Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 446: Người tốt, cuối cùng có cả đời bình an!




Tin tức tuyệt mật của Hình Ngũ Kiều lão nhân, chỉ có mười sáu chữ: “Trời giáng thần binh, lấy cháu cầm đầu, chờ đợi thời cơ, mưu định động sau.”
Lục Minh cùng với chúng nữ vừa nhìn lập tức hiểu được, đám Hình gia gia bọn họ hoàn toàn chấp nhận kế hoạch trước đó của Lục Minh, hơn nữa bọn họ còn có thể phái ra một chi kì binh, phối hợp với hành động của Lục Minh. Có sự ủng hộ của Hình gia gia, trong lòng Lục Minh thoải mái sắp xếp. Bất quá, căn cứ theo tin tức tuyệt mật truyền tới này của Hình gia gia. Lục Minh ý thức được nội gian khẳng định ẩn núp đủ sâu, hơn nữa có thể đang ở một vị trí cao nào đó, nếu không Hình gia gia khẳng định sẽ gọi điện thoại cho mình, hoặc là tự mình bay tới Lam Hải chủ trì đại cục. Bây giờ hắn đều không làm như vậy, chỉ nói là sẽ “trời giáng thần binh”, chứng minh ở trước khi mình làm ra công kích, chuyện này ở quân đội đều là tuyệt mật.
Trang Thần lão nhân đi lên, xem ra cũng nhận được tin tức.
Hắn đưa ra đề nghị, là để Lục Minh mấy ngày này làm ra dấu hiệu tùy tiện đại ý, cố gắng làm chút chuvện không quan trọng, để địch nhân cảm thấy được sau khi Lục Minh xử lý chuvện đám chuột túi úc đã đắc ý vênh váo.
“Thiếu gia, Hongkong không cần vội đi, tốt nhất cháu giả bộ không biết chuyện gì, sau đó khi ở đó có việc xảy ra, cháu mới vội vã đến Hongkong!" Trang Thần lão nhân không hổ là người đa mưu túc trí, hắn dự đoán được lòng người từ chi tiết cực nhỏ, tiến hành đề nghị nói với Lục Minh:“Cứ như vậy, địch nhân sẽ thấy cháu bị động, cảm thấy kế ”điệu hổ ly sơn” của bọn họ thành công.”
“Hongkong không được sơ suất, tôi phải qua sớm một chút, tránh để cho Ninja Nhật thực sự trộm đị phối phương tuvệt mật.” Lục Minh hy vọng Trang Thần lão nhân lại cho một chút ý kiến.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, bác sĩ Lý Thành Tể hắn có một hội nghị trao đổi y học thuật Trung Quốc và Phương Tây, bởi vì không có hiệu quả kinh tế và lợi ích, ảnh hướng tới quốc nội không lớn, đã sửa thành đến Hongkong dự họp . Hơn nữa, đám bác sĩ Tây Dương cũng tin tưởng vào thiết bị của bệnh viện lớn ở Hongkong, có thể làm cho quan điểm học thuật của bọn họ học thuật được thể hiện rất tốt, bọn họ cũng không tín nhiệm thiết bị y học trong nước của chúng ta......Đây là một cái cớ tốt lắm. vài ngày nữa, thiếu gia cháu sẽ theo bác sĩ Lý đi Hongkong, tham dự hội thảo trao đổi này, người Nhật cho dù biết cháu đi Hongkong, bọn họ cũng sẽ không dừng tay, một khi trộm thành công, bọn họ có thể có được bốn loại kì dược Đế Vương, Lãnh Cung, Thanh Quan cùng với Phi Tử. Cho dù là thất bại, bọn họ cũng có thể giữ cháu nán lại ở Hongkong một thời gian ngắn, kế điệu hổ ly sơn đã thành công Trang Thản lão nhản mim cười nói:“Việc duv nhất thiêu gia cháu phái làm. chính là phối hợp với phản ứng của bọn họ, làm ra hiệu quả mà cháu muốn. Cháu ra tay càng tàn nhẫn, tin rằng địch nhản càng là cao hứng, bởi vì điều này chứng minh cháu càng để ý tới bốn loại kì dược ở Hongkong!"
“Thời gian hai tháng không ngắn. Cháu dùng lý do gì để nán lại thời gian dài chứ?” Lục Minh còn có một vấn đề.
“Đại Hội Thực Thần!” Giai giai thốt ra.
“Giai Giai nói đúng. Đó cũng là một cái cớ thực hợp lý. Thiếu gia cháu không có khả năng tham gia Đại Hội Thực Thần. Cháu là thần tượng của người Hongkong. Bất quá. cháu phải ở lại Hongkong làm giám khảo.” Trang Thần lão nhân gật đầu. Nói:“Bởi vì cháu là thần tượng của người Hongkong . Không cần mỗi ngày đều lộ diện. Cháu có thể lén trở về Lam Hải. Phi cơ trực thăng cùng với máy bay của quân đội đều đã chuẩn bị tốt. Đợi tới thời cơ thích hợp, cháu hiện thân ở phòng thí nghiệm sinh hóa. Người Nhật có muốn phản ứng cũng không kịp !”
“Vậy cháu cùng với Lý lão, Trần lão đi Hongkong trước. Cháu sẽ cố hết sức là đại thiếu gia đắc ý vênh váo!” Lục Minh có mục tiêu, tràn ngập chờ mong. Tâm tình vô cùng sảng khoái.
“Anh vốn là loại người này rồi mà......” Niếp Thanh Lam cười trộm. Sợ Lục Minh thực sự sẽ tiến vào cùng ngủ với mình liền chạy nhanh lên lầu.
Ngày hôm sau. Khi Lục Minh ngủ no giấc tỉnh lại. Mặt trời đã lên cao, gần như là giữa trưa.
Chúng nữ cũng không ở nhà, mà ngay cả Giai Giai cùng Nhan Mộng Ly bình thường ở nhà cũng đi tới Phương Phỉ Uvển.
Lục Minh nhớ lại Trương Viện Viện, từ khi mình ở cổ mộ trở về, còn chưa kịp thăm nàng. Đi đến bệnh viện Thành Tể, Chúc Tiểu Diệp đang ở điều chế một tổ hợp phối phương của Tạo Hóa Đan, hơn nữa Trương Viện Viện ngủ say trong trang bị duy sinh cho người, nàng phải đi cùng Lục Minh, khó tránh khỏi có một chút xấu hổ, cho nên dời đi, dù sao nàng cơ hồ mỗi ngày đều chăm sóc Trương Viện Viện.
Lục Minh một mình đem thân thể hoàn mỹ mềm mại của Trương Viện Viện ôm đi ra, dùng khăn lông lớn bao lấy, lại nhẹ nhàng lau tóc ướt sũng cho nàng.
Truyền vào chút chân khí, Trương Viện Viện so với bình thường thức tỉnh nhanh hơn, mở to mắt. khi thấy Lục Minh thì tràn ngập kinh hỉ.
Nàng vẫn là nói không nên lời, nhưng lệ quang trong con ngươi đã không tiếng động nêu ra nhớ nhung cùng với vui mừng từ trong đáy lòng. Lục Minh cảm thấy ngự tỷ xinh đẹp này lại chuyển biến tốt hơn một chút, chủ yếu là Chúc Tiểu Diệp kết hợp với một chút phối phương mình lấy được ớ cổ mộ, tuy rằng chỉ là một loại đơn giản nhất, nhưng hiệu quả so với trước kia tốt hơn nhiều, thân thể Trương Viện Viện chuyển biến tốt lên không ít, vấn đề chủ yếu bây giờ phải là cứu mạng, mà là làm cho Trương Viện Viện khôi phục, làm như thế nào cho nàng khôi phục đến trạng thái như cũ một cách nhanh nhất chứ? Lục Minh cảm thấy được bây giờ có tin tưởng, nhưng còn cần thời gian để sửa sang lại phương án khôi phục.
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Minh dịu dàng vỗ về đỉnh đầu của Trương Viện Viện.
“......” Trương Viện Viện nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Anh cõng em đi ra ngoài bên ngoài đi một chút, được không?” Lục Minh cảm thấy cùng một người không nói được nói chuyện thật sự rất tốn mồ hôi, hay là cõng nàng đi ra ngoài phơi nắng đi, như vậy có lợi cho nàng khôi phục. Quả nhiên, cái đầu nhỏ của Trương Viện Viện vui mừng gật mạnh.
Đi ra ngoài, mặc xong quần áo.
Lục Minh hơi do dự, mở tủ của phòng bệnh săn sóc đặc biệt ra, lấy cho Trương Viện Viện một bộ.
Bây giờ thân thể của nàng nhu nhược vô lực, để nàng tự mặc là không có khả năng. Lục Minh lại ở do dự hai ba giây, đem khăn lông lớn cuốn quanh Trương Viện Viện kéo xuống, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn không tỳ vết kia của nàng.
Nhẹ nhàng mà lau rửa sạch sẽ trên thân thể đẹp không sao tả xiết kia của nàng, lại dùng áo ngực, dịu dàng ôm lấy hương ngọc tuyết phong cao ngạo kia......
Trương Viện Viện thấy Lục Minh mặc quần áo cho mình, xấu hổ đến không chịu được, nhưng là, vẫn một mực phối hợp với hắn.
Mặt ngọc của nàng sinh ra hai rạng đỏ ửng, nhắm mắt lại. một bên cảm thụ dịu dàng của hắn. một bên theo sự chỉ huy của hắn. nhẹ nhàng mà duỗi tay ra. để hắn đem áo ngực mặc lên. nhanh chóng cài lại! Áo ngực còn tốt chút, phía dưới còn có quần lót nhỏ phải mặc. nàng lúc này mang chút khẩn trương, nín run hai chân, nhưng hắn nhẹ tay mà đem nó lồng qua hai mắt cá chân đi lên. Nàng chỉ có thả lỏng, nằm yên, hơi hơi giơ hai chân lên......Tất cả của mình, hắn đều đã nhìn thấy rồi.....Không, hắn hẳn là đã sớm xem qua . ở lúc hắn toàn lực cứu vớt tánh mạng của mình, mình đối với hắn mà nói là không có bí mật......
Chỉ cần là hắn, thì không có vấn đề gì!
Trương Viện Viện nhớ lại khi hắn ôn nhu giúp chính mình cạo đám cỏ nhỏ phía dưới, mình từng động tình, trào ra hoa lộ. hiện tại, nàng cũng có một chút loại cảm giác này. nơi tiểu đóa hoa kia. bại lộ ở trước mắt của hắn. thật sự rất dọa người!
Bất quá. khi Lục Minh nhẹ nhàng mà để kéo quần lót lên, nàng vẫn phối hợp cố gắng thẳng lưng, đem hương đồn nâng lên. để hắn thuận lợi mà đem quần lót mặc vào bên trong.
Sau khi mặc quần lót vào bên trong. Trương Viện Viện cảm thấy được tuy rằng tim còn đang đập điên cuồng, nhưng là ngượng ngùng đã giảm bớt hơn phân nửa.
Khi Lục Minh mặc xong quần áo cho nàng, nàng vẫn thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn. hưởng thụ sự dịu dàng của hắn. Nhìn hắn ngớ ngẩn khi giúp mình mặc vào quần dài. trong lòng Viện Viện có loại cảm giác muốn cười, tên đáng ghét này đúng là ngu ngốc a. như vậy làm sao có thể làm được, hắn phải là đem mình ôm vào trong ngực, sau đó sẽ đưa
quần dài kéo lên. rồi đứng ở đối diện chính mình đem quần dài kéo lên từng chút một......
Bất quá như vậy cũng tốt. mình có thể cảm thấy càng nhiều cảm giác của bàn tay to lửa nóng kia che chở mình của hắn.
Cuối cùng nhẹ nhàng mà nằm lên lưng của hắn. hương đồn cảm thụ được sự nâng đở của bàn tay to lửa nóng của hắn.
Đổi thành người khác, đây là tay heo.
Nhưng đây là tay của hắn. làm cho hắn nâng bắp đùi cùng với cái mông của mình mình cảm thấy đặc biệt an tâm. Hai tay của mình không có khí lực, nếu không nhất định phải ôm lưng hắn đem mình đi ra bệnh viện, đi dạo hơn phân nửa Lam Hải này.
Ở trên lưng của hắn thật tốt a!
Trương Viện Viện trong lòng có một loại xúc động không nhịn được cúi xuống đi hôn trộm Lục Minh, nhưng là nàng e ngại, cũng không dám làm như vậy.
Nàng chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát tại trên lưng của hắn. yên lặng cảm thụ sự che chở của hắn.
“Viện Viện tỷ tỷ lại đi ra tản bộ ?” Cách vách có một tiểu cô nương trời sinh có bệnh tim quen biết Trương Viện Viện, tiểu gia hỏa này sau khi phẫu thuật sau khôi phục được không tệ, cơ hồ mỗi ngày đều đi bộ đến trại an dưỡng bên ngoài, lúc đầu còn có người nhà cùng đi. về sau một mình cùng đi ra chơi đùa. Nàng thấy Lục Minh lưng cõng Trương Viện Viện, không có hiểu ra làm bóng đèn nhỏ( kiểu như kỳ đà chen giữa đôi tình nhân đó**). lấy cái chong chóng, chạy theo đuôi vui vẻ nói chuvện:“Chị xem chong chóng của em. có đẹp hay không?”
“Ân!” Trương Viện Viện đành phải gật đầu, nàng cũng thích này tiểu tử kia. tuy rằng nàng bây giờ là một cái bóng đèn nhỏ. nhưng là Trương Viện Viện cũng không để ý.
“Em sắp khỏe rồi, thầy thuốc nói em cũng sắp có thể xuất viện. nếu không chúng ta cùng xuất viện được không?" Tiểu cô nương khờ dại hỏi.
“Ân!” Trương Viện Viện biết mình nếu muốn xuất viện, không biết phải chờ tới khi nào. bất quá. nàng không đành lòng cự tuyệt này lời mời chân tình trong sáng này. Nàng lại liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, chỉ cần có hắn ở đây, sự khôi phục của mình khẳng định cũng sẽ có kỳ tích, nói không chừng thật đúng là có thể sớm xuất viện cũng không chừng.
“Bạn nhỏ. chú mời cháu ăn một chút được chứ?” Lục Minh thấy tiểu cô nương này đáng yêu, trong lòng khẽ động, sờ tay vào trong ngực, từ không gian trữ vật không gian lấy ra một lọ nước thuốc Tạo Hóa Đan mình mới phối hợp. dược hiệu này ở dưới sự điều phối của chính mình, phỏng chừng càng hơn trước kia không chỉ chục lần.
Lục Minh vừa định đem cái chai đưa cho tiểu cô nương, không nghĩ tới tiểu cô nương liên tục xua tay. nhu thuận trả lời:“Cám ơn ca ca, mẹ nói em còn bệnh, không thể ăn đồ linh tinh!'-
Lục Minh bị người mười mấy tuổi kêu đại thúc, vẫn còn rất tự ti. chẳng lẽ mình lại già như vậy sao?
Bâv giờ. được tiểu cô nương gọi ca ca ngọt ngào, không khỏi thầm thích trong lòng, mình rõ ràng chỉ là ca ca thôi! Lại nhìn tiểu tử kia nhu thuận, làm cho người yêu thích, hắn khẽ vuốt đỉnh đầu của tiểu cô nương, nhẹ giọng nói:“Vậy em gọi mẹ em đến. nếu như mẹ em cho ăn. em có thể ăn đồ ca ca cho em ! Đồ vật mà ca ca đưa cho. uống xong là ngực sẽ không bao giờ đau nữa......Đi tìm mẹ em đến đây đi!”
Tiểu cô nương trong chốc lát kéo tay mẹ của nàng đến đây. người mẹ kia vốn không biết Lục Minh, nhưng nàng ở bệnh viện được nghe về sự tích thần kỳ của Lục Minh nhiều lắm.
Vừa thấy Trương Viện Viện, đầu tiên là ngẩn người, lập tức kịp phản ứng.
Liền quỳ xuống trước Lục Minh.
Nam tử như ‘Tiểu thần tiên’ này nếu khẳng khái cho con gái mình uống thuốc, đó là chính phúc khí mà tổ tiên tích mình xuống ! Tiểu bảo bối của mình chưa thực sự khỏi, nàng vốn đang ở thời kì quan sát. bác sĩ nói còn có năm phần trăm có thể chuyển biến xấu......
Trong vòng năm năm sau khi phẫu thuật cũng dễ dàng xuất hiện lặp lại. trường hợp giải phẫu thành công tuy rằng rất nhiều, nhưng trường hợp thất bại cũng không ít......Hiện tại, có ‘Tiểu thần tiên’ này khẳng định cứu con gái bảo bối của mình, như vậy con gái mình khẳng định được cứu!
“Đứng lên đi, đừng dọa đứa nhỏ.” Lục Minh chạy nhanh đem người mẹ trẻ nâng dậy. cầm cái lọ đưa cho nàng:“Mỗi ngày cho nàng uống một thìa là được, uống xong. liền đem đứa nhỏ về nhà đi!”
Lục Minh duỗi tay ra đặt nhẹ lên sau lưng của tiểu cô nương, đưa vào chân khí đem kinh mạch bế tắc ở tim của tiểu tử kia đả thông, đem máu đen rất rất nhỏ quét sạch, làm cho trái tim sau khi giải phẫu sau cố gắng hết sức khôi phục lại. Tiểu cô nương kia không biết mình được Lục Minh âm thầm cứu. bỗng nhiên thật cao hứng báo cáo với mẹ:“Mẹ. tim trong ngực không đau. bác sĩ nói không đau là có thể xuất viện. chúng ta nhanh đi nói với bác sĩ đi!”
Người mẹ trẻ rơi lệ đầy mặt. nghẹn ngào hướng về phía Lục Minh cúi đầu:“Cám ơn ngài!”
Trương Viện Viện nàng cùng phi thường kích động, cũng rơi lệ.
Bất quá. nàng là vì Lục Minh cảm thấy tự hào!
“Việc nhỏ. chỉ là nhấc tay thôi. Viện Viện, lên phòng. chúng ta cần phải trở về.” Lục Minh mỉm cưỡi, cõng Trương Viện Viện lên lưng, xua tay chào gặp lại với tiểu cô nương.
Người mẹ trẻ ôm con gái của mình, thấy gương mặt tiểu bảo bối ngày thường vốn tái nhợt hiện lên vè hồng nhuận, lại nhìn cái lọ trong tay, mới ý thức chính mình không phải nằm mơ. nước mắt. lại giống như trời mưa......Người tốt, tuy có gặp khó khăn nguy hiểm. nhưng cuối cùng sẽ bình an cả đời!(điều này cũng chưa chắc)
Tinh thần Trương Viện Viện có chút mệt mỏi. nàng cần nghỉ ngơi, hẳn là cần trở về trong trang bị duy sinh cơ thể người tiếp tục ngủ say.
Lúc này. Trương mẫu đến đây.
Lục Minh đưa Trương Viện Viện cho Trương mẫu, dặn dò nàng chăm sóc Trương Viện Viện, lại gửi tin nhắn cho Chúc Tiểu Diệp, để Chúc Tiểu Diệp buổi tối đem Trương Viện Viện thả lại trong trang bị duy trì sự sống cơ thể người. Hắn mới vừa cúp máy, vẫn chưa ra khỏi thềm đá của bệnh viện, liền phát hiện xe của Hạ Linh đã chờ ở bên ngoài, nàng nhất định là tìm mình. bất quá. lần này nàng đến tìm mình là có chuyện gì chứ?