Sau khi nói chuyện với chị Trang Xong, Lục Minh vốn định ở lại Phương Phỉ viên ăn cơm, rồi mới trở về khu biệt thự Phong đan bạch lộ, tuy đối với việc kinh doanh khách sạn hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng ở lại bên cạnh mọi người, cũng sẽ là một loại ủng hộ vô hình. Không nghĩ tới, Niếp Thanh Lam gọi điện thoại thúc giục, nàng cũng xấu hổ không nói tìm Lục Minh, mà chỉ nói tiểu Đậu Đậu nhớ anh trở về nhanh lên.
Chị Trang nghĩ Lục Minh có chuyện quan trong hơn, cho nên bảo hắn đi về trước.
"Thật ra cũng là chuyện nhỏ, một số đầu bếp giỏi đã bị các cổ đông dẫn đi, nhưng có tiền thì không sợ không có người, em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ lo tốt chuyện này. Em có việc cứ đi đi, chuyện ở đây có thể thu xếp được mà" Chị Trang cùng mọi người tiễn Lục Minh xuống lầu.
"Buổi tối có muốn đến khu nhà trọ ăn cơm không? Chị Dong nói sẽ làm một bữa tiệc thịnh soạn để cảm ơn anh" Giai Giai tìm cơ hội, khẽ hỏi Lục Minh.
"Có người thì thầm gì kìa. . . " Quỷ tinh linh tinh mắt đã phát hiện.
"Cô tên gì? Quen lâu như vậy cũng không biết tên của cô" Lục Minh vừa hói, quỷ tinh linh lập tức ưỡn ngực tới, như con mèo nhỏ làm nũng nói: "Đó là do anh không hỏi tên người ta, nhớ đi, rồi tăng lương cho người ta nha!"
"Cam Điềm?" Lục Minh phát hiện tên của quỷ tinh linh là Cam Điềm.
"Anh Minh có thể gọi em là Điềm Điềm, thế nào, tên của em có dễ nghe không? Nhớ tăng lương cho cái tên dể nghe này nha!" Quỷ tinh linh bộ dáng thật là ngọt ngào.
"Tôi sẽ xem xét. . . " Lục Minh cười to, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đáng yêu của nàng ta.
Vương Đổng tự mình lái xe tiễn Lục Minh đến khu biệt thự Phong đan bạch lộ. Vừa thấy Lục Minh ở tại đỉnh núi cũng có chút kinh ngạc. Hắn cảm thấy Lục Minh khẳng định có lai lịch lớn. Đổi lại là một người bình thường khác thấy chi phiếu mấy trăm vạn còn không vui như điên mới là lạ. Nhưng Lục Minh thu lấy rồi dùng cũng không có một chút cảm giác. Mà nói đến, người thường thì làm sao có thể ở tại khu biệt thự hào hoa ở trên đỉnh núi của Phong đan bạch lộ này?
Nhà ở trên đỉnh núi này lúc ấy anh của Vương Đổng là Vương Vi Lương từng ra giá hai ngàn tám trăm vạn, nhưng ông chủ lớn ở đây đã cự tuyệt.
Nghĩ như vậy Vương Đổng lại âm thầm cao hứng.
Tiểu tử này không đơn giản. Nhưng mình đã thành công tạo quan hệ thân cận với hắn... Tại Phương Phỉ viên hợp tác mở khách sạn thật sự là cơ hội trời cho. Cả đời này của mình chưa có hôm nào mà thông minh như hôm nay. Không để tuột cơ hội nắm chặt lấy hắn.
Nếu chuyện này để cho phụ thân biết, tin tưởng rằng sẽ nhìn mình với con mắt khác!
"Vương mập, anh dẫn Lục Minh đi đâu mà cả nửa ngày không thấy trở lại, tiểu Đậu Đậu khóc muốn sưng hai mắt rồi nè" Niếp Thanh Lam ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say đi tới, vừa thấy Vương Đổng nàng cũng nhận ra, thậm chí còn gọi hắn là Vương mập, thực làm cho Lục Minh đổ mồ hôi. Vương Đổng ha hả cười, cũng không để ý nói: "Niếp cảnh quan, thì ra vừa rồi gọi điện thoại thúc Lục Minh trở về chính là cô, hai người ở đây đi, tôi sẽ không quấy rầy... A, Cảnh nữ hiệp cũng ở đây sao?"
"Vào ngồi đi! “ Lục Minh cầm cái rương nhỏ đựng kim lô ngân đỉnh, nhanh chóng đi lên lầu.
Cảnh Hàn kỳ quái liếc nhìn, cũng không có mở miệng hỏi. Vương Đổng đi vào, nàng cũng chỉ gật đầu chào.
Chẳng qua Vương Đổng biết, tính cách của Cảnh Hàn luôn lạnh lùng như thế này, có thể gật đầu chào xem như là đã nể mặt rồi.
Niếp Thanh Lam ôm tiểu Đậu Đậu, đuổi theo lên lầu, nàng lấy làm kỳ, Lục Minh rốt cuộc là mang về cái gì mà thần bí như vậy?
Lục Minh không để ý tới nàng, bước nhanh trở về phòng, còn chuẩn bị đóng cửa, Niếp Thanh Lam đã đưa chân chèn ở cửa, liếc nhìn hắn: "Cho em xem với không được sao? Nếu là lễ vật đính ước của ai khác, em tuyệt đối sẽ không xem!"
Nhìn cái kiểu nàng ta nói, nếu không cho nàng xem, thì nhắm chừng Lục Minh chân trước vừa đi, nàng sẽ lật tung cả gian phòng này lên...
"Oa!" Niếp Thanh Lam thấy cái rương nhỏ mở ra, lộ ra một cái ngân đỉnh ba chân, dưới đỉnh là liên hoa hỏa diễm lập lòe; quanh đỉnh được khảm bảo thạch bảy sắc, ở giữa còn có một cái nắm ngọc; hai bên có khắc long phượng cổ văn; tai đỉnh điêu khắc linh vân, ở trên có khảm ba viên minh châu xanh biếc. Bản thân nàng đã xem qua vô số bảo vật, nhưng bảo đỉnh xinh đẹp tinh xảo như vậy, thật đúng là lần đầu tiên được thấy.
Niếp Thanh Lam thưởng thức hồi lâu, cũng không quên hỏi Lục Minh: "Bại hoại, đây là thứ gì? Có phải là quốc bảo?"
Lục Minh lập tức phủ định: "Anh nhờ Vương Đổng làm giúp được đỉnh này, không phải là quốc bảo, mà là của anh!"'
Nói xong, lấy phần đế như liên hoa hỏa diễm tháo rời ra, chỉ vào bốn chữ ‘Lục Minh chi đỉnh’ trên đó, ý bảo hồ ly mỹ nhân nhìn rõ đỉnh này là bảo bối của mình, không quan hệ với quốc gia.
"Nước thuốc Tục mệnh trước đó đều là dùng đỉnh này chế ra sao?" Niếp Thanh Lam có chút kỳ quái, dược quán Trung y bình thường đều dùng các thang thuốc, Tây y thì dùng máy móc để tạo nên thuốc viên, nhưng chưa từng nghe qua dùng ngân đỉnh để chế thuốc, thứ này làm sao mà chế thuốc được? Chẳng lẽ là đốt lửa ở dưới, không đúng, ở dưới đế còn có hoàng kim liên hoa giống như ngọn lửa vậy, làm sao mà sinh lửa được?
"Em quản lý anh sao!" Lục Minh không muốn giải thích, đừng nói đây là bí mật của mình, cho dù mình có nói thì nàng cũng không có khả năng tin tưởng, nói không chừng còn có thể nghĩ đến mình bị điên!
"Được rồi, em không hỏi, nhưng thuốc luyện ra em phải lấy một nửa đó" Niếp Thanh Lam biết tính của Lục Minh, nếu ép buộc, cho dù chĩa súng vào đầu, tuyệt đối sẽ không khuất phục, chẳng qua nếu dùng phương pháp mềm dẻo của phụ nữ thì cũng không khó đối phó.
"Còn thiếu cái gì sao?" Cảnh Hàn không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, nàng cũng có chút tò mò, nhưng Lục Minh không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ hỏi Lục Minh cần gì.
"Thật ra anh cần ngọc thạch hoặc là thủy tinh, phẩm chất không cần quá tốt, cũng không dùng những viên lớn, viên vỡ cũng có thể, càng nhiều càng tốt!" Lục Minh nóng vội việc luyện Trữ vật giới chỉ, nếu có bảo bối này, có bí mật gì cũng có thể giấu được, không sợ hai nàng tìm hiểu.
Trước mắt tiên thiên chân khí của hắn còn rất thưa thớt, nếu có thể có nhiều ngọc thạch để cung năng lượng, vậy tự nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.
Hai nàng cũng đáng tin cậy, tuy nhiên bí mật luyện khí này không thể nói với các nàng, nhưng các nàng đã sớm biết mình luyện thuốc, để cho các nàng hỗ trợ ngọc thạch, cũng là lựa chọn thích hợp nhất.
Niếp Thanh Lam không hiểu Lục Minh muốn ngọc thạch để làm cái gì, nhưng hắn nói ra với nàng đã làm nàng cao hứng rồi, cái này chúng tỏ mình trong lòng hắn cũng tương tự Cảnh Hàn, đáng tin cậy. Nàng lén nhìn vẻ mặt Cảnh Hàn, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên, chứng tỏ nàng ta trước đây đã giúp hắn thu thập ngọc thạch thủy tinh, vậy càng có thể chứng minh lời nói vừa rồi với mình là thật, một khi nghĩ vậy, Niếp Thanh Lam đè nén không được kích động trong lòng, giơ tay đánh nhẹ lên Lục Minh một quyền: "Ok, sau này em sẽ chuẩn bị cho anh, xem như là phí thuê phòng của em vậy!"
Lại nhìn cái rương nhỏ, cái Vẫn thiết chỉ hổ của mình đã bị chia thành bốn chiếc nhẫn, không khỏi ngạc nhiên.
Hắn sao lại đem Vẫn thiết chỉ hổ chặt đứt thành bốn chiếc nhẫn? Chẳng lẽ, hắn muốn cho mỗi người một cái? Mình, Cảnh Hàn, còn có cô bé nhu thuận kia, mỗi người một cái?
Người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hắn không phải đem vẫn thiết chi hổ mình tặng cho hắn làm nhẫn tình nhân chứ.
Niếp Thanh Lam tâm niệm chuyển nhanh, cảm thấy nếu mình nổi giận lên, khẳng định chỉ tổ làm căng thẳng lên, trước tiên tra rõ chân tướng rồi mới trách hắn. Nàng xoay người cầm lấy một chiếc vẫn thiết chỉ hoàn, giả bộ vui mừng: "Mỗi người một cái nhẫn tình nhân sao chứ? Em muốn cái này!"
"Ai nói, cái này là để anh sử dụng!" Lục Minh nhanh chóng lấy về.
Vốn vẫn thiết chỉ hổ cũng không nên cắt ra, nhưng hắn cảm thấy một cái sơ phẩm Trữ vật linh giới có lẽ chứa không được bao nhiêu, luyện thêm mấy cái, rồi từ từ thăng cấp mở rộng cũng không muộn.
Hơn nữa, ngón tay đeo một cái vẫn thiết giới chỉ nặng như vậy, cũng quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Nếu mình dùng một cái vẫn thiết chỉ hổ làm Trữ vật giới chỉ, vậy chẳng phải là hơi quá không? Hơn nữa cũng không thuận tiện, cho nên Lục Minh bảo Vương Đổng cắt nó ra làm bốn cái, chuẩn bị đem luyện thành Trữ vật giới chỉ, hình thành bốn cái Trữ vật không gian, như vậy sẽ thuận tiện mang theo, cũng có thể giấu được nhiều thứ. Hiện tại có rất nhiều thứ phải bảo trì bí mật, cái hộp kim loại thần bí, "Thập bát khổ địa ngục" của lão yêu quái cho, thủy ngọc bội của Cảnh Hàn cho, tử thủy tinh đã thăng cấp...
Mấy thứ này không thể mang theo người, sợ xảy ra ngoài ý muốn, mang lại phiền toái cho bản thân.
Cho nên Lục Minh hiện tại càng cảm thấy có một Trữ vật giới chỉ là điều bức thiết...
"Không phải Tình nhân giới chỉ sao? Vậy anh giữ nó có ích lời gì? Được rồi, em không hỏi, anh là chồng anh là lớn nhất, thế nào, em có ngoan không!" Niếp Thanh Lam vừa nghe không phải nhẫn tình nhân, không phải phân cho mỗi người một cái, tâm tình cũng tốt hơn lên, khuôn mặt giãn ra mà tươi cười, lại liếc mắt đưa tình với Lục Minh.
". . ." Cảnh Hàn ở bên cạnh thấy trong lòng chua xót, xoay người bước đi.
"Cảnh tiểu thư, Niếp tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người nếu muốn thiếu gia ăn ngon miệng thì tất cả hãy đi xuống".
Bà Ngô ở dưới lầu gọi lên, làm cho Lục Minh nghe được kinh ngạc vạn phần, lãnh mỹ nhân cùng hồ ly yêu nữ muốn đích thân xuống bếp, nấu đồ ăn cho mình sao? Cái này không phải nằm mơ chứ?