VOTE trước đi nè
- -----------------------------------
Tô Noãn nghi vấn nhìn qua Kiều Bạch, rõ ràng hắn nói là chính mình đi mua mà sao lại biến thành của Lục Hải Sinh đưa đến, hơn nữa lại là thiết kế Không Tưởng nổi tiếng của M&H.
Tô Noãn quay qua nhìn Lâm gia lão tử, thấy gia gia vừa nói chuyện với Lục Hải Sinh, vừa dạy bảo Lâm Dao. Tô Noãn kéo tay Mễ Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Bộ trang sức này là của Lục Hải Sinh đưa qua thật sao?"
Mễ Nhạc cũng thấy kỳ lạ, chính mình còn không biết Tô Noãn sẽ về Yến Kinh thì làm sao Lục Hải Sinh biết được. Chẳng qua sự việc đang đi theo chiều hướng tốt, có Lục thiếu gia Lục Hải Sinh ở đây, Lâm Dao có tùy hứng thế nào cũng phải ngoan ngoãn mà nhận lỗi, lần này người Lâm gia cũng không ai dám lên tiếng. Lục gia đâu phải ai cũng dám đắc tội.
Lâm Tuyên kéo tay Tần Trăn quay lại phòng khách tiếp khách, lúc này các khách quý và bà con xa cũng đã đi nghỉ ngơi, chỉ có Nhị bá và Tam bá đang nhỏ giọng nói chuyện.
Lâm gia lão tử đã hơn một năm không gặp Tô Noãn, liền kéo nàng đến trò chuyện với mình làm nhiều người nhìn sang ghen ghét, Kiều Bạch đứng bên cạnh Tô Noãn luôn mang theo nụ cười ôn hòa, ánh mắt thâm tình nhìn vợ mình.
Một lúc sau, Lâm Tuyên đẩy cửa vào, nghe tiếng cười vui vẻ của Lâm gia lão tử, lại nhìn thấy Tô Noãn đang ngồi bên cạnh, cắn răng lại, ánh mắt hung dữ nhìn Tô Noãn.
Thu lại ánh mắt, Lâm Tuyên ngoan ngoãn bước đến ôm cánh tay Lâm gia lão tử, hờn dỗi nói: " Gia gia, khách đã đến ngồi đợi lâu rồi, gia gia thấy Tô Noãn về là cao hứng lên nhưng không thể quên hôm nay là tiệc mừng thọ của gia gia đó. Chúng ta ra đi đừng để khách đợi lâu, khi nào khách về còn nhiều thời gian nói chuyện cùng Tô Noãn mà."
Lâm gia lão tử cười cười vỗ tay Lâm Tuyên nói:" Được rồi, các cháu nói gì cũng đúng cả."
Lâm Tuyên cùng Tô Noãn dìu Lâm gia lão tử đến phòng khách, mọi người nhìn thấy chủ nhân bữa tiệc đều vỗ tay lớn chúc mừng. Lâm gia lão tử ngồi ở vị trí chủ vị, trên bàn đều là các vị Lâm gia có thân phận.
Lâm lão gia tử thu hồi tươi cười, vỗ vỗ Lâm Tuyên mu bàn tay, vui mừng cười, " Tốt tốt tốt, các người đến đều tốt!"
Tô Noãn thấy Lâm gia lão tử đang ngồi vào bànliền sốt ruột muốn đi tìm Kiều Bạch lại bị gia gia nắm tay lại: "Tô Noãn, hôm nay ngồi kế bên ông đi." Lời vừa nói ra, người trên bàn đều im lặng, Tô Noãn chỉ là một tiểu hậu bối huống chi thân phận còn chưa được công nhận làm gì có tư cách ngồi bàn này.
*Bản Quyền Edit Thuộc Về Tác Giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 2/1/2018
Người đầu tiên lên tiếng là Lâm Tuyên:"Gia gia, Tô Noãn ngồi cùng con đi ạ, bàn kế bên đây ạ."
Lâm đại bá cũng lên tiếng:"Ba, Tô Noãn ngồi đây không hợp lý, không chỉ là tiểu hậu bối mà còn không phải họ Lâm."
Lâm gia lão tử tức giận, đập bàn la lên:" Câm miệng, hôm nay mọi chuyện do ta làm chủ. Tô Noãn đến đây ngồi bên ông nội, còn ai dám nói Tô Noãn không phải người Lâm gia, sau này không cần đến nhà lớn này gặp ta nữa."
Thấy Lâm lão gia tử tức giận, không ai dám lên tiếng nữa, lời nói đều nuốt vào trong bụng, chỉ có thể nén tức giận trong lòng nhìn Tô Noãn ngồi xuống. Quả thật, trong lòng Tô Noãn cũng không muốn, nàng ngồi đây còn Kiều Bạch thì sao, nhưng nhìn qua đã thấy Kiều Bạch đã an vị chung một bàn với các anh em họ khác.
Thấy Tô Noãn nhìn mình, Kiều Bạch mỉm cười trấn an nàng. Tô Noãn bất đắc dĩ bỉu môi ý bảo hắn đến chào Lâm gia lão tử, Kiều Bạch khóe mắt cười càng theo lớn, nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu ý.
Nhìn động thái của hai người, Tần Trăn hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại. Những hành động nghịch ngợm trước đây của Tô Noãn đều dành cho anh ta, chỉ không ngờ cách có một năm, tất cả đều bị người khác cướp mất. Hơn nữa, người này ngoài trang phục không phải hàng thượng đẳng, còn lại đều nổi bật hơn anh ta.
Khi yến tiệc vừa bắt đầu, Tần Trăn đã đứng lên kính rượu một vòng từng người trong bàn. Khi anh ta uống xong mọi người trong bàn đều trầm trồ khen ngợi. Tần Trăn nhìn qua Kiều Bạch, ngồi cách anh ta hai người khác của Lâm gia, từ khi bắt đầu đến giờ Kiều Bạch đều như cũ, nhàn nhạt cười, không có phản ứng gì làm người khác không đoán được Kiều Bạch hắn đang muốn gì.
Nhiều người cùng trang lứa lại đến mời rượu Tần Trăn, anh ta cũng không từ chối, chỉ liếc mắt nhìn qua Kiều Bạch, đối phương vẫn là ngồi im như cũ, không đụng đến ly rượu.
Tần Trăn trong lòng âm thầm châm chọc một câu, thoạt nhìn Kiều Bạch là anh ta biết hắn chưa hiểu việc đời người, đến rượu cũng không uống, có lẽ chưa từng tham gia những yến tiệc cao quý như thế này nên đến lễ nghi cơ bản trên bàn tiệc cũng không biết, chẳng phải chỉ cần làm sai một việc thì sẽ bị người khác chê cười.
Tần Trăn đổ rượu vang vào ly, lắc nhẹ cổ tay đung đưa rượu trong ly, khoác tay ra hiệu với những người đang muốn mời rượu anh ta, rồi quay sang nói với Kiều Bạch: "Hôm nay là đại thọ của gia gia, gia gia cao hứng giữ Tô Noãn bên cạnh. Thật tiếc!"
Mặc dù mặt cười nhưng mắt Tần Trăn không cười, vốn không ai để ý đến một người từ đầu vẫn luôn ngồi yên lặng nhưng nghe nói đến, mọi người đều chú ý đến. " Khi nào thì trên bàn có một người như thế?" Có loại khí chất từ toàn thân phát ra làm cho người khác sợ hãi.
Kiều Bạch híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tần Trăng đang cầm ly hướng mình, nhàn nhạt cười:"Chỉ cần gia gia cao hứng!" Thanh âm cực thấp, ngữ điệu trầm ổn, chỉ nói sáu từ lại làm người nghe ấm áp.
Tần Trăn ngây người một lúc mới cười nói:" Không biết nên xưng hô thế nào?"
"Kiều Bạch!"Kiều Bạch nhàn nhạt trả lời, ánh mắt trầm xuống ẩn sau chiếc kính không gọng