Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 4: Tốc độ vơ vét tiền tài giống như cướp ngân hàng…




Hai mẹ con mắt đối mắt, Lê Chanh cảm thấy chính mình có thể là bởi vì cả tối này trải qua rất phong phú………Khiến cho khí huyết không đủ, vì thế vô cùng trấn định dời mắt đi.

“Rất khoa trương, con chưa bao giờ mua vé số, con trai à”. Lê Quế Hoa thở dài, bất đắc dĩ giơ tay xoa bóp khuôn mặt của con mình, tỏ vẻ thiếu niên không cần lại an ủi bà, bà còn không có yếu ớt như trong tưởng tượng của đối phương, hai tay bà khoát lên trên vai con trai, dùng vài phần sức mới buông ra, xoay người đi vào  trong sân, “Dù sao cũng không thể dùng học phí của con, mẹ sẽ nghĩ cách khác”.

Lê Chanh ngoan ngoãn dạ một tiếng, bị lý giải quá cũng không phải chuyện tốt gì, cậu còn có thể nói cái gì?

“Bánh bao, rau xào ở ngăn dưới lồng hấp, bên dưới còn có cháo nóng, ăn xong ôn tập bài học thật tốt…….”. Đợi sau khi Lê Quế Hoa nói liên miên lải nhải xong, Lê Chanh đã ăn xong bữa tối rồi, đang cầm một ly trà trở lại phòng của chính mình.

Cửa nhỏ màu nâu kẽo kẹt một tiếng khép kín, trong phòng nhỏ hẹp có vẻ vô cùng im lặng.

Tiện tay quăng ba lô lên bàn học, Lê Chanh kéo khóa kéo xuống, lấy ra 216 viên trân châu lóng lánh rực rỡ nhét vào trong hộp giày sạch sẽ, dưới  ánh đèn nhóm viên cầu nhỏ tròn vo trắng như tuyết đáng yêu, trên lớp ngoài phát ra ánh sáng nhu hòa, trước kia cậu cũng từng ở trong tủ kiếng trong tiệm châu báu gặp qua không ít trân châu, nhưng độ sáng bóng tốt dã man giống như vầy, có thể nói đẳng cấp phẩm chất có một không hai.

Cho dù không xem kích cỡ cũng nhất định đặc biệt có giá.

Lê Chanh đậy kỹ nắp hộp, thứ này vừa nhiều lại lớn không có cách cất trong người, chỉ có thể giống như bây giờ đặt ở chỗ không bắt mắt, từ trong ba lô lấy ra bài tập vật lý làm hai giờ, Lê Chanh ngáp một cái đứng dậy, quyết định nhanh chóng trở về ôm ấp của giường lớn.

Cậu nhìn hộp giày im lặng lần cuối, chỗ chân tường trắng nhờ làm nổi bật cái bóng hình bình hành, giơ tay tắt đèn, cởi quần áo, nằm hình chữ đại (nằm như vầy nà: 大) tiến vào giấc ngủ.

Hy vọng ngày mai thức dậy, đây không phải là nằm mơ…….

Ngày hôm sau phản ứng đầu tiên của Lê Chanh sờ soạng chiếc nhẫn trên tay, phản ứng thứ hai mở ra hộp giày nhìn, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận giặt sạch áo trắng ngực nhiễm máu, ôm hộp giày đi ra ngoài gọi tới trường xin nghỉ học, mới quay đầu đi phố Đông.

Mới sáng sớm không có buôn bán gì, cửa tiệm châu báu Đồng Tâm, Tề Vĩ Dân cầm thuốc lá ngồi chồm hổm bên cạnh đường cái cuồng phun sương trắng, bảy nhân viên trong tiệm ở trong ở ngoài vẩy nước quét nhà, Tề Vũ Dân rút điếu thuốc trong miệng ra, thấy rõ bóng người đối diện, cười một tiếng, “Thằng nhóc cậu sớm như vậy liền tới rồi? Không phải còn phải đi học hay sao?”.

Lê Chanh đều làm thêm ở tiệm châu báu một tháng rồi, bất quá đều là thừa dịp trường học tự học muộn chuồn đi làm thêm, chỉ có cuối tuần, rất ít có lúc tình huống ban ngày liền tới.

“Có chút trân châu, chuẩn bị lấy tới cho bác xem thử 1 chút”.

Tề Vĩ Dân là cố vấn định giá tiệm châu báu Đồng Tâm mời tới, lúc xem hàng tuyệt không có phạm sai lầm, lúc trẻ tuổi cũng là trùm phố đồ cổ, sau này lớn tuổi mới chậm rãi rời khỏi vòng luẩn quẩn đồ cổ, chuyên môn nghiên cứu trân châu, bất quá mấy năm nay theo việc làm ăn hưng thịnh của châu báu Đồng Tâm, tên tuổi ông lão này lại càng ngày càng thịnh.

“Nó đâu?”

“Đây ạ!”. Lê Chanh ngượng ngùng giơ hộp giày lên.

Tề Vĩ Dân vừa nhìn, không khỏi á khẩu, cho dù phẩm chất trân châu này không tốt, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện liền để trong hộp giầy! Có vẻ mất giá quá, cũng may mắn là ông coi như coi cho người quen, nếu đặt tới trước mặt bậc thầy khác, đoán chừng người ta vừa thấy cái loại đóng gói khác lạ này thì mí mắt cũng sẽ không nâng một chút.

“Đi vào trong đi”.

Trước khi Tề Vĩ Dân đi vào trong tiệm, tiệm châu báu Đồng Tâm ở thành phố Vĩnh An coi như là cửa tiệm lâu năm rất có danh tiếng, đại sảnh hình tròn lót da đỏ, chỉ có tủ hàng thủy tinh, ngoài ra bài trí đều cổ kính, Lê Chanh đi theo Tề Vĩ Dân đi đến trước bàn cố vấn, “Cậu đây là dạng trai gì cho ra?”. Tề Vĩ Dân thổi lá trà trong chén thuận miệng hỏi một câu, đương nhiên ông cũng không nghĩ đến thằng nhóc này sẽ lấy ra trân châu bảo bối của con trai gì, nhiều nhất bất quá là loại trai nước ngọt trai tam giác*bình thường……

“Trên mạng mua trai tam giác”. Lê Chanh đặt hộp giày lên bàn, thuận tiện mở nắp hộp ra.

Ông lão Tề ở đối diện ánh mắt tùy ý liếc một cái, chén trà trong tay bỗng nhiễn hướng miệng đổ một ngụm trà nóng, nhất thời nóng tới ông toàn bộ phun ra, Trai! Tam! Giác!

Trai tam giác em gái cậu!

Trai tam giác nhà ai có thể cho ra trân châu lớn như trái nhãn như vậy! Khi nào thì loại trai sông trai tam giác này cũng có thể cho ra châu trong ngọc sáng như vậy chứ! Đây là trân châu quanh năm suốt tháng cát bùn phù sa bồi đắp thời dài mà, chứ có phải tuyết cầu bự trong mùa đông đâu!

Trọng điểm là……..Cậu ta còn để trong hộp giày nữa!

Cậu! Còn! Dám! Để! Trong! Hộp! Giày!

Tề Vĩ Dân thiếu chút nữa nôn ra một ngụm lão huyết, ngón tay run run chỉ vào hộp giày trước mặt, “Mua trên mạng?”. Hiện tại người trẻ tuổi cũng thật dã man, mua trên mạng cũng có thể may mắn như vậy?

Lê Chanh xấu hổ cào cào đầu, thành thành thật thật dạ một tiếng, “Vốn cũng là ôm tâm tính thử một lần mua tới, chủ quán nói là trai bự mười mấy năm, bên trong có thể không tốt như trong tưởng tượng, bất quá thật sự không nghĩ tới, trân châu mở ra cư nhiên kích cỡ lớn như vậy”.

“Chủ quán thật sự là rất khiêm tốn”. Lê Chanh thổn thức một tiếng.

Tề Vĩ Dân: “……..”. Này còn có thể đơn thuần kêu là khiêm tốn sao, trong đầu chủ quán này còn có não tương hay không? Toàn bộ mịa nó đổi thành nước đường nước đường trong bình đi!

Tinh thần bị cực đại đả kích, ông Tề ôm hộp giày của Lê Chanh để qua một bên,  giơ tay nâng một viên trong đó quan sát nửa ngày, lại dùng một tay kia lấy ra một viên khác đối mặt so sánh, sau đó lấy trân châu chuyên dùng làm thước đo so sánh, miệng tấm tắc thán phục, “Ai nha, dã man, hơn 200 viên cư nhiên đều giống nhau như đúc, kích cỡ và đường vân cư nhiên có thể so với trân châu biển, cho dù toàn bộ đều là anh chị em cùng một mẹ cũng không có thể khéo như vậy, vận may thật tốt quá!”.

Lê Chanh đứng ở phía sau Tề Vĩ Dân, nhìn thấy thần sắc chuyên chú của ông ta, lúc này cũng hiểu được, chính mình chỉ sợ thật sự là nhặt được của hời rồi. Dù sao bản thân cậu thân là người làm thêm của tiệm châu báu, hiểu biết đối trân châu ước chừng chỉ dừng lại ở phương diện đường kính và giá cả, không có nghiên cứu sâu như ông Tề.

Cảm thấy chủ nhân của trân châu còn tại phía sau, Tề Vĩ Dân cầm kính lúp bận bịu cũng không quay đầu lại, “Mua trai tốn bao nhiêu tiền?”.

“……..”. Lê Chanh ngẩn ra, tốn bao nhiêu tiền? Hơn nửa túi xúc xích Vương trong Vương (1 thương hiệu xúc xích) có thể chứ? Bất quá phải thật như vậy nói ra miệng……..Ngưới trước mặt này có thể một cái tát  đánh chết chính mình hay không? Còn thật sự cân nhắc 1 chút, Lê Chanh vẫn là quyết định dựa theo giá cả trên Taobao nói: “Ba trăm rưỡi, bưu phí 14”.

Tiền trai thêm bưu phí tổng cộng 364 tệ, trong hộp giày này tùy tiện tính toán đều ít nhất hơn mười vạn.

“Trong đồ cổ cái này kêu là kiểm lậu* đó, thằng nhóc này……”. Tề Vĩ Dân nghe xong quả thật muốn khóc, khó trách người già thường nói kẻ ngốc có ngốc phúc, lúc này mới biết được nửa điểm cũng không giả.

*kiểm lậu: ngôn ngữ dùng trong giới đồ cổ, đó là dùng mức giá rất rẻ mua được cổ vật rất có giá trị, và người bán thường không biết được giá trị của cổ vật đó. Nguồn: baidu

Trong lòng Lê Chanh chắc chắn, vội hỏi trong tiệm còn thu mua trân châu hay không, Tề Vĩ dân trầm ngâm một hồi, Lê Chanh  tới trong tiệm làm thuê mấy ngày không ăn trộm lại không lười biếng, ông có ấn tượng rất tốt với cậu ta, cũng không muốn để cậu ta chịu thiệt, “Nói thật với cậu, chất lượng trân châu của cậu tốt hiếm có, làm vòng cổ bán nửa điểm tỳ vết cũng không có, độ sáng bóng thậm chí còn mạnh hơn một ít so với trân châu bình thường, tuy rằng trong tiệm cũng vô cùng cháo đón món hàng này của cậu, nhưng nếu không cần tiền gấp, tốt nhất vẫn là cầm bán đấu giá, kiếm sẽ càng nhiều, cậu suy nghĩ 1 chút đi”.

“Cám ơn ông Tề, nhưng mà trong nhà ba ngày sau liền cần chi một khoảng tiền, bán đấu giá hẳn là chờ không kịp”. Lê Chanh lắc lắc đầu, cậu biết ông Tề nói đúng, nhưng mà anh rể  bị lừa nợ tiền cờ bạc một ngày không trả, mẹ Lê liền một ngày không an tâm, bất luận như thế nào, vẫn là trước trả tiền rồi nói sau.

Dù sao trên tay cậu còn có chiếc nhẫn, bán 226 viên này rồi, tương lai có thể lại có.

“Ai, cũng được, trong tiệm tôi còn có thể làm chủ một chút, nâng giá thu mua lên cho cậu, tóm lại cậu cũng không thiệt thòi”. Tề Vĩ Dân nói xong đi lấy sổ sách, mới vừa đi hai bước đột nhiên vỗ ót bốp một cái, “Coi trí nhớ của tôi này, thằng nhóc cậu chờ một chút, đúng lúc trước khi cậu tới có một ông chủ Từ hỏi tôi có bột trân châu nguyên sinh hay không, giơ tay ra giá cao mua đám tiếp theo, xem ra không quá hài lòng, bất quá nếu cậu tới sớm một chút, khẳng định có thể lọt mắt xanh của hắn ta”.

Lê Chanh: “……..”.

Mắt thấy ông Tề mở di động xem lịch sử cuộc gọi, hấp tấp chạy ra ngoài tiệm gọi một cuộc điện thoại, khi trở về trên mặt sáng lấp lánh dáng vẻ vui mừng, “Thành công rồi, không đi xa đang ở trên đường, lập tức quay đầu xe quay lại”. Tề Vĩ Dân vừa dứt lời, bên ngoài tiệm liền im hơi lặng tiếng dừng lại một chiếc Porsche màu đen.

Đương lúc Lê Chanh âm thầm đoán ông chủ Từ là bụng bự eo tròn vo hay là đầu hói, cửa xe chậm rãi mở ra, sau đó là một bàn tay thật trắng nõn, sau đó là chân dài kiêm quần tây màu đen, tiếp theo lại có hình thể tao nhã giống như báo Cheetah*, sườn mặt điển trai, ngũ quan thâm thúy, tóc ngắn mềm mại……..

Lê Chanh: “……..”. Tuy rằng nhìn qua thật đúng là quý ông thành công lắm tiền, nhưng câu “ông chủ Từ” trong miệng ông Tề nếu đổi thành “Từ tiên sinh” sẽ rất lý giải, ít nhất nghe lên tuổi trẻ một chút, cùng diện mạo nguyên chủ khá tiếp cận.

“Ông chủ Từ, cậu ấy chính là chủ bán trân châu trai sông”. Tề Vĩ Dân dẫn ông chủ Từ vào cửa, sau khi dừng xem trân châu trong hộp giày, quả nhiên thấy mày của ông chủ Từ giãn ra.

“Xin chào, Từ Hoằng nghĩa”. Thanh âm của Từ Hoằng Nghĩa thạt ra cùng diện mạo lạnh lùng giống nhau, Lê Chanh nghe cũng không có gì không thoải mái, dù sao đích thật là người xa lạ, người ta không cần thiết nhiệt tình đối với cậu, Lê Chanh cười lên, giơ tay bắt tay anh ta, “Lê Chanh”.

Sau đó trước mắt hé ra thẻ tín dụng

Lê Chanh sửng sốt nửa ngày, không có giơ tay cầm lấy, chủ yếu thân là người nghèo  lâu rồi nên không rõ đây là ý gì, chẳng lẽ hiện tại đại gia mua đồ đều lưu hành trực tiếp đưa thẻ tín dụng hay sao?

“Mật mã sáu số một, trân châu của cậu rất tốt, tôi mua hết”. Từ Hoằng Nghĩa nhét thẻ tín dụng vào trong tay Lê Chanh, quay đầu nhìn nhìn trân châu, nhíu mày nhíu mày, tuy rằng động tâm nhưng tựa hồ lại bởi vì cái gì đó mà có chút rối rắm, chần chờ một lát, Từ Hoằng Nghĩa mới cầm lấy hộp giày “Xtep cảm giác đi như bay”.

*Xtep: 1 thương hiệu chuyên sản xuất đồ thể thao của Trung Quốc

Bươc chân rời đi của ông chủ lớn vội vàng.

Lê Chanh cúi đầu vừa nhìn, còn chưa bàn giá trân châu nữa, liền đưa thẻ rồi……. Cùng ông Tề mắt đối mắt, Lê Chanh xoay người cầm máy quét thẻ nhét thẻ vào, nhìn thấy trên màn hình hiện lên số tiền, thiếu chút nữa trượt tay đụng đổ máy quét thẻ luôn: 1.000.000!!!

Loại tốc độ vơ vét tiền tài này giống như cướp ngân hàng căn bản dừng không được mà!