Song Hành

Chương 25: Mặc Của Anh




Khúc Thừa trông qua rất lãnh tình, ngay giây phút Đỗ Giai nhìn vào ánh mắt của người này, cả thân thể chị như bị đông cứng lại hoàn toàn.


Không như Lâm Mặc có một đôi mắt đen tuyền, dễ làm người ta sa ngã và thất lạc. Khúc Thừa sở hữu một đôi đồng tử màu nâu thẫm nguy hiểm, có thể bóp chết người ta từ cái nhìn đầu tiên.


Mái tóc màu trà lòa xòa rũ xuống, phủ lên hàng mi dài thẳng rậm bóng, nhưng cũng không thể nào che khuất được ánh mắt khát máu của một con ác thú tàn bạo.


Trái tim Đỗ Giai đánh một tiếng run lên, sự sợ hãi lan tràn khắp tứ chi, chị mau lẹ cụp mắt xuống.


Từ lúc đó cho đến hết buổi, Đỗ Giai không dám nhìn vào ánh mắt của người này thêm một lần nào nữa.


Ngoài ý muốn là Khúc Thừa cũng không đáng sợ như chị tưởng, cậu ta còn rất lễ phép và đúng mực, nói chuyện khéo léo, mang theo thần thái tự tin của một người đàn ông thành đạt và phong độ.


Người đàn ông của Lâm Mặc.


Cậu ta quả thật là một tuyệt phẩm, tuyệt phẩm chỉ dành riêng cho cô.


Nhưng mà Đỗ Giai cũng rất lo lắng, sau buổi tối hôm đó, chị đã từng hỏi cô.


Hai người một người lãnh tình, một kẻ hờ hững thì làm cách nào mà chung sống hạnh phúc? Chị lo Lâm Mặc sẽ lựa chọn sai lầm.


Nhưng cô chỉ cười cười, cô nói cô chịu nhượng bộ.


"Nhượng bộ mà thôi, có gì khó?"


Giọng nói kiên định và chắc chắn.


Ở cô như có một ma lực riêng biệt nào đó, luôn làm cho người ta tự chủ tin tưởng, tự chủ dấn thân.


Ngay giây phút đó, Đỗ Giai đã biết. Lâm Mặc là thật sự yêu người này.


Tuấn Hàn từng nói với chị: "Tiểu Mặc ấy à, em đừng nghĩ thường ngày nó thoạt nhìn nghiêm túc lãnh tình mà nghĩ sai. Nó cũng có những mặt ngầm mà không ai kìm cố được. Nó không hề cấm dục như em nói, trái lại nó rất hoa tâm, lại thoải mái trong chuyện tình cảm, đến cả cha cũng không quản nổi. Ai... Em gái của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi."


"À không, nó trưởng thành từ lúc bọn anh còn choai choai chơi đùa rồi cơ."


Sau tiếng thở dài bất đắc dĩ, anh bổ sung thêm một câu, mà ý nghĩa trong đó...


Cho đến bây giờ Đỗ Giai vẫn không thể nào lý giải được.


Lâm Mặc thật sự là hoa tâm, phóng túng như lời anh nói sao? Đỗ Giai cũng không biết nữa.


Chỉ là nếu như cái mặt ngầm đó là sự thật, vậy thì đích xác là Khúc Thừa rất có phúc.


Một người có trách nhiệm và định lực cao như Lâm Mặc, nếu đã từng phóng túng, đã từng hoa tâm, mà bây giờ lại nghiêm túc yêu một người nào đó, thì chẳng phải người đó chính là đặc biệt, là duy nhất trong tim cô sao?


Mặc dù không biết vì lý do gì mà cả hai lại ly hôn, thật sự tại thời điểm đó, Đỗ Giai đã tự mình tiếc nuối một trận.


Lâm Mặc nhà chị, mỗi khi ở cạnh bên cậu ta thì ánh mắt luôn luôn từ lạnh buốt mà trở nên nhu hòa, dịu dàng.


Còn về Khúc Thừa, Đỗ Giai nghĩ điều này chỉ có một mình chị là nắm bắt được.


Những khi tầm mắt của cậu ta vô tình hay cố ý mà chạm đến người Lâm Mặc, con ác thú đó sẽ lơ đễnh để lộ ra một mặt ấm áp cùng cưng nựng, và cả sự si mê được che giấu một cách kĩ càng.


Đúng vậy, cậu ta là đang cố tình che giấu, dùng vẻ ngoài lạnh nhạt mà che giấu đi một tình yêu cuồng nhiệt.


Nhưng có lẽ... Cho đến lúc này, cậu ta đã thoải mái mà để nó lộ ra ngoài.


Khúc Thừa đưa tay rót một tách trà cho Lâm Mặc: "Uống đi, từ sáng đến giờ em vẫn chưa uống gì cả."


Nhìn Lâm Mặc đón lấy, uống một ngụm, khóe miệng anh nhẹ cong lên, nhận lại tách trà, chính mình cũng uống lấy một hớp.


"Vẫn còn năm học sinh đang bị đình chỉ đúng không?" Lâm Mặc tựa người lên lưng ghế, thẳng thắn đi vào vấn đề.


"Ừm, đều là thuộc lớp của em đấy."


Đỗ Giai cũng đặt tài liệu trên tay xuống, xoa trán đáp.


"Mà... Tiểu Mặc, chuyện em nói hôm qua... Là ý gì?"


Cô hơi khép mắt lại, nói: "Đơn giản chính là, sau lưng bọn chúng có một thế lực đang âm thầm điều khiển."


Đỗ Giai trong nhất thời có hơi ngẩn ngơ: "... Hả?"


"Khoan, khoan! Ý em là, không phải gia tộc..."


"Không."


"Là... Một tổ chức hắc đạo."


Đỗ Giai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhíu mày thật sâu: "Nhưng mà, tại sao bọn chúng lại đụng phải cái tổ chức này. Còn nữa, mục đích của họ là gì? Mượn tay giết người sao? Còn lời em nói tối hôm qua... Em nói bọn chúng chơi hàng cấm là thật à?"


Một lèo câu hỏi được đặt ra, Đỗ Giai cảm thấy tin tức này thật là chấn động đối với mình, chị chưa từng nghĩ là bọn trẻ đó lại phức tạp đến vậy.


Không phải chỉ là một nhóm cậu ấm cô chiêu tụ tập lại với nhau làm chuyện xấu thôi sao?


Cái gì mà hắc đạo, cái gì mà hàng cấm?


Lâm Mặc bình thản nhìn chị, lắc đầu: "Những việc này chị không nên can dự vào, cứ để em giải quyết. Em chỉ nói ra để chị đề phòng trước, có chuyện gì thì cũng bớt bất ngờ."


Từ sau khi Tuấn Hàn bị hãm hại mà sống đời thực vật, cô luôn đặt tầm mắt nhiều hơn ở trên người hai mẹ con Đỗ Giai, dốc sức bảo vệ họ, cũng vì vậy mà khi chị đề nghị cô vào trường giải quyết bọn học sinh này, cô đồng ý.


Cô biết, anh mình rất yêu Đỗ Giai, mà chị là một người rất kiên cường. Tuy nhiên, đối với những hiểm nguy ở thế giới ngầm, Đỗ Giai cũng chỉ là một tờ giấy trắng, tùy thời có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.


Lâm Nghiêng có nuôi dưỡng thế lực hắc đạo không? Câu trả lời là có.


Nhưng cho đến khi ông chính thức giao lại chiếc ghế gia chủ này cho Lâm Mặc, cả gia đình vẫn được ông che chắn đến mức gió thổi không lọt, chỉ trừ một sự kiện năm đó, thật sự là ngoài ý muốn.


Vậy nên thân là người đứng đầu của Lâm gia, là đứa con của Lâm Nghiêng và Nhan Kỳ Ái, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ phải che chở cho mọi người, thay người thân của mình gánh hết những tai bay vạ gió từ mọi phía.


Thế nên, Đỗ Giai bắt buộc không được tham gia vào việc này, cứ để cô giải quyết là được.


Đỗ Giai nghe cô nói thì thở dài một tiếng, ánh mắt cảm kích, suy tư rối ren: "Tiểu Mặc à, chị thật sự cảm ơn em. Nhưng mà em xem... việc này rất nguy hiểm, nếu không được thì cứ..."


"Yên tâm, em sẽ bảo vệ cô ấy." Khúc Thừa vốn đang mải miết chơi đùa ngón tay của Lâm Mặc, ngay lúc này bỗng nhiên lên tiếng.


Mặc của anh trời sinh lợi hại, chuyện này không thể nào làm khó được cô.


Người như bọn anh, sớm đã trải qua gió tanh mưa máu, loại này sao có thể gọi là nguy hiểm?


Đỗ Giai vốn định nói "cứ bỏ qua đi, chúng ta đừng làm nữa" nhất thời cứng họng lại, cuối cùng vẫn không đem câu đó nói ra. Chị không dám phản bác người đàn ông này.


Sau khi tiễn hai người ra về, chị rốt cuộc cũng không hỏi, hai người đây là sao? Sao lại ở cạnh nhau?


Thứ nhất, chị không dám đào bới và truy hỏi đến chuyện cá nhân của Lâm Mặc, đối với Khúc Thừa thì càng không. Chị còn không có lá gan để ở một mình với người này nữa cơ.


Thứ hai, trong thâm tâm Đỗ Giai cảm thấy có lỗi với Lâm Mặc, nếu như ngay từ đầu chị không nhờ vả cô, thì cô cũng sẽ không bị cuốn vào việc này.


Ai..


Đỗ Giai thở dài một tiếng.


Thật phức tạp.


[...]


"Đói bụng chưa?"


"Ừm." Lâm Mặc gật đầu: "Đi ăn đi."


Khúc Thừa bất mãn, vừa lái xe vừa gân cổ lên cãi lại cô: "Đi cái gì mà đi! Về nhà anh nấu cho em ăn!"


Nói rồi lại liếc trộm cô một cái.


Lâm Mặc nhắm mắt, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhẹ đáp: "Sao cũng được." Giọng nói không nghe ra buồn vui giận hờn.


Anh thất vọng trong lòng, tay cầm vô lăng siết chặt lại, nhìn cô: "Vậy chúng ta trước ghé qua siêu thị, ở nhà hết thực phẩm rồi."


Lâm Mặc biết anh đang nhìn mình nên chỉ nhướng mày một cái, ý nói cứ tùy tiện.


Khúc Thừa nhìn xoáy vào cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn dời mắt đi, tiếp tục lái xe chạy về phía trước.


Vì hôm nay là cuối tuần nên siêu thị cũng đặc biệt đông, Khúc Thừa đứng trước một quầy nước chấm, mỗi tay cầm một chai giơ lên hỏi cô: "Em thích loại nào hơn?"


Lâm Mặc nhíu mày nhìn anh: "Tùy ý đi." Ban nãy cô vốn muốn ngồi trong xe đợi, nhưng vẫn bị Khúc Thừa quấn lấy đòi vào chung.


Ánh mắt anh ảm đạm vài phần, cũng chau mày nhìn cô: "Hỏi em đó, em phải chọn."


Lâm Mặc thờ ơ chỉ cái chai bên tay phải, Khúc Thừa nhìn xuống nó, lầm bầm: "Hình như chai này không ngon bằng thì phải."


Sau đó đặt cái chai cô vừa chọn trở lại quầy, quăng chai còn lại vào giỏ hàng, cuối cùng còn xoay mặt nhe răng cười với cô một cái, tiếp theo đẩy giỏ hàng đi về phía trước.


Lâm Mặc cũng không có nổi giận hay bực dọc, ánh mắt như cũ thanh triệt, bình tĩnh không gợn sóng, đút tay vào túi quần đi theo phía sau anh.


Khúc Thừa một đường diệt gọn đến quầy rau củ. Trong cả quá trình, cái gì anh cũng lôi kéo cô cùng chọn, đến khi cô chọn xong rồi thì lại lảm nhảm nói không tốt không tốt, cuối cùng quẳng cái khác vào giỏ hàng.


Lâm Mặc không biết anh rốt cuộc có vấn đề gì, cô chỉ thấy có hơi phiền phức.


Cái này cái kia cái nào được?


Tùy tiện vơ đại một cái là được rồi không phải sao?


Khúc Thừa cứ kì kèo mãi như vậy...


Lâm Mặc giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Em ra ngoài một lát."


Khúc Thừa tay kia cầm củ cà rốt, tay này vội vã kéo cô lại: "Làm gì?"


"Hút thuốc."


Thật ra cô định ra ngoài lượn một vòng, mua gì đó ăn tạm.


Ban trưa hai người cũng có ăn một phần bánh bao nhưng nãy giờ cứ đi mãi với Khúc Thừa một cách vô nghĩa như vậy, cô cảm thấy hơi đói.


Khúc Thừa bỏ củ cà rốt về quầy, níu tay cô lại: "Đợi chút đi, mình tính tiền rồi về."


"Ừ."


Lâm Mặc dùng ánh mắt thâm sâu mà nhìn anh. Khúc Thừa giật thót một cái trong lòng, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, dắt tay cô, đẩy xe đi tới quầy thu ngân.


Cả hai mau chóng trở về nhà, sau khi ăn một bữa cơm đơn giản thì cũng đã gần sáu giờ.


Lâm Mặc tranh thủ thời gian, call video họp với người phụ trách dự án lần này. Cô vốn lập sẵn một bản kế hoạch cho anh ta để thu mua khu đất ở phía Tây ngoại thành, ai ngờ lại một đường thuận lợi, chưa kịp thuyết phục thì người dân đã vui vẻ đồng ý, bản kế hoạch đó coi như chưa có đất dụng võ.