Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 340: Bổng tử cần ăn đòn lại tới nữa




Vốn là Lục Minh còn muốn nán lại ở thôn Thanh Khê mấy ngày nữa, linh khí của thủy tinh trụ trận trong tuyền động rất thuần khiết, hắn muốn hấp thu càng nhiều hơn nữa.
Loại linh khí này đối với động vật cùng với thực vật có tác dụng tẩm bổ vô cùng tốt, đáng tiếc một cú điện thoại của Niếp Thanh Lam, làm cho Lục Minh không thể không rời khỏi thôn Thanh Khê, mang theo Giai Giai cùng với Hoắc Vân Dung, Chúc Tiểu Diệp chạy về Lam Hải. Bởi vì Thanh Lam gọi điện thoại tới nói, Ảnh bị người đánh bị thương.
Lúc đầu, Lục Minh thật sự là hoảng sợ.
Dựa theo cái loại tốc độ cùng với thân pháp kỳ diệu của Ảnh, muốn đánh bị thương nàng thật không dễ dàng, hơn nữa nàng khổ tu theo đường thích khách , từ trước tới nay luôn luôn chỉ có nàng lén tập kích người khác, không có người nào có thể đánh lén nàng... Nếu Thanh Lam không đem nguyên nhân nói ra, như vậy Lục Minh thật không dám tin.
"Mấy ngày hôm trước, có một đám bổng tử Hàn Quốc tới Lam Hải mở võ quán , trong đó có hai tên rất kiêu ngạo, bọn Tà Dương, Lạc Vân cùng với Bá Đao không quen nhìn, chạy tới đá võ quán, ai cũng không ngờ hai tên bổng tử kia lại là loại gia hỏa cấp bậc như Thiên Cẩu Nhẫn, nếu không phải Ảnh đi cứu bọn họ, phỏng chừng mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được. Ảnh chính là vì cứu bọn họ mà bị đánh bị thương , may mắn không có nguy hiểm tới tánh mạng, anh mau chạy nhanh trở về đi !" Niếp Thanh Lam điện báo làm chođể Lục Minh bốc hỏa tới cực hạn rồi, hảo gia hỏa, bổng tử cũng khi dễ tới cửa , cao thủ đất Hán như thế lại chẳng quan tâm a?
Cho dù là mấy lão kia muốn giảng đạo lý, muốn tu dưỡng, nhưng cũng không thể nhìn người nước mình bị tiểu nhân khi dễ không quản chứ?
Cho nên, Lục Minh cực kỳ căm tức chạy về Lam Hải.
Nếu dựa theo ý tưởng vốn có của hắn, một khi xuống phi cơ liền chạy thẳng đến võ quán của bổng tử , trực tiếp đập cho tơi bời, xem bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa hay không, đặc biệt hai tên bổng tử thực lực rất mạnh kia, Lục Minh bây giờ vừa mới đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, đang lo không có một con mồi tốt tới thử đao, bọn họ không tới cửa , cũng muốn đi tìm một hai tên giết xuống, bây giờ bọn họ khi dễ tới cửa , Lục Minh đương nhiên muốn nhìn xem mặt của bọn hắn một chút.
"Bây giờ bọn họ đang cùng thị trưởng nói chuyện trong Đại Sứ Quán của Hán Quốc. Anh mà làn thịt hai tên bổng tử này, chính là ảnh hưởng tới quốc tế!" Niếp Thanh Lam tới sân bay đón, không đồng ý với ý tưởng xông tới cửa đập phá của Lục Minh .
"Ta nhổ vào. Nước bổng tử này có cái gì đáng hợp tác . Quả thực là không thể hiểu nổi!" Lục Minh rất không biết nói gì.
"Thái tử lôi kéo tay chân. Cho dù là cấp lãnh đạo không vui, cũng phải là muốn mặt cười mà hoan nghênh . Nói như thế nào, bổng tử sang Trung Hoa, cũng là có cờ hiệu đoàn đại biểu quốc gia qua đầu tư. Ngoại giao xã hội thôi. Không quản thế nào, bên ngoài phải làm vậy cho dù muốn hay không ." Niếp Thanh Lam giải thích hai câu. Lại cho Lục Minh một cái liếc mắt: "Thật là người khờ, quang minh động thủ không được. Anh lại không biết tìm cơ hội lén ra tay hả? Làm cho đẹp một chút. Em dọn dẹp chiến trường cho anh cũng dễ dàng chút!"
"Bây giờ anh đã đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục. Cho dù nhiều bổng tử hơn nữa cũng là muốn chết!" Chiến ý hừng hực thiêu dốt trong lòng Lục Minh .
Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, có thể thấy Cảnh Hàn đang cùng Ảnh ngồi ở trên ghế sa ***.
Sắc mặt Ảnh có chút tái nhợt, thấy Lục Minh trở về, trong mắt có quang mang nhẹ nhàng chớp động, xoay người như muốn rời đi.
Lục Minh làm sao còn có thể cho nàng đi, phân phó Chúc Tiểu Diệp đi lên trợ giúp, cũng không để ý chúng nữ đang nhìn, trực tiếp đem Ảnh vào phòng của hắn... Mặc dù không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng đối với võ giả mà nói, thân thể bị thương, để lâu không chữa dứt cũng là hao tổn nhiều nguyên khí .
Nếu Ảnh không dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục, như vậy đối với sự đề thăng của nàng là một loại trở ngại rất lớn.
"Cỡi quần áo ra, ngay lập tức..." Lục Minh nếu muốn giúp ai chữa khỏi thương thế, như vậy đều trực tiếp cởi quần áo ra , cho dù là Niếp Thanh Lam cùng với Cảnh Hàn cũng ở bên trong, nhưng Ảnh thì không được, nàng nếu không đồng ý, Lục Minh nếu cởi ra y phục của nàng, chỉ biết là chắc chắn sẽ bị chống cự quyết liệt. Chúc Tiểu Diệp giúp Ảnh dò xét mạch, biết thương thế này rất nghiêm trọng, nếu muốn lập tức khỏi hẳn, trừ phi Lục Minh sử dụng tất cả vốn liếng , nàng yên lặng không tiếng động lui đi ra ngoài.
"Không." Ảnh một ngụm cự tuyệt.
Chỗ nàng bị thương là ở ngực, bị một cước đá trúng, bị chấn động trọng thương ở nội phủ.
May mắn tốc độ của nàng cùng với thân pháp tránh né làm cho nàng gạt bỏ được phần lớn lực công kích, nếu không nàng đã bị một kích làm mất mạng rồi. So sánh với người tu luyện loại công pháp phòng ngự siêu cường như Đồng Tử Công, nàng chủ yếu am hiểu là công kích cùng với tốc độ, lực phòng ngự cho dù hơn xa người thường, nhưng vẫn kém xa công kích cùng với tốc độ.
Lục Minh thấy cô nàng này đã trọng thương đến cơ hồ phải ngã xuống đất , còn không buong được một chút thể diện nhỏ.
Cho dù mình nhìn hai mắt thì tính cái gì, nàng cũng không thiếu một miếng thịt a!
"Cô mặc quần áo, tôi không có bản lĩnh cứu côi, cởi quần áo ra, tôi sử dụng song trọng châm cứu cùng với sinh mệnh nguyên khí chữa khỏi, cô cho là cô bị thương rất nhẹ sao? Cũng muốn mất mạng đó, còn băn khoăn cái gì, cô cũng không phải tiểu hài tử , không cần e dè như vậy !" Lục Minh thiếu chút nữa liền duỗi tay lột quần áo của nàng .
"Không được!" Ảnh vẫn là lắc đầu cự tuyệt.
"Anh nhắm mắt lại đi !" Cảnh Hàn đẩy cửa vào, trong tay nàng cầm một cái dây lưng.
Làm trò trước mặt Ảnh , nhẹ nhàng đem mắt của Lục Minh bịt kín.
Tuy rằng lấy nhãn lực của Lục Minh, loại dây lưng hơi mờ này căn bản không che được, chỉ gia tăng một loại ý mông lung .
Nhưng có một cái dây lưng nhỏ lại hơi mờ này, Ảnh cũng không kháng cự , nàng hướng Cảnh Hàn gật gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, lại dặn dò Lục Minh tuyệt đối không thể nhìn lén, mới chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quần áo... Cảnh Hàn ở bên, hoặc là Chúc Tiểu Diệp ở bên, Ảnh căn bản không để ý, nhưng nàng đối với Lục Minh lại phi thường kháng cự, luôn miệng dặn dò hắn tuyệt đối không được mở to mắt.
Bên kia, Cảnh Hàn biết Lục Minh có năng lực đặc dị, và cũng có thiên tính háo sắc, vì muốn chữa khỏi thương thế cho Ảnh trong thời gian nhanh nhất, lại thêm nàng đối với Lục Minh cũng hơi nhớ mong, Cảnh Hàn phá lệ đi đến phía sau của Lục Minh, mở ra hai tay ôm lấy hắn.
Ngón tay như bạch ngọc kia, nhẹ nhàng mà vỗ về môi của Lục Minh, như có ý lại vô ý trêu chọc Lục Minh.
.
Dưới sự kề sát thân thể mềm mại tuyệt vời cùng với sự trêu đùa khác thường của lãnh mỹ nhân, Lục Minh quả nhiên ở trong nháy mắt, tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu.
Hai tay của hắn thay đổi liên tục, biến ảo thành hơn mười hai tay, hình thành một cái bánh xe tay cực lớn, tựa như tư thế của "Thiên Thủ Quan Âm" trên TV , cái khác chính là, hắn là người huyễn ra hơn mười cánh tay, hơn nữa làm thủ thế khác nhau. Kinh mạch ở cánh tay, như sợ dây nhỏ kim sắc liên tiếp lan ra toàn thân, hai mắt cũng biến thành màu ám kim trong nháy mắt, trợn mắt mở ra, Ảnh đứng ở trước mặt của Lục Minh lại bị Lục Minh phát ra thị lực "thổi bay" .
Thân thể trần truồng mềm mại của Ảnh tung bay ở trên bầu trời, hơn mười hai cánh tay của Lục Minh đan vào bánh xe cánh tay chậm rãi chuyển động.
Bên ngoài xem ra rất chậm, nhưng thực tế lại cực nhanh.
Đứng ở cửa, Chúc Tiểu Diệp kinh ngạc phát hiện, Lục Minh đem " Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật" cùng với "108 điểm huyệt thủ" kết hợp lại mà sử dụng, thậm chí còn có thêm một loại "thị lực".
Trong óc nàng hiện lên một cái tên "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục", đây là truyền thuyết mà tổ tiên ghi lại trong sách thuốc.
Nghe nói, thần y cổ đại, đều có loại "Thiên Mục Thuật" siêu việt khỏi trí tuệ cùng sức tưởng tượng của phàm nhân này, ví dụ như Xuân Thu Y Tổ "Biển Thước", thần y Hoa Đà, Y Thánh Trương Trọng Cảnh, Dược Vương Tôn Tư Mạc, đều thông hiểu loại Thiên Mục Thuật có thể thấu thị nhìn lục phủ ngũ tạng của người bệnh này. Chính là bởi vì nhóm thần y có được thần kỹ như thế , tương đương máy móc chụp X- Quang cắt lớp hiện đại, cho nên bọn họ có thể dễ dàng phán đoán ra bệnh lạ mà y sư bình thường không phán đoán ra được... Tuy rằng mắt của Lục Minh che một cái dây lưng nhỏ, nhưng thị lực của hắn tựa như Thiên Mục mà sách thuốc ghi lại vậy.
Chúc Tiểu Diệp vừa thấy, kích động không thôi.
Hóa ra "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục" tổ tiên ghi lại này thật sự tồn tại, hơn nữa càng thần kỳ, càng huyền diệu hơn... Nàng mơ hồ có thể cảm ứng được quá trình trị liệu của Lục Minh, thực sự không phải là lấy tay cuốn bay thân thể của Ảnh, mà là dụng loại "thị lực" này , hay là chân khí từ mắt bắn ra!
Không ngờ Lục Minh có thể lợi dụng mắt để thao túng chân khí, đây không thể nghi ngờ là một sự đột phá rất lớn!
"A..." Thân thể của Ảnh ở giữa không trung lật mình xoay trở lại khoảng ba giây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ nhàng giống như lông chim rơi trên mặt đất, trong nháy mắt lúc hai chân nàng tiếp xúc mặt đất, thân thể có vô số dòng nhiệt lưu ở trong kinh mạch dũng mãnh tiến ra, giao hội trở thành dòng suối chân khí nhỏ, cọ rửa toàn thân.
Cơ hồ trong một giây đồng hồ, thân thể bị thương dưới sự khôi phục của loại năng lượng nhiệt lưu này, tất cả tàn tích của tử khí cùng máu hư mạnh mẽ từ giữa cổ họng phun ra.
Tất cả huyệt vị bị ngón tay của Lục Minh điểm qua hoặc là bị hắn dùng ngân châm chích qua, đều thoáng hiện lên điểm nhỏ kim sắc .
Đồng thời khi thân thể Ảnh hoàn toàn khỏi hẳn, cảm giác kinh mạch trước kia mình mất hồi lâu cũng không thể thuận lợi quán thông, lập tức bị hắn mở ra hoàn toàn, kinh mạch quán thông nhưng mà hẹp lúc trước, cũng được nhanh chóng mở rộng, cả người ở thời điểm chân khí của hắn rót vào, được đề thăng rất nhanh. Thân thể thăng hoa đến cực hạn , nàng cảm thấy thân thể tựa hồ phát ra thanh âm phách phách, gân cốt toàn thân đều thoải mái đến rên rỉ, ầm ầm đột phá cảnh giới mới, làm cho nàng cao hứng đến nỗi muốn lên tiếng thét chói tai, mới có thể phát tiết cái loại hưng phấn cùng với sung sướng mà đột phá mang đến này!
May mắn nàng chính là người cực độ nội liễm, cắn chặt môi đỏ mọng, cuối cùng thanh âm kích động là không có hô lên .
Sau khi Lục Minh chữa khỏi cho Ảnh, cũng không có dừng tay ngay lập tức, mà là chậm rãi làm hơn mười loại thủ thế bất đồng, mới thu tay lại đứng nghiêm.
Chờ khi hắn từ trong cảm ngộ tĩnh lặng mà tỉnh táo lại, đã là nửa giờ sau.
Ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, nàng phun ra máu đen, cũng sớm được Giai Giai dọn sạch.
Chúc Tiểu Diệp cùng với Cảnh Hàn đang ở trước máy vi tính xem các loại thủ thế của Lục Minh, hi vọng có thể có điều thu hoạch. Cảnh Hàn cùng với Thanh Lam đồng thời ở hai cái góc độ phía trước phía sau quay chụp hai tay Lục Minh đan vào thành bánh xe cánh tay, bất quá nhìn hơn mười lần, mọi người vẫn không có nắm được kết quả thực sự...
"Bỗng nhiên anh đối với Đại Tướng Quân Lệnh cùng với Cân Quắc Anh Hùng lại có lĩnh ngộ mới !" Lục Minh đối với thần kỹ mà mình từng sử dụng qua không có nhớ quá nhiều, nhưng là trong cảnh giới huyền diệu, làm cho hắn tại trên mặt võ học có càng nhiều hiểu biết. Hắn đang đắc ý hướng chúng nữ làm mẫu một chút, di động vang lên, đây là Trầm Khinh Vũ gọi tới , xem ra là muốn khen ngợi hắn chữa khỏi Ảnh.
"Đây là chút lòng thành, nói cho cùng nàng bị thương cũng không nặng lắm..." Đối với khen ngợi của Trầm Khinh Vũ, Lục Minh cũng có chút không quen.
"Bại hoại, có nhân cơ hội nhìn lén hay không?" Trầm Khinh Vũ thình lình hỏi một câu.
"Không, không có, ta nào dám!" Lục Minh đồng học cho dù là nhìn lén , hắn cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận .
"Ta tin ngươi mới là lạ chứ!" Trầm Khinh Vũ cười hì hì, nhưng lập tức chuyển thành nghiêm túc, nói: "Đại tỷ nói không thể để cho người khi dễ tới cửa cũng không quản, cứ cho đối phương một chút giáo huấn, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?"
"Thật tốt quá, nàng đợi tin tức tốt của ta đi!" Lục Minh sợ nhất sẽ là lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng của mẹ, bây giờ mẹ cũng nói cho bổng tử một chút giáo huấn, như vậy hắn còn lo lắng cái gì nữa, tìm được người trực tiếp ra tay là được ! Đương nhiên, vì không làm mẹ thất vọng, Lục Minh quyết định phải làm cho đẹp một chút, để mẹ nhìn xem biểu hiện của mình.
"Có một gã có thực lực tiếp cận Thiên Cẩu Nhẫn, gã còn lại kém một chút, nhưng hai tên gia hỏa này đều là gan con thỏ, rất sợ chết, vừa thấy không đúng sẽ chạy ngay, ngươi đừng làm cho bọn họ chạy mất!" Trầm Khinh Vũ dặn dò hai câu.
"Yên tâm, bọn hắn dám chạy, ta liền miễu sát bọn hắn!" Đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, bây giờ lòng tin của Lục Minh tăng nhiều, chiến ý tăng gấp trăm lần.
"Nói ngươi béo, ngươi còn thở gấp, ta không ở Lam Hải, nếu không ta dùng một bàn tay là có thể xử lý ngươi!" Trầm đại tiểu thư cảnh cáo Lục Minh đồng học đừng quá kiêu ngạo tự mãn, lại nghĩ tới một chuyện: "Nghe nói Mộng Ly muội muội gần đây bị người dây dưa rất đau đầu, có rảnh ngươi gọi điện thoại cho nàng, nhìn xem có thể giúp chút chuyện nhỏ hay không đi! Không nói nữa , bạo quân phụ thân của ngươi lại về nhà rồi!"
"Mộng Ly muội muội?" Trong lòng Lục Minh không khỏi hiện lên hình dáng xinh đẹp của Nhan Mộng Ly.