Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 367: Người trong đêm mưa




Trương Viện Viện vội vàng muốn đưa tay nhặt lại áo nịt ngực, nhưng mà thân thể cúi xuống một cái, cũng không chịu khống chế đổ nghiêng về phía trước.
Mắt thấy nàng sẽ té ngã trên mặt đất, Lục Minh vội vàng xông về phía trước, đem nàng đỡ lấy.
Rồi đem nàng ôm lên giường bệnh, lại giúp thay nàng đắp chăn.
Trương Viện Viện lúc này mặt ngọc ửng hồng, vô cùng e thẹn, có điều là Lục Minh lại không có tâm tư ở phương diện này, hắn đứng ở góc độ của một bác sĩ, phát hiện bệnh của Trương Viện Viện càng ngày càng nghiêm trọng . Từ đơn giản nhất là mặc quần áo, còn có động tác lục tìm, Trương Viện Viện đều không thể hoàn thành thuận lợi. Nàng hẳn là thấy mình đang hướngphòng bệnh săn sóc đặc biệt bên này đi tới, mới muốn thay đổi quần áo cho tốt, đợi mình mang nàng đi ra ngoài.
Tốc độ mình tới tuy rằng nhanh hơn một ít so với bình thường, nhưng nàng cũng có thể có đủ thời gian thay quần áo mới đúng.
Nhưng bây giờ, nàng ngay cả áo ngực cũng chưa kịp thay. . . Động tác của nàng so với người bình thường chậm hơn nhiều lắm, quan trọnghơn là, tay nàng, chân cùng thân thể nàng đều có điểm không nghe chỉ huy. . . Xem ra mổ cứu chữa cho nàng phải nhanh chóng, bằng không, ngự tỷ mỹ lệ này, sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
"Em, hôm, nay, có, chút, chậm." Trương Viện Viện cũng ý thức được một vấn đề này, mang chút xấu hổ từ phía trong vươn tay ra, tiếp nhận lấy áo ngực Lục Minh nhặt lên.
"Viện Viện, anh đã nghĩ được phương pháp trị liệu, em yên tâm, em nhất định sẽ tốt lên. Có điều là, có lẽ là trong thời gian trị liệu cùng thời kỳ dưỡng bệnh, em sẽ có một đoạn thời gian khá dài, không thể nói bình thường , không thể mặc quần áo bình thường, nhưng chỉ cần em kiên trì tiếp nữa, như vậy sẽ dần dần tốt lên." Lục Minh để trấn an lòng Trương Viện Viện, thoáng cùng nàng nói phương án trị liệu của mình.
Ngoài cửa, Trương mẫu đang cầm đồ ăn nóng hầm hập tiến đến. Nàng vừa nhìn Lục Minh ở đây, vui mừng nói: "Tiểu Lục cháu đã đến rồi. Các con trò chuyện. Dì còn có việc."
Lục Minh vừa nhìn Trương Viện Viện bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh không dậy. Liền ra hiệu bảo nàng đứng lên mặc quần áo, rồi ra cửa đuổi theo Trương mẫu: "Bá mẫu. Chờ một chút."
Trương mẫu kỳ thực trong lòng cũng có rất nhiều điều muốn nói với Lục Minh . Nàng xem bây giờ chỉ có một mình Lục Minh, cẩn thận nhìn cửa phòng một chút, phát hiện Trương Viện Viện chưa đi ra, nhỏ giọng thở dài một chút: "Tiểu Lục. Viện Viện nàng. . . Có đúng không có cách nào hay không ? Nhìn nàng như vậy, lòng dì khó chịu. Tiểu Lục. Cháu nhất định phải cứu nàng. Bất luận cái phương pháp gì. Xin cháu cứu nàng đi!"
"Đừng lo lắng. Bây giờ cháu đã nghĩ tới một cái phương án trị liệu." Lục Minh dùng lời an ủi nói: "Tình huống Viện Viện nàng tựa như một cái hồ nước, dần dần khô cạn. Không có nước sông rót vào. Không có nước suối bổ sung. Thân thể nàng bây giờ tựa như vậy. Bây giờ cháu nghĩ như này. Trước tiên làm cho thời gian nàng hoạt động giảm đi, cố hết sức giảm thiểu tiêu hao. Trên thực tế, nàng nói không thuận lợi cùng hành động mất cân đối đều là thân thể tự động điều chỉnh. Ngoại trừ giảm thiểu thời gian hoạt động, bảo trì trầm miên ra. Nàng còn phải tiến vào trong trang bị duy sinh cơ thể người. Qua năng lượng bên ngoài tới bổ sung tiêu hao bên trong. Cái này giống như chúng ta đào ra một dòng suối nhỏ, bổ sung nước trong hồ nước tính mạng của nàng."
"Tiểu Lục. Chúng ta toàn bộ nghe cháu. Chỉ cần phương pháp có thể cứu, như thế nào cũng đều có thể." Trương mẫu biết. Nếu như người thanh niên trước mặt này cũng không có cách nào cứu con gái của mình. Vậy thế gian cũng không có người khác có thể cứu nữa.Hy vọng duy nhất ngay trên người hắn.
"Viện Viện chỉ là như thế này. Chính thiếu là, cháu còn muốn giải phẫu cho nàng một lần để diệt trừ ổ bệnh." Lục Minh hơi dừng một chút.
"Có nguy hiểm hay không?" Trương mẫu vừa nghe, lòng thấp thỏm.
"Không, sau ca giải phẫu này, còn phải có thời gian trị liệu đặc thù rất lâu, phía sau sẽ có thời gian dài dưỡng bệnh. . ." Lục Minh ý bảo Trương mẫu đừng lo lắng, nói: "Viện Viện nhất định sẽ tốt lên, nhưng thời gian khôi phục sẽ rất dài, nửa năm, thậm chí hơn một năm , bây giờ còn chưa có cách xác định nào."
"Tiểu Lục, chỉ cần Viện Viện có thể cứu chữa, vậy cái gì cũng đều không quan trọng, bây giờ dì đem vật sở hữu đều bỏ qua, mỗi ngày chiếu cố nàng." Trương mẫu nghe xong trong lòng yên ổn không ít, chỉ cần con gái có thể tốt, cho dù là mình giảm thọ mười năm cũng không sao. Trước đây không có loại kinh nghiệm này, bây giờ nàng nán lại ở bệnh viện, phát hiện ở đây đại bộ phận đều là bệnh nhân, một bộ phận là bệnh nan y a, hầu như cách mỗi một đoạn thời gian, đều có người chết đi, cái loại sinh ly tử biệt này, nàng đã nhìn thấy nhiều lần, cho nên chỉ cần con gái có thể có một hy vọng, nàng cũng đã cảm thấy là vạn hạnh.
"Tinh thần của các bác rất quan trọng, đối với Viện Viện có ảnh hưởng rất lớn." Lục Minh nhẹ giọng nói: "Nếu như các bác lạc quan hướng về phía trước, cũng sẽ lây sang nàng , trái lại, nếu như các bác bi quan, nàng trong lòng cũng không vui. . . Bá mẫu, nhất định cháu sẽ đem Viện Viện cứu trở về ."
"Tiểu Lục, dì tin tưởng cháu, dì chờ những lời này của cháu lâu rồi." Trương mẫu vui mừng lau nước mắt.
Nàng trong lòng sợ nhất bác sĩ nói tận lực, tại trong bệnh viện trong, kết quả của nói tận lực thường thường đại biểu cho thất bại, còn nói giống như Lục Minh "Nhất định" như vậy .
Đó mới là câu trả lời thực sự làm cho nàng an tâm !
Lục Minh lại an ủi hai câu, trở lại tìm Trương Viện Viện, lúc này không hề đẩy cửa mà vào, mà là nhẹ nhàng gõ cửa.
Trương Viện Viện sớm đã khẩn cấp mà đem cửa mở ra, quần áo của nàng sớm đã thay tốt rồi, chỉ là sợ Lục Minh cùng mẹ nói chút chuyện , mình không tiện nghe , mới chờ ở trong phòng . Nàng nhìn thấy Lục Minh, nhớ tới một màn vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng đỏ. Lục Minh lại cười cười, lúc hắn đối mặt với Trương Viện Viện , càng nhiều là làm một bác sĩ, cùng nàng là quan hệ bác sĩ cùng người bệnh, thấy thân thể, không có tâm tình của sói như bình thường.
Duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của Trương Viện Viện một chút, nhẹ giọng nói: "Viện Viện, nếu như phẫu thuật, tóc có lẽ là sẽ cắt đ, có thể chứ?"
Trương Viện Viện thấy nhiều bệnh nhân đầu bóng lưỡng trong bệnh viện.
Nam hay nữ, chỉ cần là có giải phẫu, đều sẽ cạo thành một đầu bóng lưỡng.
Đám bệnh nhân có bệnh ung thư trị bệnh bằng hoá chất , cho dù không cắt, cũng sẽ rụng đi, đầu trị bệnh bằng hoá chất rất nghiêm trọng, hầu như không có một sợi tóc dư thừa, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng tóc dài ra không dễ dàng, nhưng tính mệnh là quan trọng, đầu tóc còn có thể nuôi dài một lần nữa.
"Anh, cắt, cho,em. Được, không?" Trương Viện Viện mong muốn Lục Minh tự tay cắt mái tóc dài này cho mình.
"Không vội, qua vài ngày nữa đi!" Lục Minh kéo tay nhỏ bé của nàng, mỉm cười nói: "Cắt đi mái tóc dài mỹ lệ này, vậy là lỗi của anh, anh mong muốn tặng em một cái mũ thật đẹp để tạ lỗi, đi thôi, chúng ta đi mua mũ trước."
"Ân." Trương Viện Viện lộ ra dáng tươi cười, đây chính là phần lễ vật đầu tiên hắn tặng mình.
Trương mẫu ở phía sau thấy con gái mình cùng Lục Minh tay trong tay, vui vẻ đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên cảm động , không khỏi chảy ra lệ nóng.
Con gái của mình có đủ số khổ , nhưng may là, còn có người thanh niên này, có hắn ở đây, con gái bảo bối mới có thể được cuộc sống mới, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng, mới có thể phóng xuất ra dáng tươi cười ngọt ngào . . .
8 giờ tối.
Nhan Mộng Ly mang chút đứng ngồi không yên, người nàng đợi còn chưa có tới.
Bên ngoài, trời đã là đêm đen, còn có mưa nhỏ róc rách, nàng nhiều lần mở rộng cửa, trong màn mưa mông lung nhìn ra xa, mong muốn có thể thấy bóng dáng của hắn .
Nhưng, thời gian từng giây trôi qua. . . Hắn thủy chung cũng không có xuất hiện, nàng không gọi điện thoại cho hắn, không có thúc hắn qua. Nhan Mộng Ly rõ ràng, nếu như hắn rảnh rỗi, khẳng định sẽ tới được, hắn chưa tới, chứng minh hắn khẳng định có việc bận rộn. Hơn nữa, hắn nói sẽ đến, nhất định sẽ tới được. Lúc đang chờ đợi hắn , chung quy cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, sống một ngày bằng một năm, chương trình trong TV cũng không có tâm tình xem, mạng cũng không muốn lên, chỉ là thỉnh thoảng lại đi hướng bên cửa kia, mong muốn hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, cho mình một sự kinh hỉ.
Lục Minh vẫn là không tới, bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lớn, một loại hàn khí lạnh buốt đập vào mặt mà đến.
Nhan Mộng Ly cuối cùng thực sự không chịu nổi, lần thứ 10 cầm lấy điện thoại di động, muốn gọi một cú điện thoại cho hắn.
Bỗng nhiên trong phòng tối sầm, ký túc xá mất điện.
Nàng hướng phía cửa sổ bên ngoài vừa nhìn, đèn đường còn sáng, nhìn lại tòa nhà đối diện, cũng có ngọn đèn sáng, phỏng chừng là đèn bảo hiểm .
Bởi vì tòa nhà này thuộc về nhà cũ, chuyện mất điện này cũng không phải không có, Nhan Mộng Ly lấy điện thoại chiếu sáng , đang muốn tìm cây nến đốt lên, nàng lắc lắc một cái, màn hình giám thị của phòng nhỏ này còn đang sáng , chúng nó không vì cắt điện mà đình chỉ công tác. Lúc đầu Nhan Mộng Ly sẽ không chú ý , nhưng bởi vì cắt điện, nàng trong lúc vô ý phát hiện trong một cái màn hình trong đó, có hai bóng đen, trong màn mưa mông lung dưới ánh đèn đường xuất hiện, hai bóng đen chạm trán một chút, sau đó cấp tốc tách nhau ra hành động.
Một người trong đó, hướng tòa nhà của mình phóng tới, tốc độ phi thường nhanh.
Do bên trái có điểm quản chế, nhảy đến điểm quản chế điểm, sau ba giây đồng hồ , bóng đen vốn ẩn núp trong mưa này, lại có thể nhanh nhẹn leo lên tầng trệt.
"Địch nhân?" Nhan Mộng Ly khẩn trương đến trái tim nhảy lên bình bịch, nàng vội vàng đem khí cụ cảnh báo cầm ở trong tay, chuẩn bị ấn xuống. Nam tử lãnh khốc số 2 đã nói qua, chỉ cần có địch nhân xuất hiện, ấn vào cái khí cụ cảnh báo này, nhân viên Đặc Cần ẩn núp tại xung quanh, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tớia. Trong nháy mắt trước khi nàng tấn nút cảnh báo, phát hiện bóng đen khi đi qua một cái camera thì thấy thân ảnh có chút quen thuộc.
Nàng định thần nhìn lại, phát hiện cái bóng đen này trong quá trình leo lên, còn không tránh các camera kiểm tra giám thị . . Trong đó một cái ảnh chụp đầu gần, đem bóng đen không rõ chụp được, hiện ra trên màn hình .
Tuy rằng quá trình chỉ có một hai giây, nhưng Nhan Mộng Ly ngạc nhiên phát hiện, cái bóng đen này, chính là nam nhân nàng khổ chờ đã lâu kia.
Trời ạ, hắn lại có thể không đi cầu thang, mà leo lên tường ngoài, bên ngoài đang mưa to, vạn nhất trượt tay, ngã xuống thì làm sao bây giờ!
Nhan Mộng Ly trong lòng kích động, đem khí cụ cảnh báo cùng điện thoại di động bỏ xuống, vội vàng lao ra mở cửa.
Khi nàng mở cửa, một cổ hàn khí theo nước mưa đập vào mặt mà đến, lạnh đến mức nàng đánh rùng mình một cái. Bên ngoài, khí trời quá lạnh, hắn lại một mực dầm mưa bên ngoài, thân thể làm sao chịu được, Nhan Mộng Ly trong lòng sinh ra một phần đau lòng. . . Nàng lao ra hàng lang, không để ý mưa đang rơi, cúi xuống xuống phía dưới gọi hắn.
Một tiếng anh trai còn không có ra khỏi mồm, một bàn tay đã đặt lên sân thượng trước mặt nàng.
Khuôn mặt hắn bị nước mưa xối trong nháy mắt xuất hiện tại trước mắt nàng, thấy nàng gần trong gang tấc, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Nha đầu ngốc, không phải bảo em ở trong phòng sao? Chạy đến để làm gì? Toàn thân đều ướt rồi, mau vào phòng, cảm lạnh thì làm sao bây giờ. . ." Lục Minh nhẹ xoay người mà lên, thấy đầu Nhan Mộng Ly dính nước, quần áo cũng làm ướt hơn non nửa, tại trong đầy trời mưa lạnh vừa khóc vừa cười nhìn mình. Hắn trong lòng thương yêu, còn không kịp vươn tay, Nhan Mộng Ly sớm nhào vào trong lòng, không để ý cả người hắn là nước, chăm chú ôm chặt lấy hắn không tha.
"Anh!"
"Hư, mau vào phòng, vừa rồi còn có người rình, đừng để bại lộ u." Lục Minh vừa nhìn nàng khóc sướt mướt, không có biện pháp, vội vàng đem nàng ôm vào trong phòng.
Vừa vào nhà, còn chưa tới hai mươi giây, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lục Minh làm một thủ thế chớ có lên tiếng, tiếp đó một hồi, có người tới trước cửa của Nhan Mộng Ly , nhẹ nhàng mà gõ cửa nói: "Nhan lão sư, nhan lão sư. . ."