Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 407: Thần Nhãn




"Nổ súng!" Lục Minh đột nhiên cười ha ha.
"Ngươi chết đên nơi rồi, còn cười cái gì?" Thanh âm uy nghiêm từ trong hầm trú ẩn quát hỏi nói.
"Tuy ta chưa có tới qua chỗ này, nhưng không phải lần đầu tiên bị người ta dùng súng chỉ vào" Lục Minh mỉm cười, nói: "Người thật sự muốn nổ súng, hắn sẽ không nói ra, nếu như ngươi muốn giết ta, ta sớm đã là người chết, ngươi làm gì phải cùng một người chết lãng phí nước bọt chứ? Nếu như ngươi không muốn giết ta, thì làm sao ta phải sợ gì chứ?"
"Có can đảm, nhưng mà, vẫn không cách nào loại trừ hiềm nghi ngươi là cảnh sát." Thanh âm uy nghiêm nặng nề mà hừ xuống.
"Ta không phải cảnh sát. . .Bởi vì trên thế giới này không có một người cảnh sát nào có nhiều tiên như ta!" Lục Minh đem hòm đen chậm rãi dặt ngang, "ba" mở ra, một hòm tràn đầy đô la ánh vào trong mắt tất cả mọi người. Cái này còn chưa phải là quan trọng nhất, Lục Minh lấy ra hai chồng đô la, móc ra một túi nhỏ màu đen, có chút hơi hé miệng túi ra, tiếp đi ánh sáng chiếu vào, lóe ra quang hoa chói mắt, điều này làm cho tất cả nam tử đang dùng súng ngắm vào hắn ngược lại hút một hơi không khí: Kim cương, một túi kim cương!
"Cậu thật sự không phải cảnh sát!" Thanh âm uy nghiêm trong hầm trú ẩn cười ha ha, tiếp đó, có một nam tử cao lớn khôi ngô đi tới, vung tay lên, tất cả mọi người thu hồi súng.
Trong tay nam tử cao lớn khôi vĩ cầm xì gà Cuba, nghênh ngang đi đến trước mặt Lục Minh. Mang theo một loại hiếu kỳ, nhìn từ trên xuống dưới dò xét Lục Minh một hồi.
Cuối cùng đem xì gà Cuba đốt rồi đưa lên miệng, giơ bàn tay to hướng Lục Minh đưa tới: "Đi, Lâm Sâm tôi liền kết giao với bằng hữu là cậu. Trong mắt tôi, chính là đến chỗ này là ai cũng tốt. Chỉ cần có tiền, thì đó là bằng hữu."
Lâm Sâm này vươn tay bày ra. Nhưng Lục Minh không cùng hắn bắt tay. Ngược lại không ngừng lắc đầu.
"To gan! Cậu vậy mà dám không cho Lâm Sâm tôi mặt mũi sao?" Nam tử cao lớn khôi vĩ phẫn nộ giơ lên quả đấm như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Lục Minh.
"Ông không phải Lâm Sâm." Lục Minh mỉm cười, nói: "Lâm Sâm hẳn là một đại ca a? Làm một nhân vật cấp bậc đại ca. Mà ngay cả xì gà Cuba cũng không biết châm. Nếu như ông thật sự là Lâm Sâm. Vậy đại ca này cũng hổ danh. Châm xì gà là phải có học vấn. Trước tiên, không thể dùng nến hoặc là bật lửa để châm xì gà, mà phải dùng diêm. Tiếp theo hút xì gà phải hút nhẹ. Xì gà muốn ổn định, phải thong thả hút mới có thể khiến cho mùi thơm bảo trì tính thuần nhất. Ông hút từng ngụm lớn. Quả là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm. Lãng phí vô ích đồ tốt, còn nữa châm xì gà phải ngẫu nhiên từ yết hầu phun ra, khiến cho khói bao trùm xung quanh người, nhấm nháp mùi thơm lượn lờ. Chỉ có tiểu tử phàm phu mới dùng sức phun khói. . .Nếu như ông thật sự là Lâm Sâm. Tôi đây sẽ không cùng một người không biết thưởng thức buôn bán. Tôi đây quả thực hoài nghi ông có thể nhận ra cái gì là đồ cổ hay không nữa!"
"Ha ha ha!" Một tràng cười to từ trong hầm trú ẩn truyền tới.
Lúc này, tại trong hầm trú ẩn, lại có một lão nhân đầu hoa râm đi ra. Người này mặc trang phục chỉnh tề miền núi, một tay cầm tẩu thuốc bạch ngọc, trong tay đeo nhẩn phỉ thúy. Tay phải hướng về phía sau, bước chân vững vàng đi ra khỏi hầm trú ẩn.
Mọi người, kể cả nam tử khôi vĩ vừa rồi tự xưng là Lâm Sâm đều hướng tới hắn cung kính cúi đầu.
Lão nhân mặt trắng này mang một loại khí chất thư hương thế gia hướng Lục Minh khẽ gật đàu."Ta chính là Lâm Sâm, ánh mắt của tiểu huynh đệ không tồi. Ta nói rồi, người mà Tiểu Cảnh mang đến, tuyệt đối sẽ không kém."
"Vừa rồi là thử anh, anh phải chịu thừa nhận." Cảnh Hàn giờ đây cố hết sức duy trì một loại quan hệ bạn bè với Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.
"Sâm ca, buôn bán với ngài thật đúng là không dể dàng, nếu lá gan của tôi nhỏ một chút, phỏng chừng đã tiểu ra quần. Tiểu tử là Lục Minh từ Lam Hải tới, kính chào Sâm ca đại danh đỉnh đỉnh." Lục Minh chủ động đưa ra tay phải, nắm chặt lại, lại gật gật đầu: "Lam Hải ta cũng đã đi qua, có chút lâu rồi, không ngờ lại xuất ra được người có nhãn lực cùng can đảm như tiểu huynh đệ, vào nhà ngồi đi, Tiểu Cảnh cũng tiến vào ngồi một chút đi!"
Bên ngoài hầm trú ẩn là bùn đất, nhưng bên trong lại được bày biện phi thường đẹp đẽ.
Hơn nữa rất lớn, lại mở ra được không gian ba phòng hai sảnh lớn như vậy, một gian khá dài, trên mặt đất đều tải các thứ ga trải giường cùng chăn gối, xem ra alf gian phòng của thủ hạ Sâm ca, ở đại sảnh bên ngoài, cũng có vài nam tử trung niên khoảng bôn mươi năm mươi tuổi, Sâm ca thoáng giới thiệu qua, nói là các hảo huynh đệ từ lúc mới khởi nghiệp của hắn. Những người này đều chỉ lo nhìn đồ cổ trong tay, phi thường si mê, trông thấy Lục Minh cùng Cảnh Hân, cũng chỉ vẻn vẹn là gật đầu.
Sâm ca mời Lục Minh cùng Cảnh Hàn tiến vào tiểu sảnh ở trong cùng, bên trong bày biện các đồ gỗ, trên mặt đất còn có thảm Ba Tư, trên vách tường treo tranh sơn thủy.
Trong đó có một bức "Hổ Khiếu Tùng Lâm" cùng "Trúc Thạch Hi Điệp Đồ" bắt mắt nhất.
"Ngồi đi." Sâm ca mời Lục Minh cùng Cảnh Hàn ngồi xuống.
Một vị mỹ phụ mặc sườn xám chân dài chừng ba mươi từ trong phòng đi ra, duỗi ra ngón tay ngọc thanh mảnh, đưa trả cho Lục Minh cùng Cảnh Hàn, lại trở về sau lưng Sâm ca, dịu dàng đắm lưng cho hắn.
"Mua bán, tôi muốn thêm một thành." Cảnh Hàn ngồi xuống nói tới chuyện chính.
"Cảnh nữ hiệp đừng nóng vội, tôi còn muốn tiến vào cổ mộ nhìn xem, nếu như có thể đào được thứ tốt, thì không cầm để ý đến giá tiền." Lục Minh cùng Cảnh Hàn phối hợp làm trò. Tại trong đất này, cũng không thể tùy tiện để người ta hiểu rõ quan hệ của hai người, nếu không, cho dù lần này Lục Minh đắc thủ, Cảnh Hàn cũng sẽ bị cả một tổ chức trộm mộ cho vào sổ đen, sau này cuối cùng không do xét được tin hữu dụng nữa.
Sâm ca ngược lại không nghi ngờ Cảnh Hàn cùng Lục Minh là có quan hệ gì, bởi vì hắn hiểu rõ Cửu Âm Tuyệt Mạch của Cảnh Hàn không thể yêu đương lập gia đình.
Nói tiếp, với loại tính cách này của Cảnh Hàn, nàng có thể vừa ý nam nhân nào mới là quái lạ!
Hắn nhìn Lục Minh, lại nhìn Cảnh Hàn, mỉm cười. "Lục Minh tiểu huynh đệ, muốn tiến vào cổ mộ, không phải không có khả năng, nhưng đi vào dễ đi ra khó, trong cổ mộ đầy rẫy cơ quan nặng nề, nhà khác không nói, chỉ tính thủ hạ của ta, đã mất năm huynh đệ, trong đó có một Mạc Kim Giáo Úy."
" Để tỏ thành ý, trước tiên tôi cùng Sâm ca làm một cái mua bán nhỏ, Sâm ca đem "Ngọc Như Ý" chuyển nhượng cho tiểu tử được chứ?" Lục Minh dời chủ đề đi.
"Không biết tiểu huynh đệ cho giá ra sao?" Sâm ca vung tay lên, mỹ phụ sườn xám bưng lấy Ngọc Như Ý đưa tới.
Lục Minh không có đón lấy, ngược lại dùng con mắt di chuyển tại song phong ngạo nghễ của mỹ phụ sườn xám, bởi vì Sâm ca bị thân hình của mỹ phụ sườn xám che khuất, chỉ có Cảnh Hàn ở bên cạnh mới có thể trông thấy Lục Minh dùng ánh mắt của sắc lang quét tới mỹ phụ sườn xám. Nàng hoàn toàn không lộ bất kỳ biểu tình gì, nếu như thế ở Phong Đan Bạch Lộ, phỏng chừng nàng uông một thùng dấm chua lớn rồi, giờ đây cũng không, nàng như là có mắt không tròng.
Ngược lại, mỹ phụ sườn xám, trông thấy ánh mắt khác thường của Lục Minh, mặt ngọc có chút nổi lên đỏ ửng.
Sâm ca như có chút vô ý hữu ý nhìn lướt qua Cảnh Hàn, phát hiện nàng không chút biểu tình, có chút khụ một tiếng."Lục Minh tiểu huynh đệ, giá năm trăm vạn thấy thế nào?"
Mỹ phụ sườn xám bởi vì Lục Minh không đón lấy "Ngọc Như Ý", đành phải đứng ở trước mặt của Lục Minh, cố hết sức cúi người, đem "Ngọc Như Ý" hiện lên cho hắn nhìn rõ ràng, Lục Minh không có nhìn "Ngọc Như Ý", ánh mắt chỉ hướng tới dưới cổ tuyết trắng của mỹ phụ sườn xám nhìn vào, ánh mắt tựa hồ muốn dò xét khe vú cso thể thấy được ẩn hiện, thấy mặt ngọc của mỹ phụ sườn xám càng đỏ, nhìn trong chốc lát, trong miệng Lục Minh không đếm xỉa tới nói: "Ba."
"Thành ý của tiểu huynh đệ chưa đủ, "Ngọc Như Ý" này lão phu vẫn là tự mình cất chứa!" Sâm ca xua xua tay, mỹ phụ sườn xám vừa nghe, nhanh chóng đi về, nhưng bước chân rõ ràng nhanh hơn lúc trước, tựa hồ còn có chút ngại, nàng hắn là không chịu được ánh mắt như sắc lang của Lục Minh phi lễ.
"Ba trăm ba mươi vạn." Lục Minh lại báo giá tiền mới.
"Không". Sâm ca lắc đầu, ha ha cười nói: " Tiểu huynh đệ nếu không hãy nhìn xem những vật khác đi, ngoại trừ "Ngọc Như Ý", trong phòng có cái gì vừa ý, cho giá phù hợp thì đều có thể lấy đi. Cậu xem bức " Hổ Khiếu Tùng Lâm Đồ" này thế nào?"
"Ha ha ha, Sâm ca thật hay nói giỡn, lão hổ trong bức tranh "Hổ Khiếu Tùng Lâm Đồ" này, tay mặt ngoài cực kỳ hung mãnh, rống vang rừng núi, nhưng mà có ngoài mà không có trong có hình mà không có xương, có hùng không có thế! Tuy rằng rống vang rừng nuyis, nhưng không dậy nổi gió, là không chấn động, chim không bay, thú không sợ hãi, đây không phải là hùng hổ gầm rống, phải gọi là bệnh hổ rên rỉ, tôi mua làm gì!" Lục Minh đi đến trước bức tranh, rút một cái kinh lúp ra từ trong ngực nhìn một hồi, lại nhún nhún vai: "Sâm ca thật lợi hại, bức "Hổ Khiếu Tùng Lâm Đồ" này vẽ được quả thật tựa như thật sự giống, đáng tiếc chỉ vẽ được hình của hắn, không có được thần của hắn!"
"Hảo, hảo nhãn lực!" Sâm ca vỗ tay khen: "Tiến vào trong phòng này, đã không dưới hai mươi người, nhưng là lần đầu tiên có người có thể nhìn ra đó là đồ dởm, lợi hại!"
"Thật ra lúc đầu tôi cũng không dám xác định là đồ dởm, nhưng hổ có uy mãnh bá liệt như thế, lại để ở giữa trung tâm, sẽ có chút sát khí, nhân vật như Sâm ca làm sao lại có thể làm như thế! Nếu như vị mỹ nữ kia thấy hổ không sợ hãi, còn dám đứng dưới hổ, đấm lưng cho Sâm ca ngài, cho nên, tối phán đoán tranh này không đúng, lại nhìn kỹ, hổ đẹp giữa rừng, tranh này tuy rằng vẻ rất tốt, nhưng tựa hồ có thô tục . . ." Lục Minh chỉ một ngón tay vào mỹ phụ sườn xám, cười nói: "Thứ cho tôi lớn mật suy đoán, tranh này là vị mỹ nữ này vẻ chăng?"
"A!?" Mỹ phụ sườn xám vừa nghe, mặt ngọc kinh ngạc nhìn Lục Minh.
Sâm ca vỗ tay "bạch bạch" gật đầu nói: "Tốt, Lục Minh tiểu huynh đệ đã có nhãn lực như thế cho dù cậu không muốn vào cổ mộ, ta cũng muốn mời cậu cùng đi."
Lục Minh vừa nghe, cười ha hả chắp tay kính một lễ, vẻ bề ngoài rất khiêm tốn, sự thật bên trong cũng rất đắc ý: "Chỉ là may mắn, thất lễ rồi!"
Cảnh Hàn trông thấy Lục Minh cười đắc ý, băng sương trong mắt dần dần đọng lại, nàng đứng lên, một ngón tay chỉ về "Trúc Điệp Đồ" ở phía tây, cái mũi nhỏ hừ lạnh, nói: "Anh đã lợi hại như thế, anh lại nhìn xem "Trúc Thạch Hi Điệp Đồ" kia là thật hay giả?"
"A, Cảnh nữ hiệp đừng nóng giận, tôi đối với tranh chữ thi họa thật sự là dốt đặc cán mai, vừa rồi là đụng tới vận may." Lục Minh vội hướng bày ra vẻ xin lỗi.
"Dốt đặc cán mai, thì làm sao anh nói được đạo lý rõ ràng như thế? Anh nói không hiểu, tôi bán bức tranh cho anh, mới chiếm được ba thành, bây giờ tôi hỏi anh một câu, anh hiểu tranh chữ hay không?" Cảnh Hàn trừng mắt nhìn Lục Minh, thần sắc băng tuyết lảnh khốc, phảng phất tùy thời đều muốn móc súng ngắn bên hông, tại trên cái trán của Lục Minh mở ra một cái lỗ to bằng cửa sổ trên mái nhà. Lục Minh cuống quít xua tay, nói: "Tôi đối với tranh chữ là thất khiếu không thông . . . Được rồi, cô nói tôi hiểu, tôi liền hiểu, tôi hiểu còn không được sao? Ba thành tôi sẽ đưa cho cô, bây giờ ngàn vạn lần đừng nóng giận. Cảnh nữ hiệp, chúng ta cần tiếp tục hợp tác khắng khít thân mật. Được rồi, không có thân mật khắng khít, chỉ có hợp tác."
Lục Minh thấy Cảnh Hàn muốn móc súng, vội vàng giơ cao hai tay, bộ dạng tựa như đầu hàng.
Cảnh Hàn tay trái sờ vào súng, tay phải chỉ vào "Trúc Thạch Hi Điệp Đồ", hướng về phía Lục Minh không buông tha hỏi: "Anh nói, tranh này thật hay là giả?"
"Giả!" Lục Minh không dám buông tay xuống, gấp gấp trả lời.
"Tại sao là giả?" Cảnh Hàn hỏi.
"Bởi vì đá thêu thanh nhã tận xương, không giống hoa thường hơn nữa ong bướm bay múa, đã làm tổn hai ý cảnh của nguyên bức tranh, hơn nữa lá trúc phong chỉ tây nam, trong bức tranh lơ đãng chính là biểu hiện ra gió nhẹ, nhưng cánh bướm lại giương cánh bình an, biểu hiện không có gió, hiển nhiên là bức tranh thất bại." Lục Minh vừa nói, mỹ phụ sườn xám lại đầy kinh ngạc nhin hắn, trong mắt Sâm ca lóe ra từng đợt tinh quang, nhưng mặt ngoài cũng bất động thanh sắc.
"Vậy những tranh chữ tôi mua cho anh trước kia?" Cảnh Hàn lạnh như băng trừng mắt nhìn Lục Minh truy vấn nói.
"Đó cũng là giả." Lục Minh nói rất nhỏ.
"Vậy vì sao anh còn muốn mua?" Cảnh Hàn cả giận nói.
"Bởi vì, tôi muốn kết giao bằng hữu với cô . . ." Lục Minh dùng âm thanh nhỏ nhất trả lời, lại cẩn thận hỏi: "Tôi có thể đem tay xuống chứ?"
"Phí công vô ích." Cảnh Hàn hừ lạnh một tiếng ngồi trở lại, có chút dừng lại: "Tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh."
"Không cần trả, cô theo giúp tôi tiến vào cổ mộ một chuyến được chứ?" Lục Minh xua tay nói. "Tại trong cổ mộ, bất cứ tôi làm thành mua bán gì, đều trích cho cô năm phần trăm, cô thấy sao?"
"Tôi sẽ không lấy tiền, nhưng chỉ là hợp tác lần này." Cảnh Hàn cuối cùng vẩn là đồng ý.
"Tốt lẳm, tốt lắm, Tiểu Cảnh quyết định của cô là đúng, Lục Minh tiểu huynh đẹ có thành ý, cô nên đi cùng hắn một chuyến." Sâm ca cười lên ha hả: "Vừa rồi "Ngọc Như Ý" cùng bức tranh chỉ là thử xem nhãn lực của Lục Minh tiểu huynh đệ, thất lễ. Tú Quân, dặn dò nhà bếp làm bàn thức ăn ngon, nàng lấy rượu Mao Đài cất kỹ của ta ra đây, ta muốn cùng Lục Minh tiểu huynh đệ hảo hảo trò chuyện . . . Hàng trong cổ mộ đều là mua bán lớn, ăn một mình khó nuốt, nhiều bằng hữu chính là chuyện tốt. Lục Minh tiểu huynh đệ, mời, cậu tới vừa đúng lúc, ta đang muốn tìm một đồng bọn hợp tác . . . Các người có lẽ còn chưa biết tình thế bây giờ. Kê Cửu của thôn tây cùng Hắc Cảnh của thôn bắc đều kéo tới gần trăm người, Hắc Cảnh còn cùng vài tên quỷ Tây Dương kết thành đồng bọn, nói rõ muốn nuốt một mình . . ."
"Sâm ca, nói đến nhìn bức tranh cùng ngọc, tôi có chút tâm đắc, nhưng động đao động súng, tôi không am hiểu." Lục Minh trong lòng khẽ động, người nước ngoài? Người nước ngoài cũng chạy đến đây?
"Hàng còn chưa có đi ra, không cần động đao động súng, hơn nữa đi vào trong cũng không cần các thứ đó." Sâm ca thần bí hạ thấp giọng, hướng về phía Lục Minh cùng Cảnh Hàn nói với thanh âm vô cùng nhỏ: "Giờ đây, còn chưa có chạm vào được cửa chính, cho nên nói, ai có thể đi vào, đó mới là người thắng!"
"Tôi đối với cơ quan bẩy rập, cũng không am hiểu . . . " Lục Minh lại nói sai chính mình không tốt.
"Lục Minh tiểu huynh đệ không cần khiêm tốn, ta đã gặp nhiều người, thanh niên tuổi trẻ như cậu, có thể có nhãn lực như thế, ngoại trừ "lão nhân gia" hắn đưa ra bên ngoài, thế gian còn có truyền nhân Thần Nhãn thứ hai sao?" Sâm ca cười thần bí, nói: " Ta cũng không dám nhờ tiểu huynh đệ mở đường, chỉ là muốn nhờ tiểu huynh đệ hỗ trợ xem vài cái đồ vật, là có cái ý đồ gì."
Mỹ phụ sườn xám từ trong phòng nâng ra một chồng tranh cuộn tròn, đặt lên trên bàn.
Trên mặt tranh vẽ hơn mười ký hiệu, nguyên một đám ký hiệu kỳ lạ quý hiếm, tựa như chữ Hán, lại như đồ án, làm cho người ta nghĩ trăm mối vấn vương không có cách giải.
Lục Minh nhìn tới, khuôn mặt tuấn tú vốn tươi cười như gió xuân lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, tuy hắn khôi phục cực nhan, nhưng vẫn bị mỹ phụ sườn xám cùng Sâm ca nhận ra được. Sâm ca thầm gật đầu, quả nhiên, tiểu tử này là truyền nhân Thần Nhản, hắn nhận ra những đồ án này có ý gì, mặt ngoài lại giả vờ tò mò hỏi: "Lục Minh tiểu huynh đệ, cậu xem xem, những đồ án này là có ý gì?"