Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 37: Xem tôi đây




Tên tiểu tử cổ quái này không những am hiểu phân biệt các loại ngọc, còn biết phương thuốc trung y cổ khiến người khởi tử hồi sinh, rõ ràng là một tên học sinh nghèo đến việc làm cũng không tìm được, thật là khiến người khác khó hiểu mà.
Ở đây, hình như có chỗ nào đó không đúng... trong lòng Cảnh Hàn loé lên một tia nghi vấn.
Lộ Minh sợ nàng nhìn ra sơ hở, vội vàng xua tay nói: "Tôi không hiểu y đạo, chỉ là phương pháp tổ truyền, chúng ta đi xem ngọc thôi!"
Vương tổng kéo nhẹ Lộ Minh qua bên cạnh, nhỏ giọng nói: "tiểu Lộ, hoá ra cháu không những hiểu y đạo, lại còn tinh thông về ngọc à? tốt quá rồi, hôm qua ta bị tên khốn đó hại tổn thất một khoản nhỏ, lúc mở viên đá nguyên chất ra, bên trong toàn là đá, chỉ là bề ngoài hiện lên chút mầu xanh của ngọc... thực ra tiền là chuyện nhỏ, ta muốn trước khi phụ thân xuất viện, làm một viên ngọc như ý thật tốt chúc mừng ông, hiện tại còn đang đau đầu, may mà cháu tới! ài... tiểu Lộ à, cháu và Cảnh nữ hiệp đều là ân nhân của gia đình ta, có thể sắp xếp chút thời gian, hôm nào đó tới nhà chúng ta ăn bữa cơm, phụ thân ta rất muốn gặp cháu..."
"Đợi Vương lão xuất viện hẵng hay!" Lộ Minh sợ mình mà từ chối ngay lập tức, ông chú thích khóc này liền khóc to lên, thôi thì đành phải tìm cách kéo dài thời gian.
"Vương tổng, chuyên gia ngọc thạch của các vị tới rồi? là anh bạn nhỏ này sao? thật đúng là tuổi trẻ có tài à!" ông chủ tiệm đi ra mời Vương tổng và Lộ Minh mấy người vào trong xem ngọc, lão phát hiện Lộ Minh tuổi còn rất trẻ, trong lòng liền xem thường, có điều vẫn mở miệng ra khen.
Cảnh Hàn chỉ vào mấy khối đá nguyên chất to như quả dưa hấu, ra hiệu cho Lộ Minh xem xem khối nào có thuý(mầu xanh, chất ngọc), chọn lấy một khối trong số đó.
Lộ Minh không như những chuyên gia khác xem thuý vân, thuý sắc, mà chỉ đưa tay ra sờ soạng.
Ông chủ tiệm nhìn động tác của Lộ Minh, không xem thuý, không xem sắc(mầu), hoàn toàn không có một chút nào tỏ ra là dân chuyên nghiệp về phương diện này, ngược lại lại như đang mua dưa hấu, sờ sờ vỗ vỗ, trong lòng càng khinh thường, có lẽ là một tên lừa đảo, không thì cũng là người thân của Vương tổng, không hiểu cũng giả vờ ta đây am hiểu. Tất nhiên, trên mặt lão ngược lại cười rất tươi, bởi vì đối phương càng không hiểu nhìn nhận ngọc, lão tự nhiện lại càng có lợi.
Lộ Minh cảm nhận được, trong 7 khối ngọc có 2 khối ẩn tàng năng lượng không tồi, còn một khối thì ít hơn một chút, còn lại thì không có chút phản ứng nào, chắc là đá.
Nghĩ nghĩ, hắn ra hiệu cho Cảnh Hàn theo hắn ra ngoài.
Ông chủ tiệm trong lòng cười lạnh, lão đoán Lộ Minh căn bản nhìn không ra được gì, chỉ là muốn nói mấy câu gì đó cho đỡ mất mặt.
Đá nguyên chất trước khi mở ra, ai cũng không thể nắm chắc được bên trong có hay không ngọc thật, bất kể là máy dò tiên tiến nhất cũng không dò ra được, chuyên gia chỉ bằng vào kinh nghiệm mà dự đoán, nhưng đoán 10 thì 9 không, đánh cược vào đá chỉ có thể dựa vào vận khí(hên xui), hoàn toàn không có kỹ xảo. Cược đúng, có thể một đêm trở nên giàu có, cược sai, cũng có thể khuynh gia bại sản. Nếu như trên đời này thật sự có người có thể biết được trong đá nguyên chất có hay không có thuý, vậy thì hắn không cần tới 1 tháng liền trở thành phú ông có nghìn vạn, đến lúc đó thương nhân ngọc thạch trên toàn thế giới sẽ tìm tới cửa, cầu hắn xem hộ ngoc...
Vương tổng trên mặt có nét cười, ông biết sự mạo hiểm khi đặt cược vào đá nguyên chất, lúc mới rồi khi Cảnh Hàn tìm người xem ngọc, ông cho rằng không cần thiết. Nhưng lúc thấy người tới là Lộ Minh, ông không hiểu sao lại có chút tin tưởng.
Người thanh niên này, được hai vị Trần lão và Lý lão khen là thiên hạ vô song, coi như là châu báu của thế giới vậy, nếu như hắn mà có chút bản lĩnh thần kỳ gì, cũng chẳng có gì là kỳ quái. Hơn nữa, hắn là ân nhân của nhà mình, kể như có nhận sai đá nguyên chất này đi chăng nữa, tốn một trăm mấy chục vạn mua một cục đá, cũng không tính là gì.
"Sao rồi? mấy khối đá nguyên chất trong đó không có khối nào có thuý?"
Cảnh Hàn trong lòng rất là tin tưởng, nàng biết Lộ Minh có bản lãnh thần kỳ này, chỉ cần dơ tay ra sờ, là có thể biết được thật giả của ngọc, nhưng nàng không rõ Lộ Minh gọi nàng ra là vì cài gì, lẽ nào mấy khối đá nguyên chất đó đều là giả? đều là đá?
"Không phải vậy, có thuý, nhưng tôi lại không biết chút gì về giá cả của ngọc cả!" Lộ Minh thấy bảng giá của mấy khối đá đều là mẫy chục vạn gần trăm vạn, có khối hơn trăm vạn, trong lòng rất xấu hổ.
Mặc dù hắn có khả năng biết đá nguyên chất có hay không có ngọc, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu gì về giá cả của ngọc.
Nếu như ra tay mua đắt, mặc dù lão phú ông Vương tổng không đau lòng, thì Lộ Minh cũng vui không nổi, vì vậy hắn muốn trước tiên cần hiểu biết một chút về giá cả cơ bản của ngọc, thế nên liền hỏi Cảnh Hàn: "trong 3 kiện ngọc khí lần trước, kiện đắt nhất bán bao nhiêu tiền? 90 vạn? được, còn rẻ nhất? 5 vạn 8, được rồi."
Lộ Minh có được bảng giá cả tiêu chuẩn, hắn liền có thể căn cứ vào lượng năng lượng ẩn tàng trong miếng ngọc mà suy đoán ra giá cả, kể cả con số không được chính xác một cách tuyệt đối, nhưng tin rằng cũng không hơn kém bao nhiêu.
Cảnh Hàn lúc đầu cũng thầm toát xấu hổ thay, người gì mà hiểu được phân biệt ngọc, nhưng lại không biết gì về giá cả...
Nhưng nháy mắt, lại thấy tên tiểu tử cổ quái này khôi phục lại lòng tự tin, trong lòng lại vui lên, có thể thấy là hắn rất thông minh, chút khúc mắc này không thể làm khó được hắn.
Nàng thấy tay Lô Minh ngầm làm ra tư thế ra hiệu 'xem tôi đây', liền đeo chiếc kính đen to lên, khuôn mặt nhỏ trông càng lạnh lùng, chuẩn bị phối hợp để mặc cả với hắn. Xem ra trong mấy viên đá nguyên chất có ngọc tốt rồi, nhưng không biết tên tiểu tử cổ quái này mua bán như thế nào, sẽ ra cái giá gì.
"Hai vị, thế nào rồi? có kết quả thương lượng rồi chứ?" ông chủ tiệm thấy hai người đi vào, biết là vụ mua bán có hy vọng, quyết định chơi Vương tổng một món tiền nữa.
"Thương lượng xong rồi, Vương tổng, chúng ta mua khối lớn nhất!" Lộ Minh gật đâu, nói muốn mua khối lớn nhất đó.
Biểu hiện của Lộ Minh khiến ông chủ tiệm thầm cười lạnh, thật đúng là một tên ngốc.
Đánh cược đá chư không phải là mua dưa hấu, không phải là cái nào to nhất mới là tốt nhất, có khi một trăm khối đá nguyên chất thật to cũng không bằng một viên đá bé bé. Cái khối ngọc to nhất đó bề mặt có hiện lên một vệt lốm đốm màu xanh biếc phía trên, xem ra có vẻ tốt, kỳ thực rất có khả năng là vết màu của một tầng rất mỏng, bên trong hoàn toàn không có thuý( chất ngọc), không thì với một viên thuý to như vậy, thì nó sẽ là bảo vật có già trên trời rồi!
Ông chủ tiệm ra giá, khối ngọc to nhất đó chỉ có 50 vạn, lão nhận thấy cái giá như vậy nếu để cho người chuyên nghiệp biết được, chắc chắn sẽ khinh miệt mình.
Nhưng mà, đã lừa thì phải lừa thì phải lừa người như Vương tổng là một con cá béo không hiểu chút gì về ngọc.
Lão vốn còn lo rằng Vương tổng có hay không tìm một chuyên gia nhận biết được hàng, hiện tại thấy Lộ Minh mở miệng muốn mua khối to nhất, lão mừng tới nỗi muốn hát lên, tên tiểu tử này còn ngố gấp trăm lần Vương tổng!!!
"Khối to nhất đó à? được, ta nghe lời cháu!" Vương tổng là người tiêu tiền không nhát tay, nghe vậy lập tức OK.
"Ông chủ, giá cả hợp lý chút. Xem ngọc cược đá, vẫn nói 'thà xem một sợi, không xem một đốm', khối thuý này, toàn bộ đều nhuốm lốm đốm, vẻn vẹn nổi lên trên bề mặt, bên trong toàn đá không, tôi thấy không đáng 50 vạn, Vương tổng, ông trả 10 vạn đi!" Cảnh Hàn lạnh lùng 'hưng' một câu, ông chủ tiệm nhận thấy, lãnh mỹ nữ này còn có chút nhãn quang, ít nhiều còn có chút hiểu biết về ngọc, so với Vương tổng và tên tiểu tử đến sau thì hơn rất nhiều, có ngốc mới mua khối to nhất, theo như cái giá định sắn trong lòng của ông chủ tiệm, khối to nhất đó có được cái giá 5 nghìn đã là tốt lắm rồi.
"Vương tổng, giá cả hợp lý lắm rồi, nhãn quang của vị tiểu huynh đệ này rất tốt, cậu ta nhắm trúng, nhất định không tồi. Như vầy, 40 vạn, Vương tổng nếu như có lòng muốn, 40 vạn, tôi chấp nhận chịu lỗ vậy" ông chủ tiệm trong lòng thầm vui, nhưng ngoài mặt vẫn khen Lộ Minh có nhãn quang.
"10 vạn" Cành Hàn kiêm quyết giữ cái giá mình đưa ra.
Ông chủ tiệm có chút xấu hổ, lãnh mỹ nữ này có lẽ nhìn ra khối đá này không có chất ngọc gì, chỉ là cho tên tiểu tử tới sau chút mặt mũi, mới đồng ý mua nó.
Lão tiếp tục ra giá trên trời, một mực nói trong đá có chất ngọc, rồi đem giá cả từ từ chỉnh xuống, đợi xuống tới mức 20 vạn, nhất quyết không xuống nữa, làm cho người khác có cảm giác, khối đá nguyên chất này đáng giá 20 vạn, thậm chí là hơn, lão bán khối đá nguyên chất này, hoàn toàn là vì muốn kết giao bằng hữu với Vương tổng.
Đồng thời, lão cực lực khen Lộ Minh có nhãn quang, hy vọng Lộ Minh nghe rồi, lỗ tai mềm đi, giúp lão nói mấy câu tốt đẹp, đạt được vụ làm ăn này.
Quả nhiên, Lộ Minh nghe xong tâm tình vui lên, trên mặt cười hì hì hướng Cảnh Hàn nói: "Không thì, chúng ta trả cho ông ta 20 vạn? không được à, vậy thì 15 vạn, mỗi bên nhường một bước được rồi, dù sao Vương tổng cũng không thiếu tiền..."
Tại căn cứ bí mật của tổ chức buôn bán nội tạng người, cảnh sát đang lục tìm chứng cứ.
Có một đội viên của 'huyết đao' chạy như bay tới bên người Nhiếp Thanh Lam, nhẹ giọng báo cáo: "Có phát hiện quan trọng"