Song Hành

Chương 42: Thước Gỗ




Lâm Mặc đóng cửa, thản nhiên bước vào, trên tay là một cây thước gỗ màu xám xanh.


Chiếu theo lệ thường của những ngày gần đây, bọn học sinh dù đang náo loạn đến mức nào cũng sẽ tự giác câm lặng khi cô xuất hiện. Hôm nay vẫn vậy, tuy nhiên Lâm Mặc nháy mắt đã nhận ra sự khác biệt.


Tất cả đều im phăng phắc tuy nhiên thỉnh thoảng lại có tiếng xì xầm to nhỏ truyền tới. Còn cả những ánh mắt đang nhìn vào cô lúc này, ghen ghét, kiêng dè, khinh thường, và... sợ sệt.


Nếu sự tình vẫn phát triển bình thường, việc Khúc tổng cao cao tại thượng công khai tình cảm với một người phụ nữ lạ mặt không biết gia cảnh, không biết thân thế, thì chắc hẳn người phải chịu vô vàn tổn hại chính là cô.


Ảnh hưởng này Lâm Mặc cũng đã sớm biết trước, cho nên đối với sự thay đổi thái độ của mọi người xung quanh, cô không để tâm lắm.


Lâm Mặc bình tĩnh bước lên sân khấu, đứng trước micro đã khởi động, lãnh đạm cất tiếng: "Tất cả về khán đài."


Sau câu nói này, một số người rục rịch đi xuống hàng ghế khán giả. Thế nhưng vẫn còn những cá thể hậu biết chuyện thì trở nên to gan hơn hẳn, ngạo mạn đứng yên sau lưng cô, phớt lờ mọi chuyện, cười đùa như thường.


Trong đó có một người rất nổi bật.


Chu Hồng.


Sở dĩ nói cô ta nổi bật cũng không phải vì cô ta quen mắt hay xinh đẹp hơn những người khác. Mà là vì một thân ngoại hình đặc biệt chói lọi kia.


Trước đây Chu Hồng tuy quậy phá kiêu căng, nhưng vẫn tương đối biết cách chăm lo cho vẻ bề ngoài của mình, ít nhất cũng chỉ dừng ở việc quần áo không chỉnh tề, tô môi vẽ mắt. Nhưng hiện giờ, sau gần một tuần không gặp, Lâm Mặc suýt không còn nhận ra học sinh của mình.


Một đầu tóc đỏ xác xơ, lông mày kẻ thật đậm nhìn có vẻ hung ác, kính áp tròng màu xanh lục phối với phấn mắt màu tím làm mất đi nét đẹp thanh thuần của tuổi mười sáu, nhìn xuống dưới là đôi môi màu đỏ mận âm u, màu sắc thường chỉ có những người phụ nữ chững chạc và mị hoặc ưa sử dụng.


Thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng mọi thứ phối hợp với đường nét non nớt còn chưa nảy nở trên mặt cô ta nhìn thật sự rất... quái dị.


Còn chưa kể đến chiếc váy dài màu đen ôm sát người kia cùng đôi giày gót nhọn màu đỏ bóng bẩy dưới chân. Phối cùng một kiện trang sức rườm rà.


Không thể không nói, đối với thân hình vẫn còn xem là trẻ nhỏ chưa phát triển kia, thiết kế của trang phục chỉ làm cho cô ta càng thêm buồn cười.


Lâm Mặc chỉ quét mắt nhìn sang nhưng cũng không dừng trên người cô ta thêm một giây, cô cho một tay vào túi quần, đôi môi khẽ mở, giọng điệu không thay đổi nhắc lại một lần nữa: "Bước xuống."


Trên sân khấu bây giờ chỉ còn lại một đám bao gồm Chu Hồng và vài người khác đứng cùng nhau, xem thì có vẻ cô ta có thân phận cao nhất.


Dù Lâm Mặc vẫn chưa xuất ra uy áp của mình, nhưng một thân khí thế như thường ngày vẫn đủ dùng để chế phục những đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi trước mặt.


Bên cạnh đã có người động đậy muốn di chuyển, ngay lập tức liền bị Chu Hồng hung hăng trừng mắt, đối phương do dự nhưng vẫn cắn môi cúi đầu, đứng yên bất động.


Chu Hồng hừ lạnh tiến lên một bước, mắt nhìn Lâm Mặc nhưng lại nói với những người sau lưng mình: "Các cậu sợ cái gì? Cùng lắm cũng chỉ là một ả đàn bà được bao nuôi."


Tiếp theo lại giương môi cười chế giễu, nghiêng đầu nói với Lâm Mặc: "A... Nhìn xem, vốn tưởng cô có vài phần bản lĩnh còn có thể chơi đùa một vài tuần. Nhưng lại không ngờ, bản chất vẫn chỉ là một con điếm."


"Đúng thế." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.


Là nữ sinh đứng bên cạnh Chu Hồng, tên Hạ Thanh Thanh.


Cô ta lười nhác khoanh một tay trước ngực, tay còn lại lật qua lật lại trong không trung, rũ mắt thưởng thức bộ móng tay màu đỏ của mình, không thèm nhìn Lâm Mặc, giọng điệu xem thường thấy rõ: "Không phải cũng là bồi người ta ngủ hay sao, suốt ngày còn làm ra vẻ đạo mạo. Đến lúc ở trên giường không biết có bao nhiêu là lẳng lơ. Chỉ bằng Khúc tổng đăng một tấm hình liền tưởng mình là chân ái trong lòng người ta. Đợi đến khi ngài ấy chơi chán cô rồi vứt đi, để xem cô còn phách lối thế nào."


Lâm Mặc nhìn cũng không nhìn Hạ Thanh Thanh một cái, đuôi mắt hơi cong nhẹ, trấn tĩnh bước hai bước chắn trước mặt Chu Hồng, không có dáng vẻ gì là bị chọc giận, cô khẽ giơ tay, không đợi Chu Hồng né tránh đã đặt cây thước gỗ dưới cằm cô ta.


Chiều cao của hai người có một khoảng cách khá lớn, liếc nhìn người chỉ đứng đến bả vai mình, Lâm Mặc vẫn không cúi đầu, cô đứng thẳng, nhẹ gập cổ tay, dùng thước nâng cằm cô ta lên, giọng nói thanh lãnh không một chút trập trùng, thuật lại không sót một chữ: "Bước xuống."


Hiển nhiên đã bỏ qua vấn đề mà hai người vừa nhắc tới.


Ngay khi cô bước lại gần mình, Chu Hồng đã sớm căng cứng người, trong nhất thời cũng không biết phải né tránh, chỉ biết đứng cố định một chỗ, mặc cho cô suy xét.


Đại khái lúc này cô ta đã thanh tỉnh lại phần nào, đôi mắt màu tím trợn to lên, hung hăng dùng tay gạt cây thước đi, ai ngờ đến một khoảng cách nhỏ cũng không đẩy được. Cô ta ngạc nhiên, sau đó lại nhăn mặt tiếp tục dùng sức, tuy nhiên kết quả vẫn như cũ.


Cái này, sức phải lớn thế nào mới có thể như thế?


Chu Hồng trong lòng cả kinh, thân thể như hóa đá, mặc cho cây thước vẫn ngang nhiên đặt dưới cằm của mình. Nhất thời cũng quên mất phải lùi người lại, cô ta đanh mặt, giả vờ bình tĩnh, cười lạnh uy hiếp: "Đừng nghĩ cô có chỗ dựa nên muốn làm gì thì làm! Không biết Khúc tổng đã thấy được bộ mặt thật này của cô chưa?"


"Này, cô giáo."


Hạ Thanh Thanh ở một bên lười biếng lên tiếng, cô ta quơ quơ chiếc điện thoại trên tay, tiến lại gần Lâm Mặc, câu môi cười khẽ nói: "Hành động từ nãy đến giờ của cô đều được em lưu lại rồi. Cô nói xem..." Cô ta cố ý kéo dài giọng, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy vài lọn tóc trước ngực, trưng ra vẻ mặt vô tội: "Em nên làm sao đây? Hả..."


Hạ Thanh Thanh này cũng xem như có gia thế, thân thiết với Chu Hồng từ nhỏ đến lớn. Tính tình không quá thích hợp với vẻ bề ngoài ngọt ngào trong sáng của cô ta.


Nếu Chu Hồng là một người manh động hay nóng tính thì cô ta lại mềm nhẹ hơn nhiều, nhưng lòng dạ đen tối, thích giở thủ đoạn để tính kế người khác.


Vốn ban nãy Lâm Mặc không để ý đến cô ta, Hạ Thanh Thanh đã ghi một mối hận trong lòng, nay có cơ hội trả thù, tại sao lại không dùng?


"A..." Cô ta che miệng cười, vểnh môi nói: "Xem em ngu ngốc chưa này. Cô giáo, em có nên gửi cho Khúc tổng một đoạn không nhỉ?"


Dứt lời, cô ta nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "Cô nói xem, nếu ngài ấy biết được bộ mặt đáng yêu ngoan ngoãn thường ngày của cô là giả, thì..." Hạ Thanh Thanh nói đến đây thì im lặng, chỉ dịu dàng cười, nhưng mọi người đều hiểu vế câu tiếp theo là gì.


"Nói nhiều." Chu Hồng thấy đồng bọn tiếp lực thì trong lòng khẽ buông lỏng, phối hợp khịt mũi khinh thường: "Đương nhiên là bị bỏ rơi."


Lâm Mặc thu thước lại, đôi mắt khẽ đảo qua Hạ Thanh Thanh rồi thu lại, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc nói: "Các em có ba giây để bước xuống." Cô nhíu mày, bổ sung: "Đừng ép tôi dùng bạo lực."


"Cô giáo à, em nói..." Tiếng nói của Hạ Thanh Thanh bỗng im bặt, chỉ thấy cô ta không thể tin trợn tròn đôi mắt ướt át.


"Này! Cô đang làm gì vậy!" Chu Hồng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng chạy lại. Dùng hai tay cố gắng kéo cây thước từ trong cổ họng Hạ Thanh Thanh ra ngoài.


Nhưng dù cho có dùng sức thế nào, lưng cô ta cũng cong lại dần nhưng vật trước mặt cứ như đã bám rễ vào miệng Hạ Thanh Thanh, không thể lấy ra.


Chu Hồng cũng không bỏ cuộc, cô ta giơ tay định đẩy Lâm Mặc, thế nhưng chưa kịp động được đến một góc áo của người này, cổ họng đã bị bóp chặt.


"Tiểu Hồng!" Chu Lăng cùng bốn người khác đột nhiên kêu lên, vội vàng từ trên khán đài chạy lên sân khấu.


"Bước xuống." Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn lướt qua năm người, âm tiết đè nặng thêm mấy phần.


Một ánh mắt cùng câu nói này đồng thời ngăn lại động thái của những người muốn đến ngăn cản.


Chu Lăng sau một giây cứng người thì còn muốn tiến lên, nhưng cổ tay lại bị người kéo về. Quay lại, chỉ thấy Tịch Ngôn trịnh trọng nhìn mình, lắc đầu.


Lâm Mặc khẽ xoay tròn cạnh thước trong miệng Hạ Thanh Thanh, tay còn lại siết chặt cổ Chu Hồng thêm mấy phần sức, kéo cô ta lại gần, mắt trầm xuống, đôi môi khẽ mấp máy, phun ra hai từ quen thuộc: "Bước xuống?"


Hai cô gái trước mặt đương nhiên là bị đau đến sợ, nào không dám vâng lời, nước mắt giàn giụa liên tục gật đầu.


Lâm Mặc nhếch môi, để thêm một lúc rồi đồng thời buông tay.


Không khí quý giá tràn vào phổi làm Chu Hồng ra sức hít thở, gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, mascara lem luốt cùng với nước mắt càng làm cho cô ta trở nên chật vật. Trong một giây phút đó, cô ta còn tưởng mìmh sẽ chết!


Chu Hồng lấy lại suy nghĩ liền không dám ở lại đây lâu nữa, lảo đảo chạy xuống khán đài.


Năm người Chu Lăng thấy cô ta chạy đi, sau vài giây ngẩn người thì cũng đuổi theo.


Mà bên này, Hạ Thanh Thanh sau khi được Lâm Mặc thả ra liền ngã nhào trên đất. Nhưng khúc gỗ trong cổ họng vẫn không thể nào lấy ra.


Nó cứ như là được đặc chế riêng cho khớp hàm của cô ta, miệng mở lớn đến độ muốn nứt toạc nhưng vẫn không thể lấy cán thước ra khỏi. Trong nhất thời chỉ biết ô ô khóc lên, nào còn dáng vẻ đắc ý như lúc đầu.


"Hạ Thanh Thanh." Lâm Mặc khẽ gọi: "Sao vẫn chưa bước xuống?"


Hạ Thanh Thanh nghe cô hỏi liền kinh hoàng trợn mắt, lúc này mới phát hiện mọi người đều đã an vị dưới khán đài, chỉ còn cô ta và Lâm Mặc trên sân khấu!