Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 449: Bây giờ còn phải cởi quần áo sao




“Cho thủ hạ là cậu đi lấy. Như vậy đi nhanh một chút.” Hạ Linh trong lòng nghĩ đến không phải cái này. Nàng là sợ tới khách sạn rồi. Lục Minh sẽ làm mấy chuyện xấu với mình. Vạn nhất mình không nhịn được. Để hắn làm bừa. Vậy thì phải ăn nói thế nào với Thanh Y đây? Sự phản kháng của mình đối với hắn càng ngày càng yếu. Cả đời này. Phỗng chừng không thể thiếu được bị hắn khi dễ. Hắn chính là tiểu oan gia mục tiêu kia của mình. Nhưng cho dù là như vậy, chính mình làm tỷ tỷ . Sao có thể cướp đoạt ở trước Thanh Y chứ?
“Đi thăm Thanh Y.” Lục Minh lôi tay của Hạ Linh. Hì hì cười nói.
“Không. Tôi tự mình trở về. Trừ phi cậu đi ngoan ngoãn. Không làm loạn.” Trong lòng Hạ Linh có một chút rung động. Có lẽ, lần này đây, mình không chạy được.
Nàng trong lòng có một loại dự cảm.
Tên bại hoại Lục Minh này đi thăm Thanh Y. Hắn nhất định sẽ không ngoan ngoãn mà đi.
Hắn tuyệt đối sẽ động tay động chân với mình. Cho dù mình cản hắn. Nói vậy cũng không ngăn được hắn dùng sức mạnh. Có thể sẽ... Hạ Linh càng nghĩ. Thân thể càng là mềm yếu. Nàng cảm thấy chân mình càng ngày càng nhẹ. Tiểu hoa viên phía dưới càng ngày càng dâng lên triều nhiệt.Giống như muốn...
Trời ạ. Tại sao mình lại như vậy?
Vừa nghĩ tới mấy chuyện xấu của hắn đối với mình. Làm sao mình lại có một loại cảm giác chờ mong. Chẳng lẽ, mình thật sự dâm đãng như vậy sao?
Hạ Linh cảm giác tiểu hoa viên nhất thời hồ đồ . Hình như toát ra cái loại mùi kia. Hai chân làm sao cũng không đi được. Hạ Linh vừa thấy cái mũi của tên Lục Minh nầy còn hơi hít hít. Chẳng lẽ cái mũi của hắn đã ngửi thấy được? Hạ Linh cực kỳ xấu hổ giơ lên năm tay nhỏ vô lực cho hắn một cái phấn quyền. Rõ ràng muốn mắng hắn. lại không biết tại sao biến thành làm nũng:“Cõng tôi. Tôi mệt mỏi.”
“Nguyện vì mỹ nhân cống hiến sức lực.” Lục Minh xoay người một cái đem Hạ Linh xốc lên lưng hắn mà vẫn có thể tiêu sái tự nhiên trượt đi.
Nhìn hắn chăm sóc mình như thế. Hạ Linh cảm động lại vui sướng.
Tiểu tử hư hỏng. Chính là sẽ lừa gạt.
Bất quá. Lưng của hắn thật rộng rãi. Nằm tại trên lưng của hắn. Cái gì cũng không cần nghĩ đến.Thật sự thoải mái. Hạ Linh đem mặt dán sát đến trên lưng của Lục Minh. Hít vào khí tức dương cương nam tử của hắn. Nàng rất có một loại cảm giác say mê tự nhiên.
Lục Minh đưa bàn tay to nâng hai chân của nàng, còn vụng trộm sờ hương đồn của nàng.
Hạ Linh không thuận theo cho hắn một đôi phấn quyền. Nhưng không có ngăn cản. Quên đi. Dù sao tiểu tử này chiếm mình tiện nghi cũng không phải lần đầu tiên. Nếu mình ngăn cản hữu dụng mà nói. Vậy hắn cũng sẽ không càn rỡ như vậy. Phỗng chừng là kiếp trước của mình nợ hắn nên cả đời này phải trả lại cho hắn toàn bộ để hắn nhìn hết. Còn phải để hắn trêu cợt. Còn phải đề hắn khi dễ, còn phải lo lắng cho an toàn của hắn.
“Để tôi ngủ một hồi. Tôi thật sự mệt mỏi.” Hạ Linh cảm thấy đây là lần đầu tiên sau khi Ngu Thanh Y bị phong tỏa mình ngủ ngon thoải mái như thế.
Nói là “không khó khăn, không vất vả, thoải mái buông tha”. Đó đều là gạt người.
Mình chỉ là muốn mạnh mẽ chống đỡ. Giả bộ kiên cường để Thanh Y không lo lắng. Mình là tỷ tỷ. Làm sao cũng không thể ngã xuống. Nhưng là mình dù cho kiên cường. Cũng khát vọng làm tiểu nữ nhân có người bảo vệ giống như Giai Giai. Mình vĩnh viễn cũng không thể dịu dàng giống như Giai Giai. Nàng tựa như nước giống nhau. Mình không làm được. Mình cũng không xinh đẹp như Niếp Thanh Lam. Không có tính cách như Cảnh Hàn. Bất quá mình có thể giống như lửa. Để tiểu tử hư hỏng này mỗi lần thấy mình đều nổi sắc tâm ra tay. Đổi thành cô gái khác. Hẳn là không có được mị lực như vậy đi?
Quên đi. Mình chỉ cần làm tốt phần mình là được.
Cái khác không cần suy nghĩ nhiều. Có thể nằm tại trên lưng của hắn giống như bây giờ. Ngủ với cảm giác thoải mái thư sướng. Cũng đã là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Lục Minh còn chưa trở lại nội thành. Nam tử lãnh khốc số 2 với số 3 đã lái hai chiếc xe chờ ở trước cầu vượt.
“Thiếu gia. Thứ ngài cần đều ở trong này.” Nam tử lãnh khốc số 2 đưa cho Lục Minh một cái bao công văn màu đen. Xem ra, đây là tư liệu mà Bao quản lí cất chứa ở khách sạn Đức Long Hưng. Lục Minh gật gật đầu. Đem Hạ Linh đang ngủ buông vào trong xe. Đem chuyện bàn giao một chút. Rồi lái xe đến Nghê Tùng Sơn Trang, số 2 chờ Lục Minh đi xa. Cùng số 3 cùng nhau lái xe tới hướng thôn Hải phía trước. Một bên gọi điện thoại nói:“Đội trưởng La Cương. Bây giờ hành động đi. Chúng ta chỉ chờ kết quả. Chuyện còn lại giao cho cảnh sát các anh.”
Tùng Sơn Trang. Nhân Như Các, số 19.
Chờ khi Lục Minh dừng xe. Chuẩn bị đỡ Hạ Linh xuống xe. Không nghĩ tới nàng đã tỉnh.
Đưa tay nhỏ bé khẽ đẩy Lục Minh một cái. Lại vuốt tóc. soi gương. Phát hiện trên mặt không đỏ. Mới hơi an tâm chút. Cuối cùng dặn dò:“Vào nhà không được chạm vào tôi Lại càng không được nói cõng tôi.”
“Được. Tôi ngay cả hôn qua chị cũng không nói.” Lục Minh gật đầu.
“Cái gì? Cậu.” Hạ Linh vừa thấy bộ dáng cười trộm của Lục Minh hắn. Trong lòng mới hiểu được một chút. Biết là hắn lừa mình.Không được cho hắn một cái nhìn xem thường.
Lão yêu quái không rõ tung tích. Lục Minh vốn định cùng hắn nói chuyện võ công. Không nghĩ tới lão gia hỏa này vừa thấy Lục Minh đến đây, liền sớm chuồn.
Vốn nghĩ đến mở cửa một cái, sẽ thấy bệnh mỹ nhân lộ ra kiều nhan kinh hỉ.
Ấn chuông vang lên âm thanh. Trong buồng hoàn toàn không có phản ứng.
Hạ Linh cũng có chút kỳ quái. vốn nàng vẫn muốn để cho Ngu Thanh Y vừa mở mắt nhìn thấy Lục Minh. Cho nàng một cái kinh hỉ. Sao lại thế này ? Chẳng lẽ nàng đi ra ngoài?
Nhanh chóng mở cửa đi vào. Phát hiện giày của Ngu Thanh Y còn ở đây. Hạ Linh kì quái. Chẳng lẽ nàng lại trốn trong tủ áo ba-đờ-xuy lén khóc? Liền nhanh tới mở cửa phòng. Phát hiện Ngu Thanh Y đang ở trên giường ngủ say.
Giơ tay sờ trán một lần. Khá nóng. Phát sốt. Lục Minh bị Hạ Linh ấn ngồi ở trước giường nói: “Không chữa khỏi cho nàng. Tôi liền cắn chết cậu.” Bộ dạng nàng hung hăng đáng yêu làm hắn không nhịn được bật cười đứng lên.
Lục Minh bắt mạch cho Ngu Thanh Y. Phát hiện mạch của nàng hơi loạn. Có lẽ là quá nhiều áp lực cùng với sự kiện ảnh chụp làm phức tạp. Mới có thể khiến cho ngưng tụ trong người sinh bệnh.
Đưa Tiên Thiên chân khí vào, giúp nàng đem khí cơ điều chỉnh lại.
Lại dùng chân khí bổ sung năng lượng vừa phải cho cơ thể nàng mấy ngày nay không đủ. Hai phút sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y như phấn hồng lên. Khôi phục huyết sắc như trước. Môi cũng hồng nhuận như anh đào Lục Minh rất muốn cúi đầu xuống khẽ hôn một cái. Có điều Hạ Linh ở đó đang nhìn chằm chằm. Cuối cùng đành phải thôi.
“Nghe nói cậu tinh lọc thân thể cho Nhan Mộng Ly cùng Cảnh Hàn. Cũng thanh lọc cho Thanh Y một chút đi.” Hạ Linh trong lòng cũng muốn bảo hắn lọc hóa một chút.
Nhưng là muốn mà có làm gì cũng nói không nên lời.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy hờn dỗi. Không nhịn được một quyền đánh lên trên vai của Lục Minh. Đều là tiểu tử này hoa tâm như thế. Làm cho mỗi một cô gái đều thần hồn điên đảo vì hắn mê muội. Bằng không. Cũng sẽ không làm hại mình khổ sở như vậy. Hắn nên đánh. Đánh càng mạnh càng tốt. Hạ Linh không có phát hiện. Lực mình đánh Lục Minh so với bông còn muốn nhẹ hơn. Này nói là đánh hắn. Không bằng nói đây là mát xa bả vai cho hắn đúng hơn.
“Chờ tôi hiểu rõ rồi nói sau.” Lục Minh cũng muốn hiểu được viễn cổ huyết mạch là chuyện gì xảy ra. Bất quá đó là phải tiến vào cảnh giới linh đài huyền diệu.
“Cậu bồi tiếp Thanh Y.” Hạ Linh bỏ tay xuống. Bỗng nhiên ngửi thấy trên người mình có chút mùi hương lạ lùng. Chạy nhanh rời đi.
Nàng trở về phòng. Tay nhỏ bé vừa sờ vừa dò xét. Trời ạ. Xuân lộ tràn ra.
Khó trách lại có mùi như vậy.
Quên đi. Có lẽ là nhanh chóng tắm nước nóng đi. Tiểu tử kia thấy chắc chắn sẽ đoán được. Mũi hắn rất linh. Hạ Linh chuẩn bị quần áo lót xong. Vừa di chuyển chợt phát hiện Lục Minh đứng ở trước mặt. Nàng bị dọa đến nhảy dựng tim lên. xấu hổ sằng giọng:“Cậu theo tới làm gì? Không phải bảo cậu bồi tiếp Thanh Y sao?”
Thân hình mảnh mai uốn éo, chuẩn bị thừa lúc hắn thất thần định rời đi. nếu không để hắn kịp phản ứng, khẳng định không ổn.
Nhưng nàng sao có thể nhanh hơn Lục Minh. Lục Minh xoay người một cái. đem nàng ôm lấy.
“Mau. Mau buông tay. Không tôi cắn cậu.” Hạ Linh trong lòng kinh hoảng. Quả nhiên tiểu tử này không nhịn được mấy chuyện xấu . Mình làm sao? Hắn lần này là đến thăm Thanh Y. Vạn nhất Thanh Y thức tỉnh lại đây. Thấy hắn cùng mình hồ đồ. Nhất định sẽ rất thương tâm.
“Đừng lộn xộn. Tôi phát hiện chị cùng với Thanh Y có chút kỳ quái.” Lục Minh không khỏi phân trần đem chân khí chuyển vào trong kinh mạch của Hạ Linh. Để thăm dò nghi hoặc trong lòng hắn.
“Cậu mới kỳ quái.” Hạ Linh bắt đầu còn tưởng rằng hắn là lấy cớ.
Sai lại vừa thấy mặt hắn. Tiểu tử này tựa hồ là nói thật. Chẳng lẽ thân thể của mình và Thanh Y thật sự có vấn đề?
Lục Minh nếu đổi thành trước kia. Dùng chân khí thăm dò nữa cũng sẽ không có loại cảm ứng này. Nhưng là sau khi thân thể cùng tinh thần của hắn trải qua song trọng thăng hoa trong cổ mộ. Lại từ Hà Xa Tri Bàn hợp nhất cùng với cái hộp nhỏ thần bí tiến hành câu thông thành công lấy được tin tức viễn cổ huyết mạch. Hắn trong lúc vô ý phát hiện. Những thứ mà trước đây mình không thể phát hiện hoặc là xem nhẹ, bây giờ lại hiện lên từ đáy lòng.
Đêm qua còn không có chú ý. Nhưng là hôm nay dò xét thân thể của Hạ Linh cùng với Ngu Thanh Y. Lập tức liền phát hiện một ít huyền bí trong đó.
Hạ Linh ngạc nhiên. Lục Minh này phát hiện cái gì ở trên người mình?
Làm sao ánh mắt của hắn biến thành màu ám kim? Chẳng lẽ hắn dùng thấu thị nhìn thấy mình?
Nghĩ như thế . Thật làm cho nàng vừa thẹn vừa vội. Hắn làm sao có thể như vậy. Hắn phải là thí nghiệm trên người Hoắc yêu nữ hoặc là Giai Giai. Tại sao mình chịu được loại nhìn chăm chú này của hắn? Chẳng lẽ hắn thật sự phát hiện có cái gì kỳ quái sao?
Đang ở trong không yên bất an, bỗng nhiên Lục Minh duỗi tay ra đặt lên y phục của nàng. Hạ Linh kinh ngạc bắt lấy. Dùng ánh mắt cẩu khẩn nhìn hắn.
Không thể như vậy. Mình còn chưa có chuẩn bị được tốt để cho hắn.
Nói tiếp. Hôm nay là kì trứng rụng. Nếu như cùng hắn làm, có khả năng rất lớn sinh tiểu bảo bảo.
“Cởi quần áo ra. Tôi muốn xem đường vân chân khí ở trên kinh mạch của chị. Nhanh lên. Tôi không thể kéo dài bảo trì trạng thái bán huyền diệu." lục Minh mang chút tức giận nói:“Nhanh lên. Nếu chậm thì không biết phải chờ tới khi nào. Đáng chết. Mau cởi ra đi.”
“A?” Hạ Linh nghe xong toát mồ hôi.
Còn muốn mình phải cởi? Rốt cuộc hắn nghiên cứu cái gì?
Hắn rốt cuộc nghiên cứu cái gì mà phải làm như vậy chứ?Nếu như mình có thể giúp được hắn. Đó là vinh hạnh cả đời. Chỉ là cởi quần áo, có chút dọa người.
Quang mang ám kim trong mắt Lục Minh tiêu tán, từng chút một dần dần trờ lại màu đen trắng bình thường như cũ.
Hạ Linh thấy bởi vì mình do dự, đã để lỡ cơ hội trợ giúp hắn. Trong lòng tràn ngập áy náy. Lập tức nhào vào trong ngực của hắn. Khóc òa lên. Bỗng nhiên phát hiện hơi thở của hắn chấn động. Ngẩng đầu lên nhìn lại. Kinh ngạc phát hiện kim quang lại tụ lại tòng con ngươi của hắn, càng ngày càng đậm. Hạ Linh trong lòng vừa vui vừa thẹn, run giọng hỏi:“Bây giờ còn phải cởi quần áo không?”
“Đừng nói nhảm. Nhanh lên.” Lục Minh vội kêu lên:“Cởi sạch toàn bộ =)) Sau đó nằm lên trên giường. Khi tôi đưa chân khí vào. Bất luận là khổ sở như thế nào. Chị cũng không nên có tư tưởng mâu thuẫn. Tốt nhất là cái gì cũng không nghĩ đến. Bảo trì trạng thái hư không. Chị còn chờ cái gì?”( cởi đi cởi đi =))