam khẩu (1 nhà 3 người). Thế nhưng dám đem tiểu bảo nói thành là nhi tử của hắn, rất đáng giận. Yam âm thầm tức giận, quyết định lấy tinh thần lực cấp tốc tràn vào phòng đánh bại Phác Thắng Cơ, sau đó đem Vương hậu cùng hài tử mang ra, lại sửa chữa một chút trí nhớ của Vương hậu là được. Chính là tại đúng lúc này, Phác Thắng Cơ đột nhiên đứng lên, đi đến bên người Vương hậu, một tay đoạt lấy hài tử trong ngực. Yam lập tức dừng động tác lại. Vương hậu thân mình cũng cứng lại, nói: “Ngươi làm cái gì?” Phác Thắng Cơ một tay nắm lấy tiểu Vương Duyên, thấy tiểu đoản chân (chân ngắn nhỏ) của hài tử ở giữa không trung đá tới đá lui, hừ lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm, không làm cái gì, dẫn hắn đi ra ngoài dạo” Nguyên lai Phác Thắng Cơ không chỉ có tính cảnh giác cao, còn hơi có chút trực giác. Tinh thần lực của hắn ở cổ đại thân thể thế giới này nguyên bản thuộc loại tương đối cường hãn, tại thời điểm nguy cơ tứ phía hiện tại lại phi thường mẫn cảm. Hai ngày gần đây quá mức yên ổn, ngay cả bóng dáng những người nguyên bản âm thầm trung tung cũng tiêu thất, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất an, quyết định đi ra ngoài quan sát một chút. Mà mang theo “con tin” bên người là an toàn nhất. Hắn đem tiểu thế tử cặp ở trong tay, làm ra động tác ôm ấp, nhưng tay trái lại xảo diệu (khéo léo) đặt trên cổ của hài tử, dùng sức một cái liền có thể bẻ gãy cái cổ nho nhỏ yếu ớt kia. Hắn nhìn Vương hậu liếc mắt một cái, nói: “Đi theo bên cạnh ta, không được rời đi tầm mắt của ta” Vương hậu bất đắc dĩ theo sát hắn đi ra ngoài. Lúc này là thời gian chính ngọ (giữa trưa), đại bộ phận thôn dân đều ở nhà dùng cơm trưa, trong thông không có người nào. Yam bản lĩnh có giỏi cỡ nào, cũng không có năng lực ẩn thân, đành phải xa xa đi theo ở phía sau, âm thầm cầu nguyện đừng để cho hắn phát hiện nhân mã bao vây bên ngoài thôn. Phác Thắng Cơ ôm hài tử dẫn “lão bà”, ở trong thôn một bên cẩn thận hành tẩu, một bên quan sát tứ phía, dần dần đi ra bên ngoài thôn. Yam trong lòng hít sâu một hơi, nhưng lập tức phát hiện Vương quả nhiên thực nhạy bén, nhân mã ẩn núp không để lại dấu vết mà lui lại một vòng. Phác Thắng Cơ híp mắt nhìn tiểu thụ lâm (rừng cây nhỏ) bên ngoài thôn, đứng trong chốc lát, tựa hồ không phát hiện cái gì, rốt cuộc xoay người trở về. Đúng vào lúc này, trong nháy mắt, một mũi tên nhọn đột nhiên bay ra từ rừng cây, bắn thẳng đến sau lưng Phác Thắng Cơ. Yam xa xa ở phía sau, thấy một màn đột phát này, trong lòng khiếp sợ, lập tức hướng đến đó. Chính là song phương khoảng cách quá xa, hắn vẫn chưa chạy đến gần, chỉ thấy mũi tên nhọn kia thế nhưng bắn về phía hài tử trong tay Phác Thắng Cơ. Yam kinh hãi, đang muốn liều lĩnh triển khai tinh thần lực đập tan mũi tên kia, lại đột nhiên nghe thấy Vương hậu hét lên một tiếng, vọt đi lên. Phốc —- một tiếng, mũi tên bắn thủng ngực Vương hậu. “Vương hậu—–” Vương dẫn theo người từ bên kia lao tới, thấy một màn này, không khỏi trừng lớn hai mắt, hô lên. Vương hậu chậm rãi ngã xuống, lộ ra khuôn mặt đồng dạng khiếp sợ của Phác Thắng Cơ phía sau. Phác Thắng Cơ nghe thấy thanh âm của Vương, lập tức chuyển hướng y, mắng to nói: “Vương Kì, ngài hảo ác độc, thế nhưng ngay cả phát thê (vợ chính) cùng nhi tử đều không quan tâm!” Vương ngốc đứng tại chỗ, thất thần nhìn thi thể của Vương hậu. Y không rõ là chuyện gì xảy ra. Y không có ra lệnh bắn tên. Y nghe được thám tử báo cáo Phác Thắng Cơ đi ra, liền lệnh mọi người lập tức rút lui về phía sau, toàn bộ ẩn vào sâu bên trong rừng cây. Y vẫn âm thầm nhìn chằm chằm Phác Thắng Cơ, thấy hắn kèm hai bên nhi tử cùng Vương hậu ở ranh giới thôn nhỏ xoay quanh, đang muốn đi trở về, ai ngờ bên kia cánh rừng lại đột nhiên có người bắn tên, hơn nữa thế nhưng không chút nào cố kỵ sinh tử của thế tử cùng Vương hậu. “Điện hạ, cẩn thận!” Một gã Kiện Long Vệ bổ nhào đến, ngăn cản một mũi tên nhọn., Vương nheo mắt, nhìn rừng cây phía bên kia, bên đó có thế lực thứ ba đang mai phục, hơn nữa không có hảo ý. Lúc này Yam đã chạy đến. Hắn triển khai tinh thần lực, phát hiện sát ý trong rừng cây đối diện. Những người đó không phải Kiện Long Vệ, hơn nữa hiển nhiên biết thân phận của Vương hậu cùng thế tử. Mắt thấy vô số mũi tên bắn đến, không chỉ có bắn về phía Phác Thắng Cơ, mục tiêu còn có Vương cùng Kiện Long Vệ bên người hắn. “Oa oa oa——” Tiểu Vương Duyên bị kinh hách (hoảng sợ) hiển nhiên cũng phát hiện cổ khí tức xa lạ mà lại lạnh như băng kia. Hoàn cảnh xung quanh hiểm ác làm cho tâm hồn còn nhỏ của bé bị thật lớn trùng kích (đánh sâu vào). Quan trọng nhất là, người kia rất thương yêu bé, luôn ôm bé hống bé, nhượng bé gọi là mẫu hậu, vì bảo hộ chính mình, ở trước mắt bé bị một tiễn bắn chết. Cùng với thị nữ Nhu Hương đồng dạng bị giết chết vài ngày trước bất đồng, khi đó Vương Duyên thấy nàng ngã xuống, trong lòng vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, không rõ điều đó có ý nghĩa gì. Nhưng là mấy ngày qua mẫu hậu thường xuyên ôm bé nhớ nhung Nhu Hương, thì thào tự nói làm cho bé hiểu được, thị nữ kia ở trước mắt bé ngã xuống sẽ không trở lại, nàng đã chết. Tiên huyết (máu tươi) của Vương hậu vấy lên khuôn mặt béo đô đô của Vương Duyên. Chính là bé không phải anh nhi. Tuy rằng chỉ có cửu nguyệt, nhưng là bé đã muốn hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, những chuyện bé hiểu được so với tuổi của bé nhiều lắm. Tinh thần lực ấu tiểu (còn nhỏ) của bé nói cho bé, người này đã chết, cùng Nhu Hương kia giống nhau, đã không có hô hấp, chết đi. Tuy rằng bé còn chưa hoàn toàn hiểu được tử vong có ý nghĩa gì, nhưng là bé theo hoài niệm cùng thương tiếc của Vương hậu đối với Nhu Hương, đã có thể nhận thấy được đây là một chuyện không thể vãn hồi, một chuyện cực kỳ bi thương. Bé ngơ ngác nhìn thi thể nữ nhân phía dưới, nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia, ngay tại vừa rồi còn ôn nhu vui sướng hôn hôn chính mình, hiện tại lại không nhúc nhích. Vương Duyên bị kích thích thật lớn. Đại não của bé tựa hồ phong bế (đóng kín), tinh thần chìm trong một trạng thái dị thường, tiếng gào thét, tiếng gió chung quanh đều không nghe thấy, thậm chí không cảm nhận được cảm giác đau đớn khi Phác Thắng Cơ gắt gao nắm chặt tiểu hung bô (***g ngực nhỏ) của bé. Bé cảm thấy trong cơ thể chính mình có một cổ cảm xúc không nói nên lời bắt đầu tự khởi động, càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng khó chịu. Sau đó, bé hét lên. Tảng âm (giọng nói) bén nhọn thuộc loại anh nhi trĩ nộn (non nớt), khiếu thanh (tiếng kêu) thê lương mà chấn động, giống như một loại sóng âm, đánh ra tứ phía. ————————————————– (*) mễ thang: cháo xay nhuyễn, giống như cháo dinh dưỡng bán ở tiệm í.