Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 109: Bài hát mới cạnh tranh




Ở trong non nửa cuộc đời Nghê Chỉ Nhạn, Đổng Ngải vẫn là một ngọn núi nhỏ không thể vượt qua, trong lúc hai người học đại học là bạn cùng trường cùng lớp, lại tại trận đấu Nhất Kì Khoái Nữ trổ hết tài năng, đối phương được hạng nhất, cô lại bởi vì vấn đề không đủ quảng khó khống chế âm thấp đoạt hạng hai. Ngay sau đó hai người đều tự gia nhập công ty khác nhau, đối phương thân là quán quân đạt được tài nguyên tự nhiên nhiều hơn so với Nghê Chỉ Nhạn, thậm chí ở phương diện cơ hội biểu diễn, Đổng Ngải phải nhiều gấp đôi so với cô, sớm hơn đạt được danh hiệu Thiên Hậu hơn cô.

Có thể nói cô có thể có thành tựu hiện tại, hoàn toàn là kết quả của từng ngày từng đêm khắc khổ huấn luyện, mà Đổng Ngải, toàn bộ hành trình là công ty chế định bồi dưỡng ra, cho nên cô vẫn ôm có mang một cỗ tâm tình không phục đối Đổng Ngải.

Ma xui quỷ khiến, cô cảm thấy mời Lê Chanh làm khách quý concert, nhất định sẽ nhấc lên hiệu quả khó có thể đoán trước.

Một tháng sau, đĩa nhạc mới của Nghê Chỉ Nhạn còn chưa phát hành, trong đó bài hit [tên của hoa hồng] cũng đã truyền trên mạng nằm trên bảng xếp hạng rồi, bài hát này bị công ty giả vờ nói là “Giám thị không nghiêm, bị nhân viên bên trong tiết lộ đăng lên mạng”, khiến cho phần lớn fan của Nghê Chỉ Nhạn chú ý.

“Bài hát mới của Nghê Chỉ Nhạn, nhất định phải nghe thử một chút!”.

“Nghe nói Nghê Chỉ Nhạn bị bệnh, concert đều phải dời lại, làm sao nhanh như vậy liền ra bài hát mới?”.

“Tôi nghe qua bài hit này rồi, cảm giác giọng nam đọc độc thoại thật thâm tình thật có cảm giác, lời nói phát ra thật sự như là quý tộc thế kỷ mười bốn, không biết là ca sĩ nước ngoài nào…….”.

Rất nhanh, mọi người liền phát hiện, trong bài hit này của Nghê Chỉ Nhạn, cư nhiên có một đoạn là nam nữ song ca, mà đột nhiên xuất hiện giọng nam sạch sẽ mát lạnh, thế nhưng rất êm tai tóm lấy lực chú ý của người nghe, thậm chí làm cho người nghe đều bỏ qua thanh âm của Nghê Chỉ Nhạn.

Đợi tới phản ứng lại mới phát hiện, bài hát đã phát được ba phần tư rồi.

“Không biết tại sao nghe tới đoạn độc thoại đó cảm giác tâm linh đều an tĩnh rồi”.

“Thanh âm của thiếu niên cực êm tai, nhưng mà vẫn là cảm giác có hơi non nớt nha, có thể nghe ra tuổi khá nhỏ, thật muốn nhéo một cái”.

“Xem ra lần này Nghê Chỉ Nhạn đả phiên thân trượng rồi*, năm ngoái bài hit bị Đổng Ngải đẩy xuống đứng thứ hai, lần này cho dù là chế tác hay là ca từ ca hát, đều là tiêu chuẩn cực kỳ cao, Đổng Ngải cũng phải sốt ruột rồi”.

*đả phiên thân trượng: làm việc chăm chỉ để đảo ngược tình thế cuộc chiến.

[Tên của hoa hồng] từ trên bảng xếp hạng một đường vọt tới trước rất nhanh lượt nghe liền trong top 10 rồi, sau đó một đường vọt tới đứng đầu, làm cho đội chế tác của Đổng Ngải nhịn không được nhíu mày.

Nghê Chỉ Nhạn thực lực không tồi, nhưng thanh âm của bản thân cũng không thích hợp hát nhạc theo trào lưu, cho nên bài hát của cô cho dù mỗi một lần đều hoàn mỹ, nhưng vẫn đều không sánh được với Đổng Ngải, bởi vì Đổng Ngải càng thích hợp nhạc thị trường.

Nhưng mà lần này, liền ngay cả bạc thầy Phiền Tinh  từ trước đến nay vẫn sáng tác cho Đổng Ngải không thừa nhận cũng không được, bài hát này có được cảm giác mới lạ và mâu thuẫn của thiếu nữ Trung Quốc và quý tộc nước Pháp thế kỷ mười bốn, biến chuyển thì lại thỏa đáng, tuy rằng độ khó rất cao, nhưng thực lực của Nghê Chỉ Nhạn đủ để khống chế, có thể nói là bài hát đặt riêng làm theo yêu cầu của phòng cách Nghê Chỉ Nhạn, nhưng mà càng khiến gã cảm thấy nghi hoặc chính là thanh âm khác trong bài hát.

Thần bí.

Ấm áp.

Chữa khỏi.

Phiền Tinh cũng hoạt động trong giới ca hát gần hai mươi năm, loại âm thành nào, loại bài hát nào chưa từng nghe qua? Nhưng chân chính khiến gã cảm thấy thần kỳ còn chưa có một cái, cho dù được xưng là”bài hát quỷ dị” Dangerous và “bài hát chết chóc” Gloomy Sunday” cũng chẳng qua là là bởi vì kỹ xảo biểu diễn tạo thành một loại hiệu quả sợ hãi khuếch đại, nhìn từ bản chất, thanh âm của người hát cũng không thần kỳ.

Chân chính khiến Phiền Tinh cảm giác tâm linh đều đang chấn động là một bài hát không tên, bài hát này là từng có tên, nhưng tại phần lớn nhạc sĩ càng nguyện ý gọi nó là bài hát không tên, bởi vì này bài hát này không có ca từ, người hát gốc cũng cũng không có đặt tên, rất nhiều người đều gọi nó là [Phong Hoa],.

Rất đáng tiếc thu âm không hoàn mỹ khiến người nghe có chút không nhận ra âm sắc của người hát, cũng không tìm được chủ nhân của bài hát, nếu không nó sẽ là một sự kiện rung động nhất trong giới nhạc phẩm tĩnh lặng.

Phiền Tinh ngồi ở trong văn phòng trầm lặng hút nửa điếu thuốc lá, giơ tay dí nó vào gạt tàn, nhấn nút phát lại bài hát của Nghê Chỉ Nhạn, giọng nam trẻ tuổi lần thứ hai vang lên. Vẫn như cũ là cái loại cảm giác linh hồn bị gột rửa này, Phiền Tinh hưởng thụ tới cả người run rẩy một chút, trên cánh tay đều nổi da gà rồi, đây là biểu hiện của cực độ hưng phấn, gã hít vào một hơi thật sâu.

Cùng lúc đó, bài hit của Đổng Ngải cũng lan truyền, có lẽ là bởi vì nhìn thấy Nghê Chỉ Nhạn thường xuyên bị chính mình đè ở dưới thân bay lên đảo ngược tình thế, có lẽ là bởi vì không hy vọng lượng lượt nghe đứng đầu xuất hiện ở trên người nghê Chỉ Nhạn, Đổng Ngải bất chấp ý nguyện của người hướng dẫn của công ty, đăng bài hát mới chính mình mới vừa chế tác hoàn thành lên mạng.

Dù sao cũng là sản phẩm của Đổng Ngải, nhất định là tinh phẩm, loại niệm định này đã hình thành ở trong lòng không ít người, cho nên bài hát của Đổng Ngải vừa ra, rất nhanh liền vọt tới vị trí thứ bảy trên bảng xếp hạng, bên trên ngoại trừ hạng nhất của Nghê Chỉ Nhạn, cái khác đó là bài hát mới của hai người thiên hậu Thượng Chu và Phiến Vĩ Khúc gần đây đóng ba bộ phim truyền hình.

“Bài hát của chị Đổng không phải dễ dàng lấy hạng nhất sao?”. Mấy người của phòng làm việc Đổng Ngài đều đang thảo luận, “Cho dù bài hát mới của nghê Chỉ Nhạn quả thật có chút phân lượng, nhưng thời gian dài bồi dưỡng ra danh tiếng cũng không phải là giả, danh tiếng của bản thân chị Đổng phải cao khoảng gấp đôi so với Nghê Chỉ Nhạn, trước đó tại trên Khoái Nữ còn đè bẹp Nghê Chỉ Nhạn đoạt giải quán quân, bản thân liền lại ưu thế trời sinh hơn Nghê Chỉ Nhạn.

“Tại sau khi nghe qua thanh âm của á quân, ai không muốn đi nghe một chút bài hát của quán quân chân chính?”. Những người này đã tính trước mọi việc, cho dù cảm thấy bài hát mới của Nghê Chỉ Nhạn nghe xong làm cho người ta cực kỳ cảm động, nhưng chính mình ngày đêm không nghỉ chế tác bài hát của Đổng Ngải, khẳng định là hay hơn nhiều so với người trước, ai sẽ cho rằng con của mình sẽ không bằng con nhà người khác?

[Bèo Tấm] bài hát mới của Đổng Ngải ở dưới gom góp của lượt nghe thử vững bước tăng trưởng, sắp vượt qua thứ hạng của Phiến Vĩ Khúc, trở thành xếp thứ tư, tiếp theo tựa hồ fan của Đổng Ngải tại fanpage làm tuyên truyền, càng nhiều người cày view cho [Bèo Tấm], khiến cho bài hát này một phát xông thẳng lên xếp thứ hai.

Hạng nhất [tên của hoa hồng]: lượt nghe120.689, tải về 67.133

Hạng nhì [Bèo Tấm]: lượt nghe 99.379, tải về 36.211

Thời gian nửa ngày, số liệu của hai bài hát đã vô cùng sít sao, người của phòng làm việc Đổng Ngải đã thấy được bình mình của thắng lợi, làm một bài hát ra sau, có thể ở tốc độ nhanh nhất vượt qua số liệu của hạng nhất, bản thân liền chứng minh rồi ngai vàng của hạng nhất rồi, rất nhanh sẽ tới tay.

Người của bên Nghê Chỉ Nhạn đang kiên nhẫn tra xét, chờ sau khi phát hiện bài hát mới của Đổng Ngải mọt đường thẳng tắp bay lên, trong lòng đều có chút áp lực, hết cách, cho dù bài hát hay dụng tâm như nhau, danh tiếng của đối phương cũng đủ để vững vàng đè một đầu Nghê Chỉ Nhạn.

Tại trong lúc tranh đấu của hai bài hát, không ít người nhấn mở giao diện âm nhạc, liền nhìn thấy [Tên của hoa hồng] của Nghê Chỉ Nhạn đứng trên [Bèo Tấm] của Đổng Ngải.

“Bài hát mới của Nghê Chỉ Nhạn cư nhiên còn nổi hơn so với Đổng Ngải? Thực lực hai người này không phải cách biệt rất lớn sao, nhớ rõ lúc Khoái Nữ thì Nghê Chỉ Nhạn liền không thể sánh bằng Đổng Ngải, hơn nữa thanh âm của Nghê Chỉ Nhận nghe vào tai không hợp khẩu vị của tôi, tôi chính là tiếp tục nghe bài hát của Đổng Ngải thôi……..”. Uông Tình một nữ viên chức tốt nghiệp đại học mới vừa tham gia công tác mệt nhọc một ngày về tới trong nhà, cắm tai nghe vào điện thoại nằm ở trên sô pha nghe bài hát của Đổng Ngải.

Hồi nhỏ cô thích nghe nhạc của Chu Kiệt, cái loại phong cách mang theo cảm giác chán chường u buồn, sau khi lớn lên lại thiên hướng kiểu Đổng Ngải, càng lớn càng hiểu, càng hiểu càng cô đơn, càng cô đơn càng sợ hãi tiếp xúc cái đẹp, tình ca ngọt ngấy sớm không thích hợp cô.

Bài hát của Đổng Ngải vừa khéo.

Thanh âm của Đổng Ngải và tên của cô ấy giống nhau cực kỳ nhẵn nhụi, giọng hát ngọt ngào, kỹ xảo hát đều thiên hướng hoàn mỹ, thanh âm này tự phun ra khỏi ngực rung động nhè nhẹ, cảm giác chảy xuôi ra, càng hấp dẫn tâm thần người ta.

“Như một cây bèo tấm, em độc thoại, em đọc thư tình của anh, cho dù dựa dẫm anh, cũng đang tự hình thành……..”. Uông Tình nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, “Không có nhiều lời tạm biệt sau này, cần gì an ủi chính mình, nói hết trăm lời dối dang”.

“Không thẹn là bài hát của Đổng Ngải, mỗi lần đều phải hao hết sức lực đi nghe, đem hết toàn lực đi cảm động”. Uông Tình lau nước mắt, lại tuần hoàn ấn nút phát lại ba lần, lúc này mới ấn nút tạm dừng, cô quay lại giao diện chính, thấy bài hát [Bèo Tấm] này còn đang đứng thứ hai, mà đứng thứ nhất vẫn như cũ là bài [Tên của hoa hồng], rất kỳ quái, theo lý mà nói bai hát của Đổng Ngải vừa xuất hiện đều là trực tiếp đứng thứ nhất bảng xếp hạng, rất ít có qua lúc thời gian dài như vậy đều không chạy tới hạng nhất.

Chẳng lẽ bài [Tên của hoa hồng] này  có cái đặc biệt gì?

Nếu như tại thường ngày, Uông Tình khẳng định ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, hiện tại cô mệt tới không muốn nhúc nhích, liền ôm tâm tính hoài nghi như vậy, ấn mở nghe thử [Tên của hoa hồng]. Âm nhạc mở đầu đầy phong cách cổ xưa, sau đó lại xen kẽ vào một ít giai điệu tương tự nước ngoài còn có một loạt tiếng đàn dương cầm lưu loát, sau đó là một đoạn độc thoại của giọng nam, không phải cái loại từ tính khàn khàn của hơn hai mươi tuổi, mà là như tơ nhung lướt qua từ bên tai, tựa như tơ tằm kề sát làn da, ôn nhu nhẹ nhàng khoan khoái.

“Tuy rằng nghe không hiểu đang nói cái gì, nhưng mà cực êm tai…….”. Uông Tình trong lòng cân nhắc, gật gật đầu: “Hình như là tiếng Pháp”.

Thần kỳ nhất chính là, ở tại phần cao trào của bài hát, Nghê Chỉ Nhạn giọng nữ hát theo phong cách ảo diệu, giọng nam lại dùng tiếng Pháp cũng tràn ngập nhạc cảm giai điệu chuyển động làm phối hợp, kết hợp của lời bài hát và nhạc điệu của thế kỷ mười bốn làm cho người ta nghe xong tóc gáy đều dựng lên, lại bỗng dưng sinh ra vài phần mỹ cảm, nếu nói bài hát của Đổng Ngải  như một tờ giấy trắng, phần cao trào của Nghê Chỉ Nhạn liền giống như trên tấm thảm trắng phủ kín từng cánh từng cánh hoa hồng tươi đẹp.

Thật đẹp.

Sau khi âm cuối dần dần biến mất, Uông Tình sợ ngây người.