Sau khi Lâm Quả ngồi xuống , thử nhìn Lý bí thư.
Lý bí thư giả bộ không thấy hắn, nhìn trái nhìn phải, môt bộ dáng trung lập nhìn hắn xử lý tình huống .
Lâm Quả thấy Lý bí thư sẽ không lập tức công khai chỉ đạo mình. Tròng mắt đảo lộn, nảy ra ý hay. Người lăn lộn trên quan đạo nhiều năm giống như hắn, đã sớm hiểu rõ ràng bộ dáng của kẻ làm quan . Mặc kệ là thế nào, ở trước mặt quần chúng nhân dân phải giả vờ giả vịt trước đã. Một khi vừa ngồi xuống đã liền nã pháo, như vậy là quá lỗ mãng. Cho nên hắn không nóng nảy chất vấn đối phó Lục Minh, mà là đem chuyện này nói rõ một lần.
Nói thôn Thanh Khê phát hiện ra núi thuốc cùng bảo vật "Hà Trấn" quý báu bậc này, tự nhiên nói cái này không phải trọng điểm.
Lâm phó huyện trưởng, dung thanh âm thong thả lại trầm trọng, hướng mọi người vạch trần việc Lục Minh dung bạo lực đánh quan viên cùng nhân viên của Cam Lương Trấn, lấy thủ đoạn bất hợp pháp chống lại chính phủ. Không them nhìn chính sách cùng pháp luật của quốc gia, độc quyền lén lút cùng một số thôn dân của thôn Thanh Khê tiến hành giao dịch phi pháp.
Nói chung,làm thế nào lên cho hay, làm thế nào mới có thể chụp mũ bắt vào nhà lao, Lâm Quả đều làm như thế!
Hắn đối với một bộ các loại chuyện này hoàn toàn hiểu rõ như lòng bàn tay. Chơi đùa lên quả thực quá dễ dàng.
Ở dưới máy camera, thao thao bất tuyệt diễn thuyết hơn nửa giờ. Thanh âm khi thì sục sôi có lực, khi thì trầm thống trầm thấp. Khi thì phát pháo hàng loạt, khi thì buồn bã thở dài...
Đáng tiếc Lục Minh đối với một bộ điệu này của hắn hoàn toàn không quan tâm, thỉnh thoảng lại ngáp dài.
Lâm Quả nói hồi lâu,cẩm thấy giờ chính là lúc pháo bắn bộ tư lệnh. Hắn nhấn bàn một cái, nửa người nghiêng về phía trước. Lấy thế ngồi trên cao nhìn xuống Lục Minh: "Mặc kệ trong lòng người có tìm cách gì. Ta cũng có thể xác định chính xác nói cho ngươi biết. Hiệp ước ngươi ký với thôn dân của thôn Thanh Khê hoàn toàn không có hiệu lực! Mà thôn dân của thôn Thanh Khê cũng là bởi vì vi ngươi đến đầu độc, mới có thể làm ra loại hành động mất trí này! Hành vi của ngươi là hành vi phạm pháp nghiêm trọng, đặc biệt còn cố đánh nhân viên công tác của chính phủ phái đến điều tra cùng xử lý việc của thôn Thanh Khê. Hành vi đó càng phạm tội chống lại chính phủ! Ta vẫn là nói câu nói kia. Ở trước mặt quốc pháp, cho dù ngươi có hâu đài lớn đên bao nhiêu, cũng không quản ngươi có tiền tài quyền thế nhiều như thế nào, đều đối xử bình đẳng. Hành vi của ngươi đã cấu thành phạm tội hình sự . Đủ để chúng ta đưa ra khởi tố!"
"Được rồi. Đừng ở chỗ này hù dọa bạn nhỏ nữa. Nói một chút ngươi muốn thế nào đi?" Lục Minh lấy ra một cái khăn mặt trắng lau khuôn mặt một chút, lại cường điệu vắt vắt, tỏ vẻ trên mặt bị người ta văng tới nhiều nước bọt lắm.
"Ngươi..." Lâm Quả bị động tác này của Lục Minh làm cho tức giận không ít!
Trong lòng các phóng viên đều âm thầm cho Lâm Quả một cái biệt danh "Quái nhân nước bọt ", chuẩn bị đem tên này công khai dùng khi đưa tin để tăng mạnh hiệu quả hài kịch!
Lý bí thư cũng có chút không nhịn được. Nếu như họp đảng thì cũng thôi. Nhưng cùng những nông dân trăm họ này nói những thứ trịnh thượng trên trời dưới đất này, bọn họ có thể hiểu sao? Làm như vậy chỉ có duy nhất một cái kết quả. Chính là làm cho tâm tình chống lại của bọn họ càng thêm kịch liệt. Bây giờ thứ quan trọng nhất không phải là chụp mũ. Mà là giảng đạo lý!
Nếu như không đem oán khí trong lòng nông dân này làm giảm đi. Như vậy ngày hôm nay đừng nghĩ muốn tốt được.
Dùng giọng quan để chèn ép người. Đó là cấp trên đối với cấp dưới mới có dùng thủ đoạn này,còn đối với nông dân bách tính, bọn họ cũng không sợ một bộ dáng này của ngươi!
Hơn nữa, phía sau còn có một đại nhân vật đang nhìn đó!
Lâm Quả nói càng nhiều. Vị lão gia kia lại thấy càng rõ ràng hơn. Những tiểu hoa chiêu trên quan trường này, đối với hơn năm mươi năm chìm nổi trên quan trường của vị lão gia kia mà nói. Quả thực chính là đáng chê cười!
Lý bí thư gõ gõ mặt bàn, ý bảo Lâm Quả làm chuyện chính đi, ít nói lời vô ích!
Lâm Quả thấy Lý bí thư có chút không nhịn được, trong lòng không khỏi cũng có một chút sợ hãi. Mình làm náo động quá mức vô hình trung đè ép Lý bí thư. Cái này vẫn là cẩn thận một chút. Hắn oang oang hướng Lục Minh nói: "Chúng ta hoan nghênh xí nghiệp tới nơi này đầu tư, mở xưởng. Thế nhưng có một điểm. Phải hợp pháp! Đối với hợp đồng của ngươi cùng thôn Thanh Khê. Đó vốn là bất hợp pháp. Không được thừa nhận. Ta tuyên bố trở thành phế thãi! Nếu như ngươi muốn đầu tư mở xưởng ở thôn Thanh Khê . Như vậy nhất định phải tham gia công khai đấu thấu cùng các doanh nghiệp của Cam Lương Trấn chúng ta. Ở giữa các cửa hàng thuốc cùng các hang buôn thuốc, dùng giá cao nhất tới giành lấy. Đó mới là biện pháp hơp pháp duy nhất. Điều này cũng là phương châm làm việc công khai của chính phủ chúng ta.
"Phương châm không sai. Nhưng làm việc thì ta cảm thấy không được tốt lắm." Khóe môi của Lục Minh lộ ra một nụ cười châm biếm.
Những lời này của hắn tuy rằng không nặng. Nhưng Lý bí thư nghe xong, trong lòng cũng có cam thụ rất có lỗi.
Chẳng lẽ,ở trong mắt mọi người, công tác của chính phủ đã biến thành chỉ có phương châm mà không có thực tế làm việc sao? Nếu như là năm người trước mặt này năm người cho rằng là như vậy. Thì còn chưa tính. Nhưng nếu như tất cả thôn dân đều là cho là như vậy. Vậy đó chính là một chuyện lớn.
Chính phủ làm việc xa rời quần chúng nhân dân. Vậy còn nói cái gì nữa?
Bây giờ quan viên chính phủ làm thành một loại hình tượng mặt trái này. Phải dùng tốc độ nhanh nhất để sửa chữa lại. Bằng không chẳng phải là cùng người dân càng chạy càng xa? Chẳng phải là trái lại với chính sách của quốc gia ? Vậy chính sách của quốc gia sau này làm sao có thể chứng thực? Còn có thể thực thi làm sao được? Trong lòng Lý bí thư hơi kinh ngạcmột chút. Hắn thân là một lão đảng viên lâu năm, là một bí thư, tự nhiên rõ ràng. Đảng chính là phải thành lập tại trên cơ sở là nhân dân . Rời khỏi quần chúng nhân dân . Vậy còn gì nữa!
Nghĩ tới đây, Lý bí thư không khỏi lại coi trọng Lục Minh thêm vài phần. Hắn bỗng nhiên cảm thấy người thanh niên này có thái độ bình tĩnh. Cũng không phải là do hắn kiêu ngạo. Cũng không phải vì mình có tài lực siêu cấp. Mà là hắn nắm chắc !
Ở đây trong một loại tình huống này, làm sao có thể nắm chắc như vậy?
Trừ phi, hắn có đạo lý!
Chỉ cần hắn chiếm đủ đạo lý. Vậy trong lòng tự nhiên cũng sẽ có đủ sức mạnh, cũng đủ tự tin.
"Đối đầu với chính phủ là sẽ không có kết cục tốt!" Lâm Quả cười lạnh nói: "Về chuyện ngươi ký kết hợp đồng bất hợp pháp cùng dung bạo lực đánh nhân viên công tác của chính phủ, ta đại biểu cho chính phủ nghiêm túc hướng ngươi đưa ra bốn điểm. Nếu như ngươi có thể làm được toàn bộ, ta sẽ cân nhắc thả lưới một lần. Không khởi tố ngươi."
"Nói nghe một chút đi..." Lục Minh căn bản không thấy hắn, mà là ngoáy ngoáy cái lỗ tai.
"Đặc sắc!" Các phóng viên ngay trước mặt tự nhiên không dám nói. Nhưng trong lòng lớn tiếng khen tốt. Biểu hiện của Lục Minh càng kiêu ngạo, càng nhiều mờ ám. Như vậy bài viết của bọn họ là có thể viết càng đặc sắc. Đến lúc đó nếu như dựa theo thủ pháp "Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh" để miêu tả "Con nhà giàu đùa giỡn Lâm huyện trưởng" . Tin tưởng đến lúc đó thiên bản thảo này vừa ra. Vậy khẳng định có thể khiến cho chấn động lớn!
"Tiểu hài tử này không tồi!" Lão đầu râu tóc bạc phơ từ xa sau khi xem bểu hiện của Lục Minh thì âm thầm gật đầu khen ngợi.
"Ngài cực ít khen người. Xem ra người tuổi trẻ này thật đúng là không tồi!" Viên thư ký kia nghe xong hơi kinh hãi. Đi theo lão nhân bao nhiêu năm chưa từng có người tuổi trẻ nào được lão nhân khen. Không nghĩ tới mới vừa thấy mặt, liền đã mở miệng tán thưởng người trẻ tuổi trước mắt này!
"Điểm thứ nhất, ngươi phải tiếp thu vô điều kiện phương thức cạnh tranh của chính phủ. Vứt bỏ cái hợp đồng phi pháp đó đi. Bằng không cấm ngươi mở xưởng ở Thanh Khê." Lâm Quả thấy Lý bí thư nhìn mình. Hắn cố nén tức giận, nói năng có khí phách : "Thứ hai ngươi phải hướng nhân viên công tác bị thương của chính phủ mà xin lỗi cùng bồi thường..."
Khi Lâm Quả nói lời này thì Lâm phó trưởng trấn não hỏng lập tức phối hợp mà đem chỗ băng bó của mình biểu diễn cho các phóng viên chụp ảnh.
Hắn lại dùng ánh mắt thù sâu như biển trừng mắt nhìn Lục Minh, một bộ dáng ăn thịt người.
Có điều là, Lục Minh hoàn toàn coi hắn là không khí.
"Đầu Lâm phó trưởng trấn bị thương ,cái trán phải khâu sáu mũi, chấn động đến cả não bộ, thân thể bị đánh nhiều lần. Da sưng vù tím bầm đen. Thương thế nội tạng có nghiêm trọng hay không thì còn chờ kết quả chiếu chụp.. Cánh tay cùng hai chân hai chân phấn lớn bị trầy da... Các nhân viên công tác khác cũng mình đầy thương tích. Trong đó còn có một người tay bị nát bấy gãy xương... Bạo lực đánh người bực này, tại trước sự truy cứu trách nhiệm của pháp luật. Các ngươi phải bồi thường chi phí chữa bệnh cùng phí bồi thường tổn thất tinh thần là ba trăm vạn đồng. Đồng thời trên báo chí nói lời xin lỗi thanh minh nghiêm túc. Bằng không chúng ta sẽ không suy nghĩ có rút đơn kiện hay không."Lâm Quả catm thấy bắt được một sơ hở của đối phương là chuyện đả thương người . Đối phương chính là có một trăm cái mồm, cũng không nói rõ được lý lẽ.
"Ta hỏi tên khất cái ngươi còn có muốn tiền lẻ như vậy hay không?"Lục Minh nói.
"Này không phải vấn đề tiền!" Lâm Quả nhanh chóng phát điên.
Bởi vì có máy chụp ảnh đang chụp. hắn quyết định trước tiên đem vật sở hữu đều nói cho rõ ràng rồi lại cùng Lục Minh từ từ thanh toán.
Lâm Quả hơi dừng lại, chỉnh lại ý từ rồi lại nói: "Thứ ba cấm ngươi ở trước khi cạnh tranh thành công cùng thôn dân giao dịch phi pháp, nếu như bị phát hiện ngoại trừ tịch thu vật phẩm giao dịch. Còn có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật của ngươi ! Điểm thứ tư, chính phủ đang định khai phá thôn Thanh Khê làm đặc khu kinh tế quan trọng.Cho dù là ai, hay là ngươi cạnh tranh thành công, đều phải vi kế hoạch công tác của Cam Lương Trấn bị trở ngại mà phải bồi thường to lớn..."
Lâm Quả thao thao bất tuyệt nói một lần. Này không chỉ làm cho các thôn dân các mà ngay cả là đám phóng viên cũng thấy mắt choáng váng.
Không thể nào?
Cái vùng núi này cũng muốn thành đặc khu kinh tế? Này không phải muốn hù chết người sao? Ở đây cả đường cũng không có một cái nào tốt. Ô tô không thể tiến vào. Xe máy tiến vào đây cũng có nguy hiểm tính mạng, tới một chuyến cũng phải chờ đợi lo lắng!
Loại thâm sơn cùng cốc này, cũng làm đặc khu kinh tế?
Các phóng viên đã thấy qua người tàn nhẫn. Nhưng mà thật đúng là chưa thấy thấy qua ngươi tàn nhẫn như Lâm Quả !
Xem ra, đồng chí Lâm Quả phó huyện trưởng thật đúng là không phải ngồi không. Nếu như dựa theo đường của hắn mà đi. Thương nhân đầu tư không bị hắn lừa sạch.Vậy cũng sớm muộn bị hắn hù chết!
"Ngươi biết ta muốn nói gì với ngươi không?" Lục Minh mỉm cười, nụ cười so với ánh nắng mặt trời còn muốn tươi sáng hơn: "Ngươi đi mua một cái gối thật lớn . Rồi tới nhà di hai đi ngủ đi. Nằm mơ hẳn là sẽ tương đối dễ đó!"
"Ngươi nói cái gì?" Lâm Quả vừa nghe liền nổi giận, dùng sức vỗ bàn.
"Ta đột nhiên phát hiện cùng ngươi nói chuyện rất lãng phí thời gian..." Lục Minh chuẩn bị đứng dậy rời đi .
"Chờ một chút. Người trẻ tuổi. Làm một người dự thính, làm một nhân viên hòa giải, làm một công chứng viên, tôi muốn nghe ý kiến của cậu một chút." Lý bí thư vội vàng ngăn lại. Nếu như người tuổi trẻ này vừa đi. Vậy chuyện này đều thất bại.
"Nói như thế này đi, ý kiến của ta, chính là không ý kiến!" Lục Minh thò tay về phía sau. Nam tử lãnh khốc mặc tây trang đeo kính râm lập tức đem bao công văn kẹp màu đen mở ra. Đem một phần hợp đồng vào tay của Lục Minh. Lục Minh tiếp lấy, tùy ý xé vụn, sau đó quay về Lâm Quả cùng Lý bí thư đang kinh ngạc nói: "Ngươi đã không đồng ý ta đây liền đem hợp đồng hủy đi. Ta không làm xưởng nữa. Như vậy không có việc gì nữa chứ? Các ngươi cho rằng, thế gian này ngoại trừ thôn Thanh Khê, chỗ khác sẽ không có Quỷ Đăng Lung sao? Này chỉ là bởi vì ta quen biết người ở đây, thấy dân ở đây quá cùng khổ, mới dự định mở một xưởng thuốc, cho bọn hắn một phần công việc. Đừng nói toàn quốc, chính là trong tỉnh này, ít nhất cũng có hai cái huyện thị cũng đồng dạng có dược tài mà chúng ta cần . Quan viện địa phương ở đó làm như thế nào chứ? Bọn họ đã mở ra cho chúng ta điều kiện ưu đãi tốt nhất. Chỉ cần chúng ta đồng ý thu mua dược liệu. Vậy cái gì cũng dễ xử lý... Ngoại trừ chúng ta ra, các ngươi cho rằng thế gian này còn có công ty thuốc thứ hai sẽ thu mua những thứ vứt đầy đất mà ai cũng không muốn này cho các ngươi sao?"
"Các ngươi hủy ước là hay nhất. Xin mời bồi thường phí chữa bệnh. Lập tức rời đi, chúng ta ở đây không chào đón ngươi..." Lâm Quả cười một tiếng.
Hắn cảm thấy nếu trong tay có bảo bối khong vốn sinh lợi như "Hà Trấn", những thứ dược liệu vụn nát kia không bán cũng được!
Lý bí thư lại nhăn mày, nếu như người thanh niên này không đùa, không đầu tư xưởng nữa. Như vậy đất ở đây , khẳng định không có bất cứ cái biến hóa gì. Vật hiếm lạ Hà Trấn này, vốn là là tảng đá trong suối. Bất cứ kẻ nào đều có thể tiện tay nhặt lên.
Đổi lại mà nói, nếu như không làm xưởng, chỉ bán chút Hà Trấn như vậy sẽ khiến cho người ta điên cuồng trộm cướp!
Thôn dân của thôn này, sẽ không có bất luận cái lợi ích. Hơn nữa rất có khả năng vì Hà Trấn mà mang đến đại họa, rất có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!
Giữa lúc Lục Minh xoay người rời đi, điện thoại di động của Lâm Quả vang lên.
Lúc đầu Lâm Quả chính là đối diện cammera hướng các phóng viên biểu thị hắn nhất định sẽ tu sửa đường cái làm cho thôn Thanh Khê đi tới phồn vinh trù phú hài hòa thành nông thôn mới chủ nghĩa xã hội ... Có điều là, vừa nghe điện thoại xong, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi!
"Cái gì? Hà Trấn là giả? Đó là tảng đá?" Bởi vì khi Lê Thụ Căn báo cáo thì cũng mang hắc thạch tới cho hắn. Lâm Quả suốt đêm mời các chuyên gia tới kiểm tra Hà Trấn. Làm cho hắn vạn lần không ngờ, khi các chuyên gia trải qua kiểm tra đo lường cùng thực nghiệm một hồi lâu, cho hắn một cú điện thoại gần sấm sét giữa trời quang . Nói cho hắn biết "Hà Trấn" tinh khiết là tảng đá. Không phải dược vật giá trị gì. Đây là một lời nói dối lừa dối người đời.
Lâm Quả nhiều lần hỏi các chuyên gia. Hà Trấn tinh khiết này là tảng đá, thuộc về đá cuội màu đen hơi hiếm thấy chút. Không phải là bất cứ cái dược vật giá trị gì, càng không thể mua được mấy nghìn đồng một khối. Nói là Hà Trấn gì đó. Đó là lời nói dối từ đầu đến cuối.
Lâm Quả lập tức hỏi Lê Thu Căn. Hỏi hắn nộp lên Hà Trấn có đúng là chính phẩm hay không. Sau khi có đáp án là vật thực, trong lòng Lâm Quả bỗng nhiên có loại cảm giác dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
Hắn không chết tâm, lại gọi cho một lão trung y nổi danh mà hắn quen biết để hỏi.
Lão trung y kia trả lời hắn chưa từng nghe qua loại dược vật Hà Trấn này!
Nghe thấy thế, Lâm Quả có loại cảm giác bị người trêu đùa. Khiến cho hắn điên rồ mà đem cái này báo cáo lãnh đạo. Không nghĩ tới đó là một âm mưu lớn. Là một trò cười lớn! Hắn suy nghĩ chuyển động nhanh chóng, rồi bừng tỉnh đại ngộ. Đây là âm mưu của đối phương! Đối phương lợi dụng cái này tới hấp dẫn mình, mình sẽ quan tâm thôn Thanh Khê mà đầu tư mở xưởng, tu sửa đường cái... Người tuổi trẻ kia liên hợp thôn dân diễn kịch. Làm cho mình bị lừa. Ý đồ để cho sơn thôn này nổi tiếng mà bọn họ cũng giàu có lên!
Khó trách hắn lại xé hợp đồng không chút do dự . Hoá ra Hà Trấn căn bản là là giả!
Lâm Quả vừa nghĩ như thế. Lửa giận hầu như nổ vỡ ngực.
"Chờ một chút. Ngươi đứng lại cho ta! Trương Chính Đông, Tạ Dũng. Lập tức đem tên lừa đảo này bắt lại cho ta !" Lâm Quả bây giờ quả thực muốn giết Lục Minh. May là chuyên gia nói chuyện tới đúng lúc. Bằng không mình sẽ bị mắc lừa. Đặc biệt Lý bí thư cũng ở chỗ này, nếu như mình bị người xếp đặt một đường, tin rằng Lý bí thư sẽ không chút do dự mà đem mình miễn chức.
"Ngươi bình tĩnh một chút..." Lý bí thư kỳ quái . Lâm Quả nghe xong một cuộc điện thoại liền thay đổi như chó điên. Con mắt cũng đều giống sói. Thế này là xảy ra chuyện gì chứ?
"Giả. Hắn cùng thôn dân đóng kịch. Muốn gạt chúng ta đầu tư thôn Thanh Khê. Muốn cho chúng ta xuất tiền để cho bọn họ thoát khỏi nghèo khó. Hắn có tính toán khá lắm a! Lý bí thư. Ngài không biết. Mấy thứ Quỷ Đăng Lung với Hà Trấn gì đó này. Hết thảy đều là giả!" Lâm Quả muốn tức điên rồi. Mồm không chọn lời hét lên.
"Cái gì?" Lý bí thư nghe xong cũng bị sốc đến kinh ngạc.
"Xem ra Tiểu Lý vẫn là thiếu trầm ổn a! Tâm tính tiểu hài tử kia cũng chưa hết. Chút việc nhỏ như thế mà cũng hoang mang rối loạn thất thố!" lão nhân tóc bạc cách đó không xa hơi thở dài. Tựa hồ đối với phản ứng của Lý bí thư có chút thất vọng.
"Lý bí thư đang ở trong cuộc. Khó tránh được như thế." Thư ký kia vội vàng nói giúp Lý bí thư nói một câu hữu ích.
"Người tuổi trẻ. Cậu chờ một chút. Tôi có lời muốn hỏi cậu..." Trong lòng Lý bí thư thất vọng nhất không phải nghe nói Lục Minh cùng thôn dân liên thủ bày mưu lừa người. Mà là loại bảo bối Hà Trấn có giá trị để kéo kinh tế lên lại có thể là giả!
Thật vất vả a. Núi này mới móc ra được chút bảo bối. Tới khi cho rằng sơn thôn này có thể xoay người biến dạng .
Hiện tại xem ra, thật đúng là bị đau lòng.
Lục Minh đem tất cả xem ở trong mắt, trong lòng cười thầm. Chuyên gia? Đó chính là đám gia hỏa đóng gạch. Bọn họ có thể kiểm tra đo lường ra Hà Trấn mới là lạ!
Đừng nói người thường, chính là đại sư kinh nghiệm siêu phong phú như Thành Tể lão nhân mà cũng không thể tùy tiện phán đoán Hà Trấn. Trung y sinh bình thường mà nghe nói qua loại dược vật kim thạch hiếm thấy này mới là lạ!
Lúc đầu Lục Minh còn muốn chờ một chút. Chờ khi Lâm Quả mời người kiểm tra đo lường Hà Trấn rồi mới chậm rãi làm khó dễ.
Hiện tại xem ra,.tên Lâm Quả này quá gấp, vội vàng mời chuyên gia làm kiểm tra đo lường. Trái lại làm cho hắn tiết kiệm được không ít thời gian.
"Ai nói Hà Trấn là giả . '" Lục Minh hướng về phía Lý bí thư đang lo lắng mà mỉm cười. Tất cả mọi người nhìn thấy dáng tươi cười của hắn so với ánh mặt trời càng thêm sáng chói hơn. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống. Khuôn mặt tươi cười của hắn càng thêm chợt sáng, càng thêm làm cho thán phục.
Tất cả thôn dân vốn treo lòng ở giữa không trung, sau khi thấy Lục Minh mỉm cười, lập tức tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.
Tin tưởng hắn, cô gia của Nhị tiểu thư tuyệt đối sẽ không sai!
Về phần các phóng viên lại điên cuồng chụp một cái mỉm cười này. Xem cái mỉm cười này, quả thực là một trong những nụ cười kinh điển nhất thế giớig. Có thể ở một ngày nào đó sau này, nụ cười này có thể đánh đồng cùng với nụ cười thần bí của nàng Mona Lysa kia cũng nên (phét quá=.= ).
Cảnh sát vốn muốn xông lên bắt người, thấy cái nụ cười này, đều có chút ngẩn người, mỗi người đều giẫm chân tại chỗ.
Lão nhân ở xa xa kia trong lòng lại cực kỳ tán thưởng tiểu gia hỏa này thực sự có khuôn mặt tươi cười làm cho người ta phí thường yêu thích. Khẳng định không phải hài tử của nhà người thường. Chỉ là hắn là cháu trai của lão hữu nào chứ? Người tuổi trẻ xuất sắc giống như thế. Làm sao mình lại không nhận ra chứ?
Này thật là có chút kỳ quái!
Lý bí thư thấy nụ cười của Lục Minh, cảm giác giống bị người ta chiếu đèn điện vào vậy, cực kỳ chói mắt. Hắn lập tức nhấc tay, ra lệnh cho bất luận kẻ nào cũng không được nhúc nhích: "Tất cả mọi người lui ra phía sau. Ta tới cùng hắn đàm phán!" Lâm Quả gào chửi Lục Minh là lừa đảo: "Lý bí thư. Người này là tên lừa đảo. Chúng ta trước tiên đem hắn bắt lại. Rồi tra hỏi sau đi!" Lý bí thư thầm giận vung tay lên quát: "Ngươi cũng lui ra phía sau. Bây giờ là do ta nói với hắn!"