Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 341: Ass hole và tôn nghiêm




Lục Minh gọi điện cho Nhan Mộng Ly thì kinh ngạc phát hiện ra nàng tắt điện thoại.
"Nghe Lâm Vũ Hàm nói, Mộng Ly gần đây bị người ta gửi tin đe dọa, còn có gửi thêm mấy thứ như đầu lâu máu này nọ, bị nhá máy quấy rầy liên liên tục, cho nên tắt máy cũng không kì quái" Niếp Thanh Lam đang cao hứng vì Lục Minh có được sự lĩnh ngộ mới từ Đại Tướng Quân Lệnh và Anh Thư, cho nên trong lúc tâm tình ngọt ngào đã làm ra hành động thả hổ về rừng với Lục Minh, nói : "Không gọi điện được thì anh không biết đi tìm à? Giúp em nó giải quyết chuyện phiền lòng, nói không chừng còn có thể ôm mỹ nhân về nhà!"
"Không được hoài nghi tính thuần khiết của anh đối với bạn bè!" Lục Minh cố gắng làm bé ngoan, nhưng trên thực tế thì lòng của hắn đang vui như nở hoa.
Đây không phải là danh chính ngôn thuận phê chuẩn cho mình đi kua gái sao?
Nhất là được nói ra từ miệng của Niếp hồ ly, đến lúc đó nàng muốn đổi ý cũng không có khả năng rồi.
Trong phương diện kua gái, Niếp hồ ly phải nói là có phản ứng nhanh nhất, là bình dấm chua lớn nhất, Cảnh Hàn bình thường im lặng, nhưng hiển nhiên là cũng có ăn dấm chua, chỉ là bình thường nàng không coi đối thủ ra gì, cho nên rất ít để ý đến mình, về phần Chúc Tiểu Diệp và Giai Giai, căn bản là mặc kệ mình.... cho nên, đối với Mộng Ly mm, Lục Minh chợt có cảm giác không thể từ bỏ, thiên sứ lạc đường tốt như vậy, mm cổ điển đẹp như vậy, nếu để cho người khác, vậy thật sự là không cam lòng, đáng tiếc bây giờ bên cạnh mình đã có Niếp Thanh Lam Cảnh Hàn các nàng rồi.
Cho nên, bây giờ chỉ có thể tạm thời giả bộ hồ đồ, hy vọng mơ hồ thôi, để ngày sau còn có cơ hội.
Bây giờ Mộng Ly mm bị quấy rầy, mình không thể nào không nhìn được, có nên dày mặt rước nàng về không ta, những mà, làm gì thì làm, cũng phải đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét xung quanh nàng nữa.
"Đây sắc lang như anh mà bày đặt thuần khiết ở đây à?" Niếp Thanh Lam cười khinh bỉ, chẳng qua ngẫm lại, có khinh bỉ cũng vô dụng, ai kêu mình thích tên lang lang háo sắc này chứ! May là hắn tuy có háo sắc, nhưng chỉ là nghĩ chứ không có dám làm, không có lăng nhăng bậy bạ. Cho nên đối với Mộng Ly mm xinh đẹp này, nàng đã sớm có dự định cho hắn đi ăn vụng rồi, vì thế trong lòng cũng không kì quái.
"Anh đi tìm Tà Dương và Lạc Vân để tìm hiểu chút tình hình..." Lục Minh đột nhiên cảm thấy không ổn, vì chúng nữ đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, cho nên bỏ của chạy lấy người.
Vì Mộng Ly mm, bị mọi người khinh bỉ một chút cũng không sao.
Dù sao, da mặt dày cũng rất có tác dụng, phỏng chừng có người muốn được như vậy mà không được.
Nhan Mộng Ly thì không sao, nhưng chuyện của Ôn Hinh phu nhân và Trầm nha đầu mới thật sự là nhức đầu! Chẳng qua, nghĩ mãi cũng vô dụng, tạm thời mình chỉ có thể để cho nó qua đi, chờ khi mình có được thực lực vô song, ít nhất là vậy, thì quay lại vấn đề này cũng không muộn.
Đến lúc đó, cho dù mình có lật tung cả thế giới lên, thì còn ai dám trách mình?
Trong lòng Lục Minh vừa động, chạy xuống lầu, liền qua nhà bên cạnh, nhìn xem Ôn Hinh phu nhân có ở nhà hay không. Thật không ngờ, Ôn Hinh phu nhân không có, nhưng nha đầu Ôn Nhu kia thì lại có, vừa thấy Lục Minh ló đầu qua, liền hét lên "Tên sắc lang chết tiệt kia dám nhìn lén bản đại tiểu thư tắm rửa à, muốn chết", tắm cái quái gì chứ, chỉ là rửa chân thôi mà làm nghiêm trọng hóa vấn đề, làm cho Lục Minh đang trốn cũng không biết nói gì, thầm nghĩ : Mẹ, chặt trước chặt sau chưa chắc đã rớt ra được hai hạt đậu nữa, ai mà thèm nhìn lén!
"Lạc Vân, các người đang ở đâu?" Lục Minh ngồi trong xe của Đỗ Tử Liên, rốt cục sau khi vật lộn với đống danh bạ, đã tìm được số điện thoại của "Tổ ba lang lang" này.
"Phương Phỉ Uyển" Câu trả lời của Lạc Vân làm cho Lục Minh kinh ngạc.
"Các người đi Phương Phỉ Uyển làm gì?" Vốn, trước kia "Tổ ba lang lang" này có làm gì, Lục Minh cũng không để ý, chẳng qua bây giờ hình như có vẻ không ổn.
"Ông chủ, chúng tôi là công nhân của ông, đến Phương Phỉ Uyển đương nhiên là đi làm..." Bá Đao đầu óc YD đoạt lấy điện thoại trả lời một câu, làm cho Lục Minh càng thêm ngu ngơ, ba tên này đến Phương Phỉ Uyển làm cái gì nhĩ? Chẳng lẽ là muốn trà trộn vào mỹ nữ bên trong? Tiêu, tiêu rồi!!!
"Ta tuyên bố, các người bị đuổi ngay lập tức!" Lục Minh quyết định làm ông chủ độc ác một lần.
"A, vì sao?" Tà Dương không hiểu gì hết.
"Bởi vì bộ dạng của các người rất xấu, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, hơn nữa, nhân phẩm không tốt, cho nên, các người bị đuổi!" Lục Minh tùy ý nghĩ ra một cái cớ, phỏng chừng, lấy cái cớ này mà đuổi người thì chắc người đó sẽ phát điên mất.
"Anh muốn đuổi chúng tôi, sợ rằng không dễ như vậy..." Lạc Vân nhỏ giọng khuyên một câu, tựa hồ như đang có ẩn tình gì đó.
"Tôi nhớ hình như tôi là ông chủ lớn nhất thì phải? Ngay cả vài người là cũng không có quyền đuổi sao?" Lục Minh kì quái, mình muốn đuổi bọn họ đi, thì cho dù bọn họ có là ai thì cũng bị đuổi, chẳng lẽ bọn họ còn có chổ dựa khác? Nghĩ đi nghĩ lại, liền hỏi : "Ba người các ngươi, là do chị Trang mướn vào làm?"
"Chúng tôi đươc một người tự xưng là bà chủ Trầm ký hợp đồng, nàng ta nói là cưỡng bức lao động mười năm để đền ơn cứu mạng của Ảnh, nếu ông chủ muốn đuổi chúng tôi, thì cũng không sao, chẳng qua, ơn cứu mạng của Ảnh coi như hết" Tà Dương nói xong, làm cho Lục Minh bừng tỉnh, thì ra ba tên này là do Trầm Khinh Vũ nắm đầu cưỡng bức đến đây làm việc.
Khó trách, với bản tính long nhong của mấy tên này thế mà lại chạy đến Phương Phỉ Uyển làm.
"Nếu như vậy, tôi rút lại lời đuổi việc, làm việc cho tốt đi, dù sao làm việc ở Phương Phỉ Uyển cũng tốt, có rất nhiều mm xinh đẹp xung quanh, loại diễm phúc này không phải ở đâu cũng có!" Lục Minh bắt đầu đồng tình cho nhóm tổ ba lang lang này rồi, vì dưới sự cưỡng bức lao động của Trầm nha đầu, ba tên này không chết thì cũng bị lột da.
"Ông chủ, ông sợ tối về phải quỳ dưới giường của bà chủ sao? Nhìn ông thật có tiền đồ!" Bá Dao cười hắc hắc nói.
"Tôi đưa ra một lời tiên đoán rằng, một lát nữa cậu sẽ vừa xin lỗi vừa sám hối với tôi, nếu tôi không chịu tha thứ cho cậu, cậu nhất định sẽ đập đầu đến chết!" Lục Minh cười lạnh nói.
"Muốn uy hiếp tôi? Trừ tiền lương? Cậu cho rằng bà chủ sẽ trả lương cho chúng tôi sao?"
"Trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai bị tịch thu ra, thì trên thế gian này không có gì uy hiếp được tôi!" Bá Đao tỏ vẻ rất có khí chất : "Nam tử hán đại trượng phu, tôn nghiêm của tôi ở dưới dây, muốn tôi xin lỗi, không có cửa đâu!"
"Thế gian trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai ra, còn có một vài thứ, tên là Đông châu, cũng có tên là Dương châu" Lục Minh nhàn nhạt trả lời.
"Đông châu? Đông đông gì thế?" Ba người này vừa nghe xong, liền kì quái hỏi.
"Là chân khí nội đang do cao thủ ngưng tụ mấy chục năm mà thành, nếu hấp thu được, tương đương mấy chục năm tu luyện, không cần làm gì mà có thể gia tăng mấy chục năm công lực!" Lục Minh vừa nói xong, chợt nghe từ trong điện thoại phát ra những tiếng ực ực vang dội vô cùng.
"Loại bảo bối này hẳn là hi hữu trên thế gian rồi, ông chủ, không phải ông muốn nói là ông có một viên, nhưng lại muốn dùng nó để dụ dỗ tôi, tôi nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ass hole của tôi! À không đúng, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng tôn nghiêm của tôi!" Bá Đao vừa nói chuyện vừa chảy nước miếng ròng ròng, nhưng mà, mồm mép vẫn còn khá cứng.
"Tôi không có một viên...." Lục Minh thở dài, làm cho ba người gấp muốn chết, mới từ từ nói : "Tôi có ba viên..."
"Ông chủ, xin hãy giẫm đạp lên my ass! À không, xin hãy giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi đi, không sao đâu, tôn nghiêm của tôi sớm đã tồn tại rồi!" Nghe ngữ khí của Bá Đao tựa hồ như hắn đang hận không thể dâng ass của hắn lên cho Lục Minh vậy.
"Mày thật có tiền đồ!" Tà Dương và Lạc Vân cùng nhau khinh bỉ nhìn người này, tại sao mình lại quen biết với người như vậy nhĩ?
"Tôi thù rất dai, đây là điều mà ai cũng biết, muốn tôi tha thứ không hề dễ, cho nên, bây giờ bắt đầu sám hối đi là vừa, tốc độ nói chuyện phải đều đều, đọc rõ ràng từng chữ, ở giữa không được có dấu chấm, cũng không được nhép miệng, không được phép lặp lại, trước khi tôi đến Phương Phỉ Uyển mà dừng lại, tôi sẽ ném viên Đông châu này vào bồn cầu!" Lục Minh bắt đầu tra tấn người khác, quả thật cũng rất có thiên phú làm ác ma.
"Trước khi tôi xám hối, ông chủ, tôi muốn biết, ông chuẩn bị ném Đông châu xuống bồn cầu nào vậy?" Bá Đao còn chưa nói xong, thì đã bị Tà Dương và Lạc Vân đè ra đánh, trước giờ đã từng gặp người dày mặt, nhưng mà dày đến mức như vậy, quả thật là chưa gặp bao giờ, tên này một ngày không đánh là không được!
Phương Phỉ Uyển...
Khi Lục Minh bước vào cửa lớn của Phương Phỉ Uyển, phát hiện ra có một người nhìn không giống người đang đứng cạnh Tà Dương và Lạc Vân, miệng đọc lầm bầm.
Người này vừa thấy Lục Minh, lập tức vươn tay ra nói : "Không cần hoài nghi, tôi chính là Bá Đao đây, vừa rồi tôi đã sám hối được mười ba phút lẻ chín giây, nếu để lão nhân gia ở trên trời mà biết được tôi lần đầu tiên sám hối mà có vóc dáng tiều tụy như vậy, chắc đã sớm đòi tôi lên đó rồi. Đưa Đông châu cho tôi đi, đáng thương thật, ngay cả một tên bổng tử cấp bậc tông sư mà cũng đánh không lại, tuy rằng hắn luyện trước tôi bốn mươi năm, lại có thêm đám đệ tử chục năm đứng bên cạnh trợ uy và quấy rầy, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, tôi đường đường là một Bá Đao thuần khiết, sao ngay cả một cao thủ cực mạnh của bổng tử cũng đánh không lại?"
"Cậu đang tự khen mình?" Lục Minh hoài nghi.
"Đối với cậu, khoe khang như vậy đã là khiêm tốn rồi, trước đó có người hỏi hắn tại sao lại thua, tên "dâm đao" này còn trả lời rằng do tối hôm trước rình coi mỹ nữ tắm rửa nửa đêm cho nên thiếu ngủ, vì thế mới bị lão già bổng tử đánh ngã" Tà Dương tức giận nói.
"Lục Minh, anh phải cẩn thận, thực lực của hai lão già ấy ngang với Bạch Hạc, hơn nữa hai người có thói quen vô sỉ là cùng liên thủ ra tay, chúng tôi ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được, đã bị đánh cho hộc máu gục xuống. Nếu không phải Ảnh tới thì chúng tôi đã chết hết rồi!" Lạc Vân khi nói đến chính sự thì luôn nghiêm túc, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lạc Vân như vậy, Lục Minh cũng không khỏi âm thầm cảnh giác.
Hắn tin rằng, với thực lực của mình, xử lý đối phương khẳng định là không có vấn đề, nhưng đối phương có thể liên thủ, cho dù giết được một người, thì người kia sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
Trước đó Trầm nha đầu đã dặn dò mình, xem ra không phải là không có đạo lý.
Mình nhật định phải nghĩ biện pháp đối phó với hai lão già này mới được... đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn trả lời Lạc Vân rằng : "Anh cho rằng tôi cũng giống như các người sao? Tôi có thế giết chết bọn họ trong một giây thôi!"
"Ông chủ, tôi phát hiện ra cậu nổ còn lợi hại hơn tôi nữa, tôi thật sùng bái cậu!" Bá Đao còn chưa nói xong đã bị Lục Minh đấm cho một cái không biết bay về nơi xa lắm nào nữa.
"Thật sự có thế giết chết bọn họ trong một giây?" Lạc Vân và Tà Dương hoảng sợ hỏi.
Trong đầu bọn họ đều có cùng một loại cảm giác, mặc dù có thế giết chết trong một giây hay không, bọn họ không đoán được, nhưng Lục Minh bây giờ đã làm cho bọn họ kinh ngạc, vượt hơn hẳn trước kia, chẳng lẽ trong thời gian ngắn này hắn lại có đột phá quan trọng?
Người so với người, thật sự là làm cho người ta tức chết!
Lạc Vân và Tà Dương vẫn cho rằng mình là thiên tài luyện võ, hơn nữa cũng rất chăm chỉ, cho nên tốc độ tiến bộ cũng có thể dùng hỏa tiễn để hình dungg, nhưng mà, nếu so với Lục Minh, bọn họ phát hiện ra mình chậm như ốc sên, trong lúc mình đang giãy dụa để đột phát, thì thằng này nó cứ đột rồi lại phá liên tục, bỏ lại những người sau lưng ở đằng xa, bây giờ, ngay cả bóng lưng của hắn cũng không thấy.
"Đông châu có thể cho các người, kinh mạc cũng có thể đả thông cho các người" Lục Minh cười nói : "Nhưng có một điều kiện, các người phải làm được, nếu không, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng các người!"
"Cho dù cậu có Đông châu, thì tôi vẫn sẽ quyết bảo vệ ass hole của tôi!" Bá Đao không biết lết từ chổ nào về, giơ nắm tay lên nói.
"Đi chết đi!" Tà Dương và Lạc Vân rốt cục không nhịn được, vì sao trong thời điểm nghiêm túc nhất mà tên khốn này luôn chạy đến phá? Chẳng lẽ hắn không biết hai chữ khẩn trương viết thế nào à? Hai người bọn họ đè Bá Đao ra đập một trận, phát tiết khẩn trương trong lòng, cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn Lục Minh nói : "Nói đi, điều kiện gì?"