Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 442: Nguy cơ 1 giây đồng hồ




"Hoàng cục trưởng. Ngài không cần vội như vậy!" Một thanh âm của nữ nũng nịu vang lên. Lại nhanh chóng bị ngắt

"Cái miệng nhỏ nhắn của em thực ngọt. Chậc chậc. A. Đừng né. Để anh hôn lại một cái." Có một giọng nam đáng khinh cười dâm đãng vang lên. Lại không ngừng hôn chụt chụt . Lục Minh trốn vào phía sau cửa. Cùng lúc đó có một trung niên nam tử ôm một cô gái dáng người cao gầy đi tới. Hoàn toàn không có chú ý tới tất cả chung quanh. Chỉ lo mê say giở trò đối với cô gái kia. Vừa hôn vừa liếm.

"Chậm một chút. Không bằng chúng ta đi tắm uyên ương trước đi. Được không? Hoàng cục trưởng. Ngài đừng vội như vậy. Ai nha. Ngài thật là xấu!" Thanh âm nữ kia tức giận làm nũng. Bất quá Hoàng cục trưởng tựa hồ là người háo sắc. Căn bản không có nhã hứng tắm uyên ương. Vừa vào nhà liền trực tiếp cởi quần áo của cô gái kia.

Bởi vì động tác quá mạnh, áo của cô gái kia tê một tiếng rách ra.

Lục Minh nấp ở phía sau cửa thấy áo váy quần lót bay loạn xạ......Cô gái kia còn chưa bước vào nhà được mười bước. Đã bị Hoàng cục trưởng kia lột thành một con dê trắng.

Nữ nhân kia giả bộ thẹn thùng, chỉ cởi nửa chừng. Càng kích khởi xúc động của người đàn ông kia. Chỉ cởi quần. Áo còn chưa cởi. Trực tiếp nằm lên trên người nữ nhân kia. Lục Minh toát mồ hôi. Xem ra người nầy tám đời chưa từng thấy nữ nhân. Cho dù là ngồi nhà lao hai mươi năm mới đi ra cũng không cần phải háo sắc thành như vậy chứ? Nữ nhân kia thở phì phò kêu to nói:"Ai nha Hoàng cục trưởng ngài chậm một chút. Cửa còn chưa có đóng đó!"

"Không có việc gì. Cửa kia không cần đóng, sẽ có người hầu giúp. Em làm anh thật hứng khởi......" Hoàng cục trưởng kích động rống to. Làm mạnh lên.

Lục Minh đang chuẩn bị đi ra ngoài. Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân người đi lại đây.

Không tiếng động khóa cửa lại. Nơi này thực sự là hiểu khách nhân cần gì. Phục vụ thật đúng là chu đáo.

Đôi nam nữ kia đang trong kích động. Không phát hiện ra trong phòng còn có một người nữa. Hoàng cục trưởng kia làm tới kêu to. Nữ nhân kia nghiễm nhiên tựa như một nữ đồ tể giết heo phối hợp . Kêu với khí thế ngất trời. Hai chân gắt gao quấn chặt vào lưng cùa người đàn ông theo đối phương đánh sâu vào. Không ngừng rên rỉ.

Lục Minh thừa dịp đôi cẩu nam nữ làm loại chuyện dơ dáy. Lặng lẽ trơn truột lướt vào bên trong gian phòng.

Cửa ra không được. Cũng thế. Có lẽ là mình chui ống thông gió cũng được. Lục Minh vừa mới đem song chắn của ống thông gió đặt xuống. Chỉ thấy Hoàng cục trường kia rú lên một tiếng rồi yên tĩnh không một tiếng động. Hắn vừa nhìn đồng hồ. Thầm toát mồ hôi. Còn chưa tới ba phút đồng hồ! Hoàng cục trưởng này cũng quá nhanh đi? Chỉ nghe nữ nhân kia khẽ gọi hai tiếng:"Hoàng cục trưởng? Hoàng cục trưởng?"

"Đừng ầm ĩ. Anh mệt rồi." Hoàng cục trưởng mơ hồ trả lời một câu. Không tới mười giây đồng hồ. Chợt nghe thấy tiếng khò khò của hắn vang lên

"Anh ngủ đi. Em đi tắm rùa......"Nữ nhân kia tiêu sái lại đây. Lục Minh phi thân tiến vào ống thông gió. Còn chưa kịp che lại song sắt đã thấy nữ nhân kia lấy tay xoa hạ thể. đi tới một bên lầm bầm nguyền rủa:"Phế vật. Còn chưa tới ba phút đồng hồ liền xong rồi. Năng lực này mà cũng muốn bắt chước người ta chơi nữ nhân. Hại lão nương mới vừa hứng lên đã liền xong việc, bị xuất tinh rồi. Bẩn muốn chết!"

Nàng không có chú ý tới cái song chắn của ống thông gió mà Lục Minh lưu lại kia. Một bên mắng một bên hướng phòng tắm bên kia đi tới.

Lục Minh thẳm toát mồ hôi. Mình mới vừa ở bên trong tắm qua. Nàng sẽ không nhìn ra dấu vết gì chứ?

Một viên bông gòn từ trong tay Lục Mirih âm thầm bay vụt ra. Đánh vào chỗ phía sau đầu gối của nữ nhàn kia. Làm cho chân nàng tê rần. Cả người mất đi cân bằng. Ba một cái ngã sấp xuống.

"Con mẹ nó thật xui xẻo!" Nữ nhân kia ôm mặt. Nàng ngã không tính là đau lắm. Nhưng vốn đang buồn bực nên tức giận bạo phát. Nàng dùng sức xoa nắn chân. Hùng hùng hổ hổ đi đến trước gương bật đèn lên. Chiếu soi gương xong, phát hiện không có việc gì. Mới nén cơn giận còn sót lại tiến vào phòng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ. Lúc này không còn chú ý tới các vết chân linh tinh còn sót lại. Chỉ là không ngừng mắng xui. Lại mắng Hoàng cục trưởng vô dụng. Cuối cùng còn tại trong phòng tắm tự an ủi.

"Nguy hiểm thật......" Lục Minh nhìn nàng tự sờ vào trong cái của mình. Nhẹ nhàng thò người ra xuống dưới đem cửa chắn của ống thông gió che kín lại. Không tiếng động bò trở về.

Lục Minh ở trong ống thông gió bò đi. Dọc theo đường đi thỉnh thoảng nghe thấy có rên rỉ vang lên.

Xem ra nơi này thật đúng là một động Nhật dâm !

Bất quá. Nếu như chỉ vẻn vẹn là như thế này, cần phải bảo vệ sâm nghiêm như vậy sao?

Hơn nữa quan viên cũng biết. Còn quen thuộc đi chơi trên con đường ở nơi này. Chứng minh nơi này thực an toàn. Không có bị nguy cơ bị đóng cửa. Vậy tại sao còn phải cần nhiều bảo vệ như vậy. Thậm chí bố trí cả trạm gác ngầm nữa chứ?

Lục Minh nghĩ cũng vô ích. Hắn cảm thấy nơi này khẳng định có chỗ khả nghi. Chỉ là chính mình tạm thời còn chưa tìm được!

Phòng khác vũ hội ở đại sảnh phía dưới. Lục Minh mạo hiểm trước nguy cơ bị cao thủ phát hiện. Đi qua ống thông gió. nhìn xuống, ở vũ hội bên ngoài, còn có rất nhiều lãnh đạo mà Lục Minh nhìn quen mắt, đang ôm các cô gái nũng nịu nhảy nhót. Bao gồm cả Đặng Bảo Hoa phó phân khu trưởng của khu Tam Bình kia vẻ mặt hắn tươi cười cùng hai cô gái trang điểm xinh đẹp đang thảo luận cái gì đó. Lục Minh từ mặt trên nhìn thấy. Cái tay heo kia của Đặng Bảo Hoa đang duỗi ra không ngừng vuốt ve cái mông của hai cô gái kia. Mặt ngoài lại giả bộ lãnh đạo đứng đắn

Nán lại ở trong ống thông gió khoảng một giờ. Trừ bỏ phát hiện rất nhiều đồng chí lãnh đạo đang cùng các nữ đồng chí câu thông trao đổi trong phòng ra. Lục Minh không có phát hiện ra cái gì khác nữa.

Không có Tương của nước Nhật. Không có cao thủ. Cũng không có cái gì địa phương gì khả nghi.

"Quên đi. Mấy chỗ này phải giấu đi đặc biệt đó là bình thường" Có lẽ là sợ đội chó săn tin biết được sẽ ảnh hưởng tới hình tượng. Cho nên mới thành như vậy đi!" Lục Minh trong lòng có ý rời đi. Khi đang chuẩn bị lặn ra, Lục Minh đi ngang qua một cái phòng. Bên trong có một lãnh đạo cùng nữ đồng chí đã kết thúc "trao đổi". Hai người đều lõa thể nằm thẳng ở trên giường. Đều đang hút thuốc.

Tiếng hai người nói rất nhỏ, làm Lục Minh nổi lên sự chú ý.

Người đàn ông kia nhổ ra một bãi nước miếng. Nói:"
Liên. Không phải anh không muốn mang theo em đi. Xã hội bên ngoài rất phức tạp. Em ở trong này. Còn tốt hơn."

Nữ nhân kia hừ một tiếng:"
Anh sợ cái gì. Em cũng sẽ không gọi điện cho anh khi anh đi làm. Cũng sẽ không cho con cọp cái trong nhà anh biết. Chỉ là muốn có cái phòng của mình. Có cái nhà của mình. Anh làm quan lớn như vậy lại không mua được cho em sao? Nếu anh có thể cho em một cái nhà thì sang năm em sinh con trai cho anh! sống ở chỗ này. Em sớm hay muộn ngay cả mạng cũng không biết giữ được không! Mấy ngày hôm trước. Có một chị em lén đi ra ngoài bị bắt trở về. Bị người luân phiên hãm hiếp. Trực tiệp ném vào phòng thí nghiệm phía dưới kia. phỏng chừng bây giờ không chết. Cũng sớm biến thành yêu quái!"

"
Hừ. Nhỏ giọng chút Làm cho người ta nghe thấy không tốt." Nam tử kia hoảng sợ. Nhanh ra hiệu bảo Tiểu Liên kia nhẹ giọng một chút.

"
Trong phòng không có máy nghe lén đâu. Anh sợ gì. Nói tiếp, phòng thí nghiệm phía dưới chính là bồi dưỡng yêu quái. Không ai không biết! Chỉ có mấy đứa ngốc mới đến mới không biết, các nàng còn tưởng rằng đến đây là có đại phú quý. Hắc. Địa phương quỷ quái này, chính là miệng cọp ăn tươi nuốt sống đó!?" Tiểu Liên kia nén giận đem tàn thuốc ấn vào trong cái gạt tàn thuốc. Lại cho nam nhân kia một quyền:"Lão Lý. Anh xem như là một quan viên không nhỏ đi? Mang em đi ra ngoài cũng khó như vậy sao? Nếu như anh cùng người khác giống nhau, chỉ là đùa bỡn thân thể của em. Anh nói rõ ra. Em mở ra hai chân mặc cho anh cưỡi lên. Cũng không cần dùng sức bắt ép . Anh cũng biết em từ sau khi biết anh, không tiếp một người khách nào nữa. Đối với anh là như vậy . Anh cho em là gà. Em cũng nhận mệnh. Coi như chính mình mù mắt. uổng công yêu thương anh......"

"
Em nói cái gì. Lòng anh. em còn không rõ sao?" Lão Lý vội vàng kêu lên nói:"Anh làm quan không nhỏ. Nhưng là không lớn, ở bên ngoài muốn mua nhà thì dễ dàng. Nhưng là đem em đi ra ngoài có chút khó. Đổi lại một năm trước thì dễ dàng. Hiện tại bọn họ sợ để lộ bí mật. Nữ nhân căn bản không cho ra ngoài. Từ trong ra ngoài đều hành động tập thể. Giám thị lẫn nhau. Trong hai tháng này. Nếu muốn đi ra ngoài. Phỗng chừng đều không được! Anh nghe nói ông chủ phía trên đã phát hiện ra "Tử Thần" võ công không người địch lại kia đã hai lần tới đập chứa nước Bạch Dũng này. Bây giờ không đùa được. Cho nên đặc biệt cẩn thận. Muốn đi ra ngoài, ít nhất phải hai tháng sau!"

"
......" Lục Minh nhíu mày, cái này cùng chính mình có liên quan?

Hai tháng...

Trong này còn có thí ngiệm bồi dưỡng yêu quái sao?

Yêu quái? Cái dạng yêu quái gì? Dùng người bồi dưỡng yêu quái sao? Thế gian đúng là có quái thú . Nhưng không có khả năng có cái yêu quái gì! Nếu có, như vậy thì phòng thí nghiệm phía dưới này rốt cuộc đang làm cái gì. Yêu quái trong miệng Tiểu Liên kia, là là cái gì chứ?

Lục Minh chiếm được tin tức hữu dụng rồi. Cũng không để ý hai người nói gì nữa, lập tức rời đi.

Lại tìm nửa giờ, ở chỗ xa nhất phát hiện có một lối thông gió dài và rộng lớn.

Cửa thông gió này thật là dựng thẳng . Cao chừng mười mét. Rộng năm sáu mét. Lục Minh thí nghiệm độ cao một chút. Đừng nói một người. Cho dù là một con mèo nhỏ cũng không đi qua được. Chen vào là không có khả năng. Bất quá may mà Lục Minh có được không gian trữ vật cùng với Tần Hoàng Bảo Kiếm. Hắn sử dụng Tần Hoàng Bảo Kiếm mở ra một thông đạo đủ cho chính mình đi ở trên vách tường xi măng.

Tất cả mảnh nhỏ vỡ đều cho vào trong không gian trữ vật. Sau đó Lục Minh chậm rãi tiến vào trong vách tường này. Lại đi qua một cái vòng cung nhỏ. Phát hiện ra một ống thông gió rất lớn, có hình xoắn ốc quấn lên trên.

Cơ hồ cách mỗi một khoảng cách đều có một cái quạt chạy bằng điện.

Thứ này nếu đổi thành người thường căn bản là không có biện pháp đi qua. Nhưng là Lục Minh chỉ thổi bụi. Trước tiên đem cánh quạt cầm chặt, sau khi đi qua lại thả ra. Vô cùng thuận lợi đi qua. Lục Minh cảm thấy mình đi xuống ít nhất bốn năm mươi mét. Mới tới một cửa thông gió cao gần chục mét. Cánh quạt thật lớn đang quay.Thông gió hướng bên trong. Lục Minh đi qua đích cũng có chút kinh hãi. Bất quá cũng may, không gian trữ vật cùng với tinh thần của hắn đã tăng lên một lần nữa. Cũng đủ đem chuyển động của quạt gió cản lại.

Lục Minh đi thông qua. Phát hiện cửa ra của ống thong gió thật dài đã ở ngay tại trước mặt. Chừng vài mét là tới.

Tới của ra thứ nhất. Lục Minh nhìn xuống vừa thấy, chợt vô cùng kinh ngạc. Phát hiện nơi này tựa như phòng thí nghiệm mình nghiên cứu dược phương ở Hồng Kông kia. Hơn mười người đàn ông mặc áo trắng đang bận rộn nghiên cứu cái gì đó ở phía dưới......

Trời ạ. Quả thật dưới đáy của đập chứa nước Bạch Dũng này, có dấu một gian phòng thí nghiệm cực kỳ bí mật.

Chẳng lẽ yêu quái trong miệng Tiểu Liên kia cũng là do những người này đang nghiên cứu sao?

Tại sao bọn họ phải trốn dưới mí mắt của mình để đến đây nghiên cứu chứ? Thế gian lớn như vậy. Tại sao nhất định phải trốn ở chỗ này?

Lục Minh chính là nghĩ mãi không thông. Bỗng nhiên có một người đàn ông mặc áo trắng đeo kính mắt từ bên ngoài đẩy cửa vào. Thẳng hướng tới lão nhân râu tóc bạc trắng đeo kính mắt cầm đầu gật đầu nói:"Mã lão. Có chút không đúng. Vừa rồi làm sao máy quạt gió lại có chút ngừng quay! Ngừng lại chỉ có không đến một giây. Có phải Tử Thần xâm nhập hay không ?"

"
......" Lục Minh nghe xong toát mồ hôi. Thật đúng là nói đúng.

Hiện tại làm sao bây giờ? Là lui lại. Hay là tiến lên?

Địch nhân sẽ thật sự bởi vì một giây ngừng quay mà phái người đi lên kiểm tra chứ?