Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 372: Mày trâu bò sao? Tao giẫm chết mày!




"Báo cáo, hai người cao thủ hướng ba giờ đang chạy rất nhanh dọc theo tường ngoài trường, phỏng chừng sau năm phút đồng hồ sẽ đến. Số 9 phát ra cảnh báo.
"
Hành động theo kế hoạch .." Lục Minh dặn dò một câu, một lần nữa hắn đem Nhan Mộng Ly cõng lên.
Tại trong tòa nhà đó, tiểu đội Đặc Cần đã sớm thành lập hai đầu dây kéo, tiện lợi cho qua lại trợ giúp, cũng tiện cho khống chế toàn cục. Chỉ cần Lục Minh lui qua dây kéo , như vậy đối thủ khẳng định không dám đuổi theo, trái lại, nếu như địch nhân từ dưới lầu vây công lên, Lục Minh lại có thể đơn giản rút lui đến bên kia. Hắn có thể chạy qua lại khắp giữa cả ba tòa nhà , tiêu diệt từng bộ phận, không cần cùng toàn thể địch nhân tiếp xúc chính diện.
Khuyết điểm duy nhất của phương pháp, chính là mục tiêu quá rõ ràng.
Nếu như địch nhân có tay sung bắn tỉa, như vậy rất dễ trở thành mục tiêu ngắm bắn.
Bây giờ, địch nhân cũng không có phái ra tay bắn tỉa, Lục Minh hoàn toàn có thể lưng cõng Nhan Mộng Ly, lợi dụng chiến thuật du kích, qua lại tiêu diệt từng bộ phận của địch nhân, khống chế toàn cục để thu hoạch thắng lợi.
Sau khi người áo đỏ đuổi theo lên trên mái nhà, phát hiện Lục Minh từ phòng trong tòa nhà cách hơn ba mươi mét hướng hắn ngoắc tay. Không cần nói người kéo dây là Lục Minh, cho dù là một người bình thường, hắn cũng sẽ do dự có phi qua hay không , nếu như dây kéo buông lỏng, vậy hắn chắc chắn sẽ rớt xuống.
Nếu như đi ở trên dây kéo, đối mặt với Tử Thần có thực lực trên mình, vậy quả thực là tìm chết.
Trước đó, người áo đỏ dám hướng tới Lục Minh khiêu khích. Chính là bởi vì hắn có một loại thân pháp siêu phàm nhập thánh, tự tin có thể tự bảo vệ mình dưới công kích của Lục Minh .
Hắn hoàn toàn là một tồn tại để uy hiếp mà đến đây địa. Nếu như không phải có con tin Nhan Mộng Ly này, như vậy hắn vốn là không cần phải xuất hiện.
Lúc đầu, hơn ba mươi mét đối với hắn mà nói, chỉ là khoảng cách một hai giây đồng hồ có thể bay qua .
Nhưng vấn đề là, ở trước mặt cao thủ, có đôi khi chỉ một giây đồng hồ ngắn ngủi, cũng có thể quyết định sống chết của một người rồi...
"Phương pháp tuy rằng không tồi. Nhưng ta cũng có thể phá hư dây kéo !" Bàn tay người áo đỏ vừa hướng tới dây kéo, bỗng nhiên sợ hãi lộn ngược về phía sau, liên tục lăn rồi trốn ở sau bức tường xi măng.
Hiểm tới cực điểm. Hoá ra dây kéo này là một cái bẫy!
Ở bên kia, Lục Minh đang cầm một khẩu súng bắn tỉa!
Nguy hiểm thật, nếu như mình phản ứng chậm hơi chút, chỉ nửa giây, hoặc là không có loại thân pháp "
Thiên Ngoại Lư Hỏa" này, sợ rằng bây giờ mình đã là một người chết rồi!
Người áo đỏ nhìn tay áo của mình, chỉ là bị đạn xẹt qua, ống tay áo dài của mình đã bị tước đứt hơn phân nửa.
Nếu như vừa rồi bị một phát súng của hắn bắn trúng chỗ yếu hại, như vậy liền xong đời rồi.
Khi chuyển xuống cầu thang, người áo đỏ vội vã đảo qua, phát hiện Tử Thần ở trên lầu đối diện đã đem súng hướng về phía ba giờ, xem ra, hắn phát hiện ra Thiết Trảo Quái cùng Trúc Diệp Thanh, chỉ dựa vào hai người này, tránh thoát ngắm bắn hẳn là không thành vấn đề, nhưng Tử Thần đối mặt có thể giết chết Bạch Hạc, sợ rằng lực không bằng đi! Người áo đỏ đem microphone ở miệng mở ra, cung kính nói: "Thiết Trảo Quái cùng Trúc Diệp Thanh không phải đối thủ, Sài lão, xin ngài tự thân xuất mã đi! Đã xác nhận chính là Tử Thần không sai, bên người hắn có một cô gái, là con tin rất quan trọng, hắn không chạy thoát được đâu, phương vị là A71B36 bên trái một chút của bản đồ chúng ta, là ở giữa tòa nhà bỏ hoang!"
"
Chỉ cần xác định là Tử Thần, như vậy hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!" Từ trong tai nghe truyền ra một thanh âm cực kỳ uy nghiêm .
"
Sài lão, tuyệt đối là hắn!" Người áo đỏ vốn vô cùng kiêu ngạo, mà khi đối mặt với thanh âm uy nghiêm này thì lại lộ ra vẻ cung kính tựa như nô bộc.
Lục Minh bây giờ lại hướng phía xa xa, chạy tới chỗ nam tử tay sắt cùng nam tử cao gầy như gậy trúc, bắn ra một phát súng. Thật đáng tiếc, võ công của Lục Minh rất kinh khủng, nhưng đối với dùng súng không có năng lực thần kỳ một sung vỡ đầu, đổi thành một người thường, có lẽ là hắn bắn trúng được, nhưng đổi thành hai người này, tốc độ như điện chớp, hai gã cao thủ này lại không ngừng di chuyển không theo quy tắc đi tới, hắn bắn hai phát đều vào khoảng không.
Trừ phi có thể tiến vào cái loại trạng thái bán huyền diệu, dự kiến trước được đường đi của địch nhân đi tới , bằng không, bất luận cứ tay bắn tỉa nào trên thế giới này, đều không có khả năng bắn trúng họ.
Đương nhiên hai phát sung này cũng có tác dụng đe dọa, làm hai gã cao thủ phải lui lại, bọn họ cũng không dám quang minh chính đại chạy tới nữa, mà là lựa chọn đường đi có chướng ngại vật ẩn nấp thân hình.
Hai người tách ra, nam tư cường tráng được người áo đỏ coi là Thiết Trảo Quái, lựa chọn hướng bên trái chạy tới.
Nam tử cao gầy được xưng là Trúc Diệp Thanh kia, lại hướng bên phải ẩn thân.
"Chờ một chút." Có một nam tử thon gầy ngồi ở trên bậc thang đầy lá rụng, thấy Thiết Trảo Quái chạy tới, hắn đứng lên: "Ngại quá, đối thủ của mày là tao! Nếu như mày không rõ, tao đây nói cho mày biết, mày còn chưa có tư cách đi tới."
Ở dưới gốc đại thụ bên kia, cũng có một nam tử thanh tú lẳng lặng ngồi đó, trong tay hắn đang cầm một quyển sách cổ.
Nhưng mà , mắt hắn lại là nhắm lại .
Hắn không có mở miệng, cũng không ngăn cản, mặc cho tên nam tử cao gầy gọi là Trúc Diệp Thanh kia chạy qua.
Lúc đầu Trúc Diệp Thanh đã muốn chạy qua, nhưng bỗng nhiên đứng lại, hắn phát hiện, nếu như mình đi tới một bước, sẽ bị địch nhân đáng sợ tập kích . Tiểu tử nhắm mắt kia, rất am hiểu đánh lén từ phía sau địch nhân, hắn chính là đang chờ cơ hội. Trúc Diệp Thanh lạnh lùng cười rộ lên, hắn đem bước đi lùi lại, thoáng cái đếm tới, nói: "Chín bước, tao bây giờ cách mày chin bước. Nghe nói có một loại phương pháp ám sát, là "Mười bước giết một người", đáng tiếc, thiếu một bước!"
Nam tử thanh tú nhắm mắt lại đang cầm sách xem nở nụ cười, hắn rất nhã nhặn, ngữ khí lại mang chút ngạo mạn nói: "
Thằng ngốc, "Mười bước giết một người"không phải chỉ bước chân, mà là chỉ là phương pháp tích góp sát khí !"
Hắn mở choàng mắt ra, kiếm khí bay lượn khắp bầu trời, lá rụng lại phấp phới bay khắp toàn bộ không gian.
Chờ khi lá rụng rơi xuống mặt đất một lần nữa, đều bị chia làm hai nửa.
Nam tử thanh tú khụ một tiếng, nói: "
Cao thủ, người trúng kiếm sẽ phải ngã xuống, người chết là phải thế, mày không nằm ngay đơ trước mặt, có phải mày muốn hù dọa trẻ con sao?"
"
Không có khả năng!" Trúc Diệp Thanh đè lại vị trí trái tim mình, lượng lớn máu tươi thấm ướt bàn tay khô gầy của hắn, hắn kinh hãi kêu lên thất thanh: "Lạc Vân, thực lực của mày, tao rất rõ ràng, mày so với tao còn phải yếu hơn ba phần, không có khả năng một kiếm giết được tao, điều đó không có khả năng!"
"
Yếu hơn so với mày, đó đã là chuyện trước đây ." Khóe môi thanh tú của Lạc Vân lộ ra vẻ mỉm cười: "Thứ nhất, tao là người tuổi trẻ, mỗi ngày đều có tiến bộ; thứ hai, tao tích góp toàn bộ sát khí, lợi dụng tâm pháp "Mười bước giết một người", đem chiến lực đề thăng tới cực hạn; thứ ba, kinh mạch của tao đã được đả thong toàn bộ, lại hấp thu Đông Châu , thực lực sớm đã là trên mày mấy lần... Mày còn dùng quan niệm cũ tới tính với ta, chỉ có thể nói như này, mày đã trở thành một kẻ bị đào thải!"
"
Mày chậm như thế sao?" Tàn Dương như mãnh hổ từ bậc thang bên kia bước đi qua.
"
Mẹ nó, làm sao mày cả người đều là máu, còn bị thương!" Lạc Vân phát hiện chỗ trái tim của Tàn Dương mất một miếng thịt, thiếu chút nữa lộ ra xương sườn.
"
Máu này đều là của địch nhân, làm sao tao lại chảy máu chứ! Nếu không liều mạng một cái, vậy chẳng phải là cho mày đoạt mất đệ nhất sao?" Tàn Dương chẳng hề để ý sờ sờ ngực, đích xác, vết thương của hắn tuy rằng đáng sợ, nhưng ởi vì chân khí khống chế tốt, không có chảy máu, chỉ là có chút máu thịt mơ hồ.
"
Vì tranh đệ nhất, mày lại liều mạng ngu ngốc như vậy, rõ ràng có thể dễ dàng thủ thắng mà!" Lạc Vân hết nói với Tàn Dương .
"
Đệ nhất với tao mà nói, rất quan trọng, tao muốn so với mày, đương nhiên muốn tranh đệ nhất!" Tàn Dương cười ha ha.
"
..." Lạc Vân rất không biết nói gì.
"
A!" Trúc Diệp Thanh chậm rãi mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hắn cũng không chịu nổi đả kích liên tiếp được nữa. Vốn còn trông cậy vào Thiết Trảo Quái tới cứu mình, nhưng mà không nghĩ tới hắn còn bị người xử lý nhanh hơn so với chính mình. Trong tim đứt đoạn, chân khí tan hết, vết thương cũng nữa không áp chế được nữa, máu tươi bắn ra tung tóe, hình thành vũng máu , trong nháy khí lực biến mất, đất tròi tối đen.
"
Tao phát hiện, làm một cao thủ miễu sát địch nhân, cảm giác thực sự là rất sảng khoái!" Tàn Dương có chút đắc ý, hoá ra Thiết Trảo Quái thực sự cùng mình ngang hàng, nhưng bây giờ mình dùng chưa tới ba giây đồng hồ, đã xử lý được hắn, này coi như là miễu sát đi?
"
Da mặt của mày cùng Phách Đao đều dầy như nhau ..." Lạc Vân còn chưa có nói xong, bỗng nhiên trên bầu trời có một người kêu to oa oa bay tới ngã xuống.
"
Ba" một cái, nặng nề mà đập xuống trên mặt đất.
Chính là Phách Đao, trong miệng Lạc Vân vừa nói !
Hắn thống khổ ho khan một chút, bên môi chảy ra chút máu ra, nhưng hắn lập tức lấy tay che lại, nổi giận mắng: "
Mẹ kiếp, hai người bọn mày thấy tao bị người ném qua, cũng không đỡ giúp một chút, cái mông này của lão tử nở hoa tám cánh rồi!"
"
Mày là bị người ném qua?" Tàn Dương nghe xong cả kinh.
"
Cẩn thận!" Lạc Vân một cước đem Tàn Dương đá bay, tại chỗ mặt đất Tàn Dương vừa đứng lại, có thêm một vết chưởng ấn cực sâu.
"
Đã quá muộn..." Một thanh âm cực kỳ uy nghiêm như sấm rền nổ vang, chỉ thấy có một cự chưởng huyết hồng , nặng nề mà in ở lưng của Tàn Dương, đưa cả người hắn đánh bay đập gãy đoạn một thân cây, lại đập vào tường của tòa nhà. Phách Đao giơ lên hắc đao cố hết sức chem một cái, nhưng hắn dù đã trải qua mấy lần được Lục Minh đả thông kinh mạch còn hấp thu Đông Châu đề thăng công lực lên mấy lần, chém xuống một đao, lại bị người dung hai ngón tay của tay trái nhẹ nhàng kẹp lấy.
"
Trời!" Tiếng hô kinh ngạc của Phách Đao còn chưa có hô xong, đã bị người dùng một cước đá bay, như sao băng đập văng ra bay tới một bụi hoa xanh rậm ở ngoài ba mươi mét .
"
Lão thần tiên? Sài Môn Thần?" Trong mắt Lạc Vân lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn đương nhiên nhận biết lão nhân tiên phong đạo cốt tóc rây trắng xóa này, đây là một người được coi là cường giả cấp bậc "Võ Tôn".
Ở trên môn chủ, là đại tông sư, sau đó là Võ Tôn.
Có người nói Hoa Hạ vốn có Cửu Đại Võ Tôn, nhưng trong Cửu Đại Võ Tôn , thực lực cũng không bằng nhau, chênh lệch rất xa.
Đã từng có ba vị Võ Tôn, đều tự tay giết chết một vị cấp bậc ngang mình Võ Tôn khác, ba vị đó được người đời liệt vào ba vị đứng đầu tỏng Lục Đại Võ Tôn, trong đó một vị Võ Tôn, chính là được xưng "
Lão thần tiên" Sài Môn Thần! Trong Lục Đại Võ Tôn, hắn đứng hàng thứ ba, bởi vì Võ Tôn cường đại nhất vẫn trong trạng thái thoái ẩn, Võ Tôn cường đại thứ hai vô cùng kiêu ngạo, đã bị ba vị Võ Tôn khác liên thủ công kích mà trọng thương, đã bị bệnh nhiều năm, cho nên, vị "Lão thần tiên" Sài Môn Thần này, trên thực tế lại rốt cuộc là người mạnh nhất trong Lục Đại Võ Tôn !
"
Tiên Thiên Cương Khí" là chân khí hộ thể của hắn có thể so với sắt thép, cùng "Xích Sa Đại Thủ Ấn" không gì không thể phá, làm cho tất cả Võ Giả đều biến sắc.
Thế gian có thể phá được phòng ngự của "
Tiên Thiên Cương Khí", sợ rằng ngoại trừ Võ Tôn mạnh nhất ra, thì không có khả năng có người thứ hai.
Mà có thể chịu được"
Xíc Sa Đại Thủ Ấn" này, tin rằng chỉ có Võ Tôn cùng cấp khác với hắn!
"
Lục Minh, không thể dung sức với lão gia hỏa này, mau đi, lập tức."
Lạc Vân kích động hét ầm lên, hắn không thể để cho Lục Minh chống lại "
Lão môn thần" này, Lục Minh là hy vọng lớn nhất của thế hệ trẻ. Nếu có thời gian, lấy ngộ tính cùng tiến cảnh của hắn, siêu việt những lão gia hỏa này, là tuyệt đối có khả năng, thế nhưng bây giờ còn quá sớm!
"
Tiểu tử muốn ngăn cản ta sao? Không biết tự lượng sức mình..." Sài Môn Thần cực kỳ uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, nhấc tay, tùy ý đem Lạc Vân đánh bay.
"
Lục Minh, đi mau!" Lạc Vân miệng phun máu tươi, sau khi ngã xuống đất lại bắn lên, hy sinh quên mình đánh về phía Sài Môn Thần.
"
Tồn tại nhỏ bé..." Sài Môn Thần phất tay áo một cái, Lạc Vân kêu thảm lên, xương ngực bị Tiên Thiên Cương Khí chấn động rung lên khanh khách .
Hắn thống khổ tru lên, hai tay vẫn ôm chặt ống tay áo của Sài Môn Thần kia không tha.
Phía sau, một cái bóng như ma thần thoáng hiện ra, hét lớn một tiếng: "
Được rồi, tao không cần bỏ chạy! Trước kia tao không có bày ra toàn bộ thực lực của mình, là sợ bọn mày nhìn thấy tự ti, có điều là bây giờ, tao tới nói cho bọn mày biết, Lạc Vân, Tàn Dương, Phách Đao, cái gì mới là thực sự cường đại!"
Lục Minh sải bước đi tới, mỗi bước đều có vết chân lún sâu tại nền xi măng.
Thấy Lục Minh tới, Lạc Vân vô lực yếu ớt nói: "
Không, tới cứu bọn tao, là, quyết định sai lầm, tao không cần mày chôn cùng, tao chỉ cần mày báo thù!"
"
Cái mày cần làm, là mở to hai mắt nhìn rõ tao đánh bại hắn ra làm sao!" Lục Minh vung tay lên, dùng xảo kình đem Lạc Vân ở trước phất xa đến mấy mét.
"
Tiểu bối, ngươi là người trẻ tuổi điên cuồng nhất mà cũng là ngu ngốc nhất mà ta từng thấy!" Thanh âm uy nghiêm vô song trầm trọng của Sài Môn Thần vang lên, thanh âm như sấm nổ vang rền, toàn bộ không gian bao quanh tòa nhà chấn động, hắn chậm rãi vươn ra một ngón tay phải đỏ đậm như máu, lời như sấm dậy quát dẹp đường: "Ta không phải đối thủ mà ngươi gặp phải trước đây , ta là Võ Tôn đứng đầu Hoa hạ, chỉ cần một chiêu, là có thể đem ngươi phấn thân toái cốt!"
"
Thử xem!" Lục Minh nhíu mày, lạnh lung cao ngạo hừ nói: "Tại trong mắt của tao, địa vị Võ Tôn của mày, cùng tên lừa đảo bán thuốc tăng lực đầu đường không khác nhau lắm."
Trong mắt của Sài Môn Thần hiện lên một tia sát khí, hắn bị chọc giận.
Nhưng hắn đã trải qua trăm nghìn lần chiến đấu, trong lòng rõ ràng, đối mặt với bất cứ dạng địch nhân nào, tại trước khi thực sự giết chết đối thủ thu được thắng lợi cuối cùng, cũng không thể bởi vì phẫn nộ mà mất đi lý trí, mà có thể kiêu ngạo sơ ý.
Bao nhiêu cao thủ trên thế giới, chính là chết dưới sự tự phụ quá độ, đương nhiên những người đó, vĩnh viễn cũng sẽ không thể chạm tới đỉnh núi của cường giả cấp Võ Tôn.
Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực!
Loại cường giả giống như Sài Môn Thần này, hắn tuyệt đối sẽ không khinh thị bất cứ một đối thủ nào, huống chi, Tử Thần trước mắt này, trước sau giết chết Bạch Hạc Môn Chủ cùng hai đại tong sư Thôi Toàn Tông, Thôi Lập Tông. Tại trước khi Sài Môn Thần xuất thủ, hắn đã sớm thu hoạch toàn bộ tư liệu của đối thủ, trong lòng chắc chắn 100%, thanh niên nhân này chắc chắn chết ở trong tay mình, hắn mới quyết định tự thân xuất mã.
Tuy rằng đã thân là một Võ Tôn cực mạnh , nhưng Sài Môn Thần cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, cũng không phải Bạch Hạc, Thôi Toàn Tông, Thôi Lập Tông có thể sánh cùng.
Hắn đem Tiên Thiên Cương Khí vận lên, toàn thân như có áo giáp vô hình bảo hộ, tay đỏ như máu, hướng ngực của Lục Minh mà ấn tới.
Lục Minh không tránh không né, ưỡn ngực đón chào...
Sài Môn Thần trong lòng cười nhạt, cho dù một cường giả cấp bậc Võ Tôn , cũng không dám tùy tiện dùng ngực đón đỡ Xích Sa Đại Thủ Ấn của mình, tiểu tử này muốn chết!
Tại trong nháy mắt Xíc Sa Đại Thủ Ấn ấn lên ngực của Lục Minh, Lục Minh giống như biến thành lực sĩ kim cương, ckim quang lưu chuyển khắp kinh mạch cùng huyệt vị trên người, hai con người ẩn kim sắc, tràn ra vô tận sát khí như là thực chất.
Hai cõ cự lực từ chưởng cùng ngực va chạm vào nhau, làm cho không khí chung quanh giống như có tiếng sấm nổi lên, không tiếng động bắn tung ra, vết rách như mạng nhện nổi lên hướng bốn phía kéo dài ra.
Lạc Vân dưới sự khuếch tán của không khí bị đánh bay , kinh hãi nhìn Sài Môn Thần giơ cao bàn tay trái lên.
Hắn biết, tay trái của Sài Môn Thần, uy lực so với tay phải là hơn gấp đôi!
Ngực của Lục Minh trúng chưởng, nhưng không có nôn ra máu hay ngã sấp xuống giống như trong tưởng tượng của Sài Môn Thần , trái lại kình ra cánh tay hổ, bắt được bàn tay trên ngực, đem cả người Sài Môn Thần quật xuống mặt đất, cánh tay hắn giơ lên cao, nặng nề mà đem Sài Môn Thần đập thẳng hướng mặt đất. Khi tay trai của Sài Môn Thần ấn vào mặt đất, lại nhanh chóng bắn lên cũng là lúc, kim sắc cự quyền của Lục Minh đã đánh thẳng vào đầu , đem cả người Sài Môn Thần đập rơi xuống một lần nữa...
Sài Môn Thần rống giận, như hổ nhảy dựng lên, chân khí trong than thể hắn bùng nổ, chấn cho đá vụn bay tung tóe.
Chỉ thấy Lục Minh lại càng điên cuồng mà cao giơ bàn chân kim sắc lên cao, đem đầu của Sài Môn Thần , một cước giẫm ngập vào mặt đất, con ngươi kim sắc lộ ra khí phách tuyệt ngạo thế gian...
"Lão cẩu, mày chỉ là viên đá lót chân của tao mà thôi!"
Lục Minh chợt quát một tiếng như tiếng sấm dậy, Sài môn Thần vừa giãy dụa muốn ngẩng đầu lên, lần thứ hai bị Lục Minh giẫm trở lại mặt đất .
Lúc này, Lạc Vân, Tàn Dương đang bị trọng thương còn cả Phách Đao vừa từ bụi cây chật vật đứng lên, đều choáng váng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt này. Một hậu bối mới hơn hai mươi tuổi, đem Võ Tôn Sài Môn Thần xưng hùng Hoa Hạ hơn năm mươi năm nay, điên cuồng mà dẫm nát dưới chân!