Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 87: Cập nhật Weibo




“Trước chiến đấu một bầu rượu, dũng khí phá trời xanh, trước khi ngủ một bầu rượu, cuộc sống như thần tiên”.

Trong Lục Man thành một tòa thành cổ đột ngột truyền ra một câu nói như vậy khiến người khác chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Người hữu tâm tìm hiểu mọi cách mới biết được đây là truyền lưu ra từ một khách điếm nhỏ, thế nhưng có liên quan mật thiết với Nhất Diệp đao khách đại chiến mười cao thủ Thập Phong trại, nghe nói ngày đó Nhất Diệp đao khách gặp phải đánh lén của luyện phách cảnh, đã lộ rõ điềm thua cuộc rồi, lại không nghĩ tới một người thiếu niên mặt trẻ con trong khách điếm giơ tay đưa qua một cái bình trong suốt, Nhất Diệp đao khách cầm lấy thân bình uống cạn chất lỏng lại càng dũng mãnh, cho tới trong đối chiến cùng mười người đột phá tới tầng hai luyện phách cảnh, từ đó cái bình trong suốt rạng danh khắp Lục Man thành.

Vật ấy tên viết: Rượu xái.

“Tới tới tới nhìn một cái một cái a, rượu xái mới mẻ một cân hai trăm viên thượng phẩm linh thạch…….”.

“Ngươi đây là rượu xái thật sao?’.

“Cho ta một cân!”.

“Ta muốn ba lạng!”. (3 lạng = 300 gram)

“Hai cân!”.

“Ta phi! Đây là nghiền nát thượng cổ linh mễ ngâm ra nước a! Hương vị vẫn là kỳ quái giống như trước đây, ta nghe nói rượu xái nhưng không phải là như vậy, mà là có một cỗ mùi cay độc, ngươi này cũng quá giả rồi!”

*Phi: là hành động nhổ nước bọt, khinh bỉ một người một vật nào đó.

Lê Chanh một đường đi qua trên một con đường ít nhất thấy ba nhà đều đang bán rượu xái, đáng tiếc hương vị của lương thực thịt thà của Đại Châu giới đều không ngon, bởi vậy từ xưa tới nay ít có người đi nghiên cứu trù nghệ (tay nghề nấu nướng) và ủ rượu, càng không có bản ghi chép ủ rượu, rượu xái trên tay Lê Chanh vẫn là hàng độc nhất.

Cứ như vậy qua hai ngày, nhóm thương gia đầu tiên rốt cục nhịn không được tìm tới cửa.

Ba nho sinh quần áo hoa lệ chờ tại trên bàn tiệc, Lê Chanh đi theo thuộc hạ của một người trong đó tiến vào ghế lô, cậu rất nhanh nhìn lướt qua từ trái tới phải, bên trái nhất chính là một ông lão ốm yếu nhìn qua tuổi già sức yếu, nhưng ngón tay nắm trên chén trà là vững vàng, trong mắt cũng ẩn chứa mấy phần ngạo mạn, người trung niên ở giữa khuôn mặt bóng loáng, bụng lớn hơn so với phụ nữ có thai năm tháng, trên mặt cũng vẫn treo nụ cười, bên phải nhất chỉ tại khi cậu vào cửa ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền vẫn cúi đầu, không biết có tính toán trước gì đây.

“Công tử mời ngồi”. Bàn tử (tên mập) dẫn đầu đứng lên, dẫn Lê Chanh vào ghế, “Tại hạ Chu Duyệt Lai chủ sự của tửu lâu Tử Vi, hôm nay mạo muội quấy rầy mong thứ lỗi”.

Ông lão bên  trái gật gật đầu, kiêu căng nói: “Tửu lâu Lục Man, Phùng Tự Minh”.

“Tửu lâu Gia Thường, Tiếu Văn”.

“Nói thẳng là được”. Lê Chanh uống ngụm trà, trong tay vừa lật liền hiện ra một bình rượu xái đóng bao bì, cậu mở nắp bình ra, một cỗ hương vị kích thích bay lan ra, tựa hồ còn mang theo vài phần mùi hương thoang thoảng, không có một chỗ giống với thứ bán trên đường, nhưng cố tình làm cho người ta cũng ý thức được chỗ bất phàm của nước rượu này, cảm thấy đây là chính phẩm, Lê Chanh hạ giọng, “Hôm nay chư vị tới đây, chính là vì rượu xái này của ta?”.

Ba người liếc nhìn nhau, không nghĩ tới thiếu niên trước mặt vừa đi vào liền vào thẳng vấn đề, đều có chút ngạc nhiên, “Đúng”.

“Có thể nói trước với các ngươi, bên ta có rất nhiều rượu xái, đương nhiên đám rượu này đều không phải là ở trong tay ta”. Lê Chanh thản nhiên nói: “Ta là một người trung gian, không phải người làm ăn, chỉ có lợi ích mới có thể đả động ta, rượu của bên xưởng rượu qua tay ta bán đi, vì kiếm giá chênh lệch này, ta bán mắc một chút cũng không quá đáng”.

Tình huống Lê Chanh là người trung gian, cho dù bản thân cậu không nói, ba người này cũng sẽ suy đoán như vậy, hiện tại cậu khẳng định nói ra, ba người tự nhiên sẽ không hoài nghi. Hơn nữa thực tế cùng theo như lời của Lí Thành không có chênh lệch quá lớn, chính là kiếm chênh lệch giá này hơi lớn chút, “Ta liền không nói tới thượng cổ linh mễ, lúc phát hiện số lượng ít phải mắc một chút, phát hiện quá nhiều liền rẻ,  giá rượu trong xưởng rượu cũng sẽ do điểm này mà lưu động, hơn nữa một loạt gia công xử lý, giá trị của một bình rượu xái ta nghĩ trong lòng ba vị rõ ràng, hơn nữa vật lấy hiếm làm quý……”.

“Theo lý là vậy”. Bàn tử cầm lấy cái chai kiểm tra hai cái, sau khi xác định rượu xái chính phẩm liền thu tay, cười tủm tỉm nói: “Không biết công tử ra giá bao nhiêu?’.

“Một bình ba mươi viên thượng phẩm linh, đây là giá thấp, liền xem các ngươi có thể mua bao nhiêu”. Một bình rượu xái là 200 gram, nói cách khác có thể bán 200 gram rượu ba mươi viên thượng phẩm linh thạch, đây là cái giá hai ngày nay Lê Chanh nghiên cứu ra, vừa sẽ không khiến chính mình cảm thấy chịu thiệt, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy không có lợi.

Lê Chanh không cần phải dùng thủ đoạn kinh doanh của hiện đại làm đẩy mạnh tiêu thị gì, mua nhiều liền rẻ hơn nhiều gì đó, bởi vì cậu biết cho dù cậu không bán rẻ, những người này cũng phải vội vàng mua, chính mình không có ăn mảnh, mà là chịu bán cho tửu lâu khác, đã xem như nhân nghĩa rồi.

Này còn phải cám ơn hiệu quả quảng cáo sau khi Nhất Diệp đao khách tự thể nghiệm.

Cư dân trong thành trên đường sinh động như thật kể lại giống như từng chính mắt nhìn thấy, cho nên nói bát quái của cao thủ quả nhiên là truyền đi rộng nhất.

*bát quái: chuyện phiếm, chuyện lá cải về ai đó, còn có nghĩa là bà tám, nhiều chuyện, hóng hớt.

“Ta ra hai ngàn viên cực phẩm linh thạch”. Phùng Tự Minh nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày mới cắn răng nói, tửu lâu Lục Man bọn họ là tửu lâu lớn nhất của Lục Man thành, tài lực (tiền vốn) hùng hậu, nhưng hai ngàn viên cực phẩm linh thạch cũng không phải con số nhỏ, trực tiếp tương đương với hai vạn thượng phẩm linh thạch, Phùng Tự Minh nhướn chân mày, “Hàng khi nào thì có thể tới?”.

“Sáu trăm sáu mươi bảy bình rượu xái của Phùng lão bản ngươi, chiều mai có thể tới khách điếm lấy”.

Phùng Tự Minh không có rời đi, như là đề phòng, chờ tới sau khi Bàn tử cũng há mồm muốn hai ngàn viên cực phẩm linh thạch rượu xái,chân mày nhăn lại của y mới giãn ra, hai người một trước một sau đi ra bàn tiệc, chỉ để lại Lê Chanh và lão bản Tiếu Văn của tửu lâu Gia Thường, không khí tương đối trầm lặng.

Tiếu Văn thở dài, ngẩng đầu lên, “Nói thật hai năm nay bởi vì sắc thái bình thường. Danh tiếng tửu lâu Gia Thường đã không lớn như trước kia, tiền mặt trên sổ sách không lấy ra được rất nhiều cực phẩm linh thạch mua rượu xái”.

“Ta chỉ phụ trách liên hệ người mua, ghi nợ chỉ sợ không được”.

“Không, ta không có ý ghi nợ”. Tiếu Văn hít sâu một hơi, suy sụp nói: “Ta là nói, nếu tửu lâu Gia Thường chúng ta tính cả phòng thu chi nhà bếp đều chuyển nhượng cho ngươi, giá của cả tòa tửu lâu có thể đổi thành rượu xái hay không?”.

“……..”. Lê Chanh mở bản đồ ra, tìm được tửu lâu Gia Thường của Lục Man thành, vị trí này xem như nơi đông người qua lại, bản thân giá đất liền mắc, không thể không nói, loại địa phương này còn có thể làm ăn lỗ vốn thì ông chủ Tiếu cũng là một nhân tài, Lê Chanh cân nhắc một chút, “Có lẽ có thể, nhưng mà ta cần nhìn qua lại làm quyết định”.

Khi biết được ông chủ của tửu lâu Gia Thường có ý chuyển nhượng, trong đầu cậu bỗng nhiên nhớ tới một cái dự định trước đó.

……. Có lẽ có được tửu lâu Gia Thường thu hoạch không ngờ tới.

Buổi tối Lê Chanh đi về phòng trong khách điếm khỏi động chiếc nhẫn, sau một nén nhang một luồng khói len vào từ cửa sổ, khói trắng lượn lờ lập tức tràn ngập trong gian phòng, hai bóng người lén lút nhảy lên từ cửa sổ, lách mình vào phòng của Lê Chanh.

“Người đâu?”. Một hắc y nhân (người đồ đen) vén tấm màn mỏng lên, bên trong thế nhưng chỉ có một cái gối, cả người y run run, không khỏi dọa ra một đầu mồ hôi lạnh.

“Đại ca, người như thế nào biến mất rồi!”. Hắc y nhân khác xốc mặt nạ màu đen trên đầu lên, bộ dạng của đại hán (người đàn ông vạm vỡ) mặt đen trên cổ có hai ba vết đao lộ ra, nếu lúc này Lê Chanh ở trong này, e rằng đã nhận ra rồi, hai người này đúng là một đôi anh em trước đó ở trên đường phát hiện bán rượu xái giả.

“Không khả năng, ta rõ ràng nhìn thấy hắn đi vào phòng……”.

“Chẳng lẽ ta hoa mắt?”.

“…..”

Vội vàng trở lại hiện đại, tắt máy tính, Lê Chanh lên đường đi kho hàng của xưởng rượu xái, rượu xái còn thành thành thật thật nằm trong bên trong kho hàng, chất đống đầy ụ, cậu đựng đầy túi trữ vật đi Đại Châu giới, thời gian vẫn là tối như mực, có một cỗ hương vị cực kỳ loãng không biết truyền tới từ đâu, không có nghĩ nhiều, cậu liên tục dọn mấy lần chất đầy dưới giường trên giường tới nỗi trên sàn nhã cũng không có chỗ để chân, duỗi cái eo, Lê Chanh mệt mỏi trở lại phòng thuê, khó mà áp chế sự hưng phấn sắp khai phá Đại Châu giới, Lê chanh cười tủm tỉm chụp tấm hình đăng lên Weibo, sau đó quăng di động xuống nghỉ ngơi một chút.

Vì duy trì sự chú ý, chị Tống thường xuyên sẽ chụp hình cậu rồi đăng lên, nhưng mà lúc này cậu thật quên chính mình đang ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi,  tấm hình này xuất hiện  rất quỷ dị.

Giữa trưa 12 giờ ba mươi ba phút hai mươi tám giây đăng lên Weibo, lập tức liền có gần ngàn lời đồn.

“Manh ghê, manh ghê!”.

*Manh – 萌: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga

萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng đc nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng đc nói đến. (by MeteoraX)


“Lê Chanh cư nhiên xuất hiện rồi!! Cái gì đều không nói, liền đăng một tấm hình ngọt ngào! Đây là chuyện quái gì vậy!”.

“Ha ha ha ha, xem đám phún tử* mấy người phun nước miếng từ bình luận tin tức phun tới bên Weibo này, Tiểu Chanh người ta căn bản không bị ảnh hưởng gì, cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là tâm tính!”.

*phún tử: dân mạng người dùng lờ lẽ cay độc miệt thị, mắng chửi xúc phạm người khác

“Thân là ngôi sao mà quần chúng chú ý không làm gương tốt, ngược lại nhận quy tắc ngầm, này không phải làm hư một thế hệ sao? Người như vậy làm sao có thể làm ngôi sao? Tôi là một phụ huynh, tôi rất hiểu tâm tình của phụ huynh, dù sao tôi sẽ không hy vọng con mình sẽ thích ngôi sao như vậy!”.

“Mau mau phong sát đi!”.

*Phong sát: là phong tỏa, đóng băng, loại bỏ mọi hoạt động của một ngôi sao nào đó, kiểu như tẩy chay không cho xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông, cấm tham gia các event…..

“Bị bao nuôi chết ***, ai bảo làm **”.

“Cho dù quy tắc ngầm cũng là chuyện của chính họ, ghét nhất bị mấy người tự cho mình cao thượng phê phán con người của người khác? tưởng mình là chúa Jesus và đức mẹ Maria sao, nhất là đám mắng chửi người lầu trên rất mợ nó đủ ghê tởm, tôi là đàn ông, tôi liền thích Lê Chanh như vậy đó, đám phún tử tới phun tôi đi, tôi chính là Gay đó, mấy người làm được gì?”.

“Tấm hình của Chanh Chanh giống như hoàng tử cưỡi ngựa trắng á, ai lại tới Weibo cố tình gây sự, bôi xấu hoàng tử Chanh của tôi, đều cút hết đi!”.

“Cút hết đi”.

“Kết quả rõ ràng còn chưa có, chỉ bằng suy đoán liền định tội cho người ta sao, điều này làm cho tôi cảm thấy các người không phải là sự bất mãn của người hâm mộ, mà là phún tử của đối thủ thuê tới”.

Theo lý thuyết nghệ sĩ nào bị nói thành quy tắc ngầm đều phải khổ não một hồi, nhưng cố tình ngay tại lúc mọi người chú ý nhất tin tức quy tắc ngầm của Lê Chanh, tấm hình ngọt ngào của cậu nhóc đăng lên mạng.

Tiếp theo có người liền phát hiện, thực tế người này cho tới bây giờ đều là cách một ngày đăng một hai tấm hình, hình chụp trên Weibo cập nhật ổn định, trước đó một tấm là thứ tư đăng lên, cho nên thứ sáu hôm nay hôm nay cậu nhóc quyết đoán cập nhật.

Kiểu tóc bé ngoan, cười tươi tới trên hai má đều sắp có lúm đồng tiền rồi……..Cực kỳ chân thành.

Nhưng quan trọng là hiện tại là thời điểm gì?

Cậu nhóc này tâm cũng quá lớn rồi!

Có người nhịn không được bắt đầu lo lắng rồi, có thể đăng lên trạng thái Weibo tách rời cùng xã hội như vậy, cậu nhóc biết hiện tại trên mạng xảy ra chuyện gì hay không!