“Hoàng nội cung, ngươi tiến vào!” Vương lập tức đem Hoàng nội cung triệu tiến vào, hỏi: “Hồng Tổng quản đêm qua không ngủ ở trong này sao?”
Hoàng nội cung tựa hồ có chút buồn bực, nói: “Hồi điện hạ, nô tài nhớ rõ đêm qua Hồng Tổng quản là ngủ ở trong này a. Tối hôm qua khi nô tài hầu hạ điện hạ nhập thụy (đi ngủ), Hồng Tổng quản còn cùng nô tài trao đổi a”
“Vậy buổi sáng ngươi có nhìn thấy Hồng Tổng quản đi ra ngoài không?”
Hoàng nội cung nói: “Tối hôm qua là nô tài gác đêm, từ đó đến giờ cùng hai nội cung canh giữ ngoại môn cũng không có thấy Hồng Tổng quản đi ra ngoài”
Vương nhíu nhíu mày, đem hai nội cung kia kêu tiến vào hỏi một lần, cũng nhận được trả lời giống như vậy.
Y trong lòng có loại cảm giác cổ quái, nói: “Các ngươi lập tức đi tìm, đem Hồng Tổng quản gọi tới gặp trẫm. Ân…ngọa thất của Hồng Tổng quản, Kiện Long Các, luyện võ trường còn có thư khố, những địa phương Hồng Tổng quản thường đến đều phải đi tìm xem”
“Dạ”
Hoàng nội cung lĩnh mệnh phân phó xuống dưới. Một lát sau, có chút lo lắng trở về hồi báo: “Điện hạ, không thấy Hồng Tổng quản, tìm khắp nơi cũng không gặp”
Vương đã chải đầu rửa mặt xong, đang ngồi trước ải trác ở ngoại gian, chờ Hồng Lân trở về cùng y cùng nhau dùng tảo thiện.
Y trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, nhìn thấy một bàn đầy mỹ thực cũng không muốn ăn một chút nào, dù vậy vẫn miễn cưỡng uống giải tửu thang (canh giải rượu). Sau khi nghe Hồng nội cung hồi báo, ngón tay khẽ run lên, giải tửu thang trong bát thiếu chút nữa đổ ra.
Y trấn định một chút, nói: “Những địa phương lúc nãy trẫm nói, các ngươi đã đi tìm chưa?”
“Dạ rồi. Kỳ quái hơn nữa chính là…” Hoàng nội cung nhìn Vương liếc mắt một cái, tựa hồ thực hoang mang, nói: “Hôm nay không có bất luận kẻ nào nhìn thấy Hồng Tổng quản. Giống như Hồng Tổng quản theo trong cung tiêu thất không rõ”
“Nói bậy!” Vương bất duyệt đem bát thật mạnh để lên trên bàn, sắc mặt không tốt, cứng ngắc nói: “Không ai hội vô duyên vô cớ tiêu thất. Hồng Tổng quản nhất định là đi ra ngoài làm việc, ngươi lập tức phái người tỉ mỉ tìm kiếm một lần nữa”
“Dạ” Hoàng nội cung vội vàng lên tiếng trả lời lui ra.
Vương cảm thấy dự cảm trong lòng càng ngày càng không tốt. Y đứng dậy buồn bực đi hai bước, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, đi đến giường biên, xốc lên gối đầu, quả nhiên phía dưới phát hiện một phong tín (lá thư).
Vương trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cầm lấy phong tín, rút ra tín chỉ (giấy viết thư) xem một cái, sắc mặt không khỏi đại biến.
Hồng Lân…thế nhưng lẻn đến Đại Đô Nguyên triều, đi ám sát Kinh Nguyên Quân!
Ngón tay của Vương đều run rẩy, vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng lo lắng vẫn hơn tức giận, khiến cho y rất nhanh trấn định lại.
Phác Thắng Cơ hiện tại không ở trong hoàng cung, Vương gọi người phụ trách hiện tại là Bùi Viêm đến, chất vấn hắn Hồng Tổng quản xuất cung vào thời điểm nào.
Kết quả Bùi Viêm hoàn toàn không biết gì cả.
Vương cũng biết Hồng Lân là tổng quản Kiện Long Vệ của hoàng cung, thân có yêu bài, nếu muốn xuất cung khẳng định là sẽ không bị người phát giác.
Vương tự mình dẫn theo mười tên Kiện Long Vệ, một đường kỵ mã chạy như bay, ở trên con đường chính muốn đến Nguyên triều tất phải đi qua đuổi theo suốt một ngày, lại hoàn toàn không phát hiện được tung tích của Hồng Lân.
Vương xanh mặt ghìm ngựa dừng lại.
Bùi Viêm thật cẩn thận nói: “Điện hạ, Hồng Tổng quản…có thể là không phải đi đường này” Có lẽ là không đuổi kịp.
Vương nhìn phương xa vọng đến không giới hạn dài mênh mông trường lộ (đường dài), tịch dương (ánh chiều tà) đã muốn hạ xuống, nhiễm đỏ bùn đất trên đường.
Y trầm mặc một lúc lâu sau, chậm rãi nói: “Hồi cung” Nói xong chậm rãi quay đầu ngựa lại, yên lặng theo phương hướng hoàng cung phản hồi.
Yam quả thật không phải đi con đường này. Bởi vì tinh thần lực khôi phục, làm cho hắn có thể thoải mái triển khai thuấn gian chuyển di.
Hắn biết nếu từ hoàng cung nghênh ngàng dẫn ngựa đi ra, nhất định hội cùng thị vệ cửa cung đối mặt, bại lộ hành tích (dấu vết hoạt động) của chính mình, cho nên hắn là trực tiếp từ trong hoàng cung thuấn gian chuyển di đi ra, sau khi tới một tiểu biên thành (thành phố biên giới), mới mua một con kiện mã (ngựa khỏe mạnh) mà đi. Cho nên Vương cùng các Kiện Long Vệ căn bản là không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
Đường đi Đại Đô thập phần xa xôi, nhưng Yam chuẩn bị đầy đủ, trên người cũng mang đủ kim ngân, mỗi một đoạn lộ trình đều tính toán thập phần chuẩn xác. Mỗi lần khi ngựa sắp mệt đến miệng sùi bọt mép ngã xuống đất bỏ mình, hắn liền triển khai tinh thần lực tiến hành thuấn gian chuyển di, sau khi đi đến thành trấn kế tiếp lại mua ngựa chạy đi, thừa dịp trong khoảng thời gian đó khôi phục tinh thần lực. Cứ thế lặp lại, trừ bỏ thời gian ngủ nghỉ, thời gian hắn chạy đi rút ngắn lại rất nhiều.
Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc đến thủ phủ của Nguyên triều —– Đại Đô.
Đại Đô trước kia gọi là Yến kinh, là thủ đô của Kim quốc, sau cải danh (đổi tên) Trung đô. Sau khi Nguyên triều thành lập, kiến lập tân thành trên cơ sở này, cải danh Đại Đô, định vị đô thành.
Trải qua thời gian hơn mười năm, Đại Đô đã tương đối phồn hoa, có thể nói là thủ phủ phồn vinh của châu Á lúc ấy. Kinh thành Khai Thành của Triều Tiên cũng vô pháp so sánh được.
Yam đi vào từ An Trinh Môn ở thành bắc Đại Đô, dọc theo đường đi bị náo nhiệt chung quanh hấp dẫn.
Lúc này đã là những năm cuối của Nguyên triều, khởi nghĩa quân phong khởi vân dũng (nổi lên mạnh mẽ) khắp nơi, đại quân của triều đình cũng được điều động đến các nơi trấn áp. Tuy rằng tình hình nguy cấp, nhưng Đại Đô vẫn là một cảnh tượng phồn vinh tường hòa, tạm thời không bị ảnh hưởng.
Yam đến từ gia tộc người Hoa ở tương lai thế giới, đối Trung Quốc cổ đại có một loại cảm tình không thể nói thành lời. Lúc này thấy đô thị phồn hoa náo nhiệt, không khỏi thập phần tò mò, tâm tình cũng tốt lên, hơi có chút hưng trí bừng bừng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hắn mặc trang phục người Hán, dắt ngựa chậm rãi đến bắc thành.
Thế giới này chính là dựa vào tác phẩm truyền hình << Sương Hoa Điếm >> mà sản sinh giá không thế giới (thế giới tưởng tượng), cũng không phải lịch sử chân chính, cho nên rất nhiều chi tiết tình huống cũng không giống, nhưng quy luật phát triển chủ chốt hẳn là không có biến hóa.
Yam căn cứ vào kiến thức lịch sử của chính mình cùng với tin tức hiện tại dọc theo đường đi thu thập được mà suy tính, khởi nghĩa quân các nơi ở Nguyên triều hẳn là so với chính sử càng cường đại, thời gian Chu Nguyên Chương thành lập Minh triều thay thế Nguyên triều hẳn là cũng so với chính sử sớm hơn một chút. Xem ra không đến năm sáu năm, thời đại thống trị của Nguyên triều sẽ kết thúc.
Hắn trong lòng âm thầm tính toán, cứ như vậy, thời gian để Triều Tiên thoát khỏi khống chế của Nguyên triều cũng sẽ rút ngắn lại, không biết Triều Tiên Lí thị có thể hay không cũng hưng khởi sớm hơn. Nếu nói như vậy, sẽ phải quyết định sớm.
Hắn ở Đại Đô tìm một khách *** trụ lại, nghỉ ngơi một ngày, dưỡng đủ tinh thần lực, liền đi thăm hỏi nơi ở của Kinh Nguyên Quân.
Kinh Nguyên Quân tuy rằng là chất tử (con tin chính trị) của Triều Tiên ở kinh thành, nhưng lại sống trên đại nhai (đường cái) ở đông thành tại kinh thành phồn hoa (+____+”). Bởi vì ở Đại Đô thời gian đã lâu, cho nên biệt quán (biệt thự / hành cung) sở trụ được gọi là Triều Tiên quán, đại viện dĩ nhiên là có chút hoa lệ.
Yam hỏi thăm được chỗ ở của hắn, tới nơi này dò đường, nhìn thấy cảnh trượng trước mặt giống như nhận được lễ ngộ (trọng đãi) của Nguyên triều không ít, không khỏi có chút hoài nghi thế giới này có phải hay không bởi vì nội cung của << Sương Hoa Điếm >> mà nơi này này có một số chi tiết bị thay đổi? Tuy rằng hắn đối Nguyên Sử không phải thực am hiểu, nhưng là cảm thấy được chất tử của một tiểu quốc như Triều Tiên ở kinh thành Nguyên triều, ngày hẳn là sẽ không thể hảo qua. Nhưng là hiện tại xem ra, vị Kinh Nguyên Quân này thật giống như tương đối đắc ý a.
Quên đi, dù sao cũng không phải là lịch sử thế giới thật.
Mặc kệ nhân vật Kinh Nguyên Quân trong lịch sử có thật hay không, cũng không biết kết cục của hắn như thế nào, nhưng tại thế giới này, hắn cũng hữu huyết hữu nhục (có máu có thịt) chân thật tồn tại. Hơn nữa sự tồn tại của hắn, đã uy hiếp đến Vương cùng Duyên nhi.
Yam chăm chú quan sát chỗ ở của Kinh Nguyên Quân, ở phụ cận phát hiện vài thương phô (cửa hàng) chuyên buôn bán đặc sản Triều Tiên. Hắn đi vào lòng vòng một chút, theo trong đầu của chưởng quầy phát hiện nơi này cư nhiên là sản nghiệp của Kinh Nguyên Quân.
Nguyên lai, bởi vì hoàng hậu hiện tại của Nguyên Huệ Đế chính là nữ tử Kì thị (họ Kì) được Triều Tiên tiến cống, bị nàng ảnh hưởng, Nguyên Huệ Đế đối Kinh Nguyên Quân có chút chiếu cố. Hơn nữa Kinh Nguyên Quân ở Đại Đô nhiều năm, có chút đầu óc thương nghiệp (buôn bán), kinh doanh rất nhiều sản nghiệp, thập phần giàu có.
Vì bảo mệnh, cũng vì tương lai chính mình có thể kế thừa vương vị Triều Tiên, vị Kinh Nguyên Quân này thật đúng là đại thủ bút (cây bút lớn), nhân vật cao thấp trong triều đình bị hắn thu mua rất nhiều, cho nên mới có thể đạt được duy trì của Nguyên triều, cũng tìm được thích khách lúc trước.
Yam biết được những tin tức này, càng thêm xác nhận Kinh Nguyên Quân người này không thể lưu.
Hắn ở bên ngoài Triều Tiên quán triển khai tinh thần lực đi vào thăm dò, phát hiện bên trong tầng tần viện lạc (sân nhỏ), diện tích thập phần rộng lớn, thị vệ tuần tra cũng không ít, nhất thời không phát hiện được thân ảnh của Kinh Nguyên Quân.
Yam thập phần kiên nhẫn. Nếu đã đến đây Đại Đô, sẽ đem sự tình làm tốt.
Hắn trụ lại ở khách ***, mỗi ngày cải trang sau đó ở bên ngoài Triều Tiên quán theo dõi. Một ngày vào lúc chạng vạng, rốt cuộc để cho hắn nhìn thấy Kinh Nguyên Quân.
Kinh Nguyên Quân tuy là chất tử (cháu trai) của Vương, nhưng kỳ thật so với y không nhỏ hơn bao nhiêu, hiện giờ cũng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, bộ dạng thập phần tương tự Vương, nhưng là hai má càng trách (hẹp), cầm lược tiêm (hơi nhọn), cả người nhìn qua có chút âm trầm cùng tiêm khắc (chua ngoa). Nhưng dù sao cũng phải nói, coi như là một mỹ nam tử.
Yam thấy hắn ở cửa đón khách, người tới không biết là ai, bởi vì không thể đối diện, cũng vô pháp sử dụng tinh thần lực thăm dò thế giới tinh thần của người nọ. Nhưng nhìn cách ăn mặt thì đó là đại thần Mông Cổ.
Hiện tại triều đình Nguyên triều trên dưới không thiếu người Hán, nhưng chân chính cầm quyền chỉ có đại thần Mông Cổ. Kinh Nguyên Quân có thể cấu kết, mặc kệ chức quan lớn nhỏ, cũng không thể khinh thường.
Yam chỉ suy tư một giây đồng hồ, liền quyết định.
Hắn đi vào hậu viện một chỗ tường thấp, thấy chung quanh không người, liền xoay người nhảy vào, ẩn vào một đại thụ trong nội viện.
Vị Kinh Nguyên Quân này thập phần tích (luyến tiếc) mệnh, không chỉ mướn rất nhiều hộ viện (bảo kê), còn có rất nhiều cao thủ hắn chiêu mộ tới từ Triều Tiên cùng Trung Nguyên. Hơn nữa mỗi một đội thị vệ tuần tra, thế nhưng còn dắt theo đại cẩu.
Yam mặc dù võ công hảo, thuấn gian chuyển di lại lợi hại, nhưng đối mặt chiến thuật biển người, cũng là phải cẩn thận cẩn thận.
Hắn triển khai tinh thần lực gắt gao đuổi theo Kinh Nguyên Quân cùng vị kia đại thần ở tiền môn (cửa trước), “gặp” hai người thân thân nhiệt nhiệt đi vào nội viện, đến một gian phòng ở, hẳn là thư phòng của Kinh Nguyên Quân.
Hiện tại sắc trời còn chưa tối hẳn, hành động có chút không tiện, bất quá Yam cẩn thận đo lường tính toán một chút phương hướng, bắt lấy thời cơ thuấn gian chuyển di, đi đến trên nóc nhà của thư phòng kia.
Hắn cẩn thận nằm úp sấp xuống, ẩn giấu thân hình của chính mình, nhẹ nhàng mở ra ngói nhà, nhìn xuống phía dưới. (phim HongKong =)) =)))
Nguyên lai vị đại thần Mông Cổ kia, chính là Binh Bộ Thị Lang, cùng Kinh Nguyên Quân vô cùng thân quen. Kinh Nguyên Quân hàn huyên cùng hắn vài câu, liền tiến vào chính đề.
“Vương thúc hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ phong Vương Duyên vi thái tử, hoàng đế bệ hạ không đáp ứng, thật sự là rất anh minh a. Vị Vương thúc kia của ta, người dân Triều Tiên đều biết, là một người chỉ thích nam sắc, căn bản không có khả năng nhượng Vương hậu sinh hạ tử tự. Thân phận của Vương Duyên này thập phần khả nghi”
“Ha hả a, Kinh Nguyên Quân không cần lo lắng. Huyết mạch Vương thất bất dung hỗn hào (làm lẫn lộn). Hoàng đế bệ hạ biết chuyện này, sẽ không để cho âm mưu của Vương Kì thực hiện được. Huyết mạch của Triều Tiên, vẫn là Kinh Nguyên Quân chính thống a”
Kinh Nguyên Quân thở dài nói: “Xích Mông (ack, mông đỏ) đại nhân nói rất đúng. Bất quá tiện loại kia là Vương hậu sở sinh, có được danh phận đại nghĩa, hiện tại bệ hạ không đáp ứng thái tử vị, chỉ sợ Vương thúc của ta sẽ đem cơn tức đổ lên đầu ta. Về sau ngày của ta sợ là không dễ chịu lắm”
“Kinh Nguyên Quân lo lắng quá nhiều. Ngươi đang ở Đại Đô, lại có Hoàng thượng Hoàng hậu che chở, còn sợ Vương Kì kia có thể làm gì sao? Vương vị của hắn là bệ hạ phong cho, cho dù phế hắn, cũng chỉ cần một câu của ngô hoàng”