Hoắc Vấn Dung nghe xong rất xấu hổ, có điều là lửa tình cũng làm cho nàng có chút khó có thể tự kiềm chế, do dự hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chúng ta tâm sự trước đã. "
Lục Minh thò tay đi tới, nàng cũng đưa tay qua, mười ngón tay của hai người lôi kéo tóm chặt nhau, không nỡ xa nhau, phim chiếu cái gì, căn bản không liếc mắt một cái, chỉ là nhìn chăm chú tình cảm nồng nàn qua lại. Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung càng lúc càng gần, môi cùng môi trong lúc đó cách xa nhau không tới năm milimet. Hoắc Vấn Dung hiểu được Lục Minh cũng muốn hôn mình, nàng không có chống cự, mà là nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Khi môi của Lục Minh nhẹ nhàng hôn lên môi của của nàng , môi anh đào của nàng lúc đó ngoại trừ ấm áp mềm mại vô cùng, còn có một chút run.
Lúc đầu, Lục Minh hôn nàng, Hoắc Vấn Dung rất bị động bị hôn, không biết phản ứng ra sao.
Hơi thở của nàng gấp dần lên, môi cực kỳ run , Lục Minh rất tự nhiên vươn tay kia ra, ôm nhẹ vai của nàng , an ủi giúp nàng dẹp đi tâm tình căng thẳng, tay bên kia cũng thoáng tăng thêm sức mạnh nắm tay nàng.
Hắn ôn nhu hôn nhẹ môi anh đào của nàng , mặc dù Lục Minh rất muốn lập tức tiến mạnh, dùng sức hôn nàng say đắm, nhưng cảm thấy thân thể Hoắc Vấn Dung căng thẳng đến run lên, hắn nhất thời chuyển thành tràn ngập ôn nhu, chỉ là một chút một chút hôn nhẹ nàng. Hôn môi trên, môi dưới của nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm môi của nàng , muốn cho nàng cố gắng buông lỏng ra, nhưng đầu lưỡi hắn liếm một cái, Hoắc Vấn Dung đột nhiên bị chấn động, tâm tình càng khẩn trương , nàng dùng tay nhỏ bé tóm chặt vai của Lục Minh i, tựa như chống cự hắn, lại dường như hoan nghênh. . . Lục Minh đột nhiên phát hiện, cặp môi kia của nàng chẳng biết từ khi nào đã mở ra , vì vậy kích động hôn lên , cố sức hút tân dịch(nước bọt nhưng để "tân dịch" hay hơn) trong miệng của nàng.
Cái mũi nhỏ tinh tế của Hoắc Vấn Dung thở dài, chờ đầu lưỡi của Lục Minh hôn tới, nàng căng thẳng đến nỗi thân thể có chút lui về phía sau.
Thế nhưng Lục Minh một tay ôm nàng ở phía sau, không cho nàng chạy trốn.
Thấy không cách nào chạy trốn, trong lòng nàng ngược lại không sợ , cố sức hút đầu lưỡi của Lục Minh đi tới, động tác rất là ngốc, càng khả ái. Nàng mặt ngoài vô cùng phóng khoáng, trên thực tế lại hoàn toàn không hiểu kỹ xảo của hôn môi , chỉ biết là kích động dùng sức hôn hắn không tha.
Lục Minh nhìn một cái hoá ra Hoắc yêu nữ phóng khoáng mà ngay cả cách hôn cũng không biết, không khỏi phì cười rộ lên.
"Anh cười cái gì. . ." Hoắc Vấn Dung càng xấu hổ hơn,cúi đầu không dám nhìn Lục Minh nữa ,lại khẽ sẳng giọng: "Em không phải không biết hôn. Anh không được cười em. Đừng cười, lại một lần nữa đi. Em bảo đảm sẽ làm tốt. Anh không được cười."
"Tốt lắm. Hoắc lão sư dạy tôi hôn môi thế nào . Tôi sẽ không cười!" Lục Minh vừa nói. Hoắc yêu nữ liền không tựa vào hắn nữa. Người này quá đáng ghét, rõ ràng là một đại sắc lang. Hắn còn muốn giả bộ bé ngoan. Nhịn không được đưa tay dùng sức vặn cánh tay của hắn. Không cho hắn đùa mình. Lục Minh quyết định làm lão sư một phen. Lại gần đi tới hời hợt hôn Hoắc Vấn Dung một cái ,lại nhẹ giọng nói: "Hoắc Vấn Dung đồng học, tuy rằng tôi không phải là đại sư hôn môi gì. Nhưng cũng biết, hôn môi phải thả lỏng. Em quá căng thẳng rồi, toàn thân thả lỏng một chút đi. Anh hôn em thế nào, em liền hôn anh như thế. . ."
"Em nào có khẩn trương." Hoắc Vấn Dung tuy rằng mặt ngoài phủ định, nhưng nhưng thật ra liền dụng tâm nhớ kỹ.
Lúc này đây, khi Lục Minh hôn trán ,khuôn mặt , mũi của nàng. Cuối cùng lửa nóng kia rơi xuống môi thì nàng đã chuẩn bị tốt . Môi anh đào mở ra, mang theo vui mừng nghênh đón hắn hôn.
Quả nhiên. Lần này Lục Minh hôn nàng thế nào. Nàng cũng hôn trả Lục Minh như thế.
Hoắc Vấn Dung cảm thấy loại chủ động này, cùng nóng bỏng tốt đẹp bị động vừa rồi không có giống nhau, bây giờ bốn môi đôi khi vẫn tiếp xúc lẫn nhau, tựa như sẽ ma sát sinh điện .
Cái loại cảm giác này là tuyệt vời thế gian khó có thể hình dung , như điện giật tê tê, triền miên cực dịu dàng, đặc biệt hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà dò xét đi vào, ngoại trừ chọc ghẹo cái lưỡi của mình, còn hơi cố sức mút vào, thật là linh hồn cũng hầu như bị hắn hút đi . Mặc dù miệng đã mở ra đủ lớn, thế nhưng vẫn là chưa đủ cho hắn luồn vào , tham lam lại bá đạo cướp đoạt tân dịch trong miệng trong miệng của mình, cái loại cảm giác bị hắn hôn say đắm này là tuyệt vời khó có thể dùng lời nói rõ. . . Có một loại cảm giác bị chinh phục,tự nhiên nảy sinh, làm cho thân thể nàng mềm yếu ngã vào trong lòng của hắn, ngoại trừ gấp gáp thở dốc, rên rỉ nhỏ tới không thể nghe thấy , nàng phát hiện đại não mình trống rỗng, hoàn toàn không cách nào tự hỏi, không biết phải làm sao. . .
Cảm giác của hôn môi , thực sự là tuyệt vời.
Này, đây là hôn môi, quá dễ chịu.
Có thể nói, Hoắc Vấn Dung trước đây vô số lần khao khát tình hình cùng cảm giác hôn môi với Lục Minh , nhưng nàng chưa từng có nghĩ tới, hoàn toàn khong giống nhau, cái loại tuyệt vời này khó có thể dùng lời nói rõ, vượt xa tất cả tưởng tượng của nàng.
Tại giờ khắc này, nàng có một cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ , thảo nào các tình nhân thích hôn môi như vậy, hoá ra cảm giác thật tốt quá!
Cùng Lục Minh hôn liên tục, nàng cảm thấy mình như vô ý học được cái gì đó mới, thậm chí có thể suy một ra ba cùng vô sự tự thông. Thừa lúc Lục Minh không chú ý, nàng vươn cái lưỡi, xông vào trong miệng của hắn, cũng học bộ dáng của hắn, cố sức mút vào miệng hắn, chợt thấy hắn phản ứng qua bắt tù binh của mình trước, lại vội vàng trốn trở lại.
Kế tiếp, Lục Minh đương nhiên là hôn nàng như vũ bão, hôn thẳng đến khi Hoắc Vấn Dung tứ chi mềm nhũn, nằm ở trong lòng hắn không ngừng thở dốc.
Nhưng mà sau khi nàng run run đi qua ngọt ngào trong linh hồn, lại tiếp tục khiêu khích hắn, dù thế nào cũng không chịu thua.
Nàng không sợ hắn chinh phục, ngược lại, nàng rất hưởng thụ cái loại quá trình bị chinh phục này!
Bàn tay to của Lục Minh trực tiếp phủ lên trên ngực của nàng , sức nóng kia xuyên thấu qua quần áo cùng áo ngực, xông thẳng tới tuyết phong hương ngọc mẫn cảm , nàng mới có chút hoảng hốt lắc đầu, né tránh nụ hôn của hắn , lại bắt được tay hư của hắn , nhẹ giọng nói: "Sẽ có người thấy , không, không được."
Trong lòng nàng kỳ thực rất muốn tay hư của hắn dò xét tiến vào trong quần áo, xoa lên vú mình bởi vì động tình mà nụ hoa cứng đến mức sinh đau.
Nhưng quan niệm bảo thủ không cho phép nàng chấp nhận thân thiết ở trước công chúng, đặc biệt có thể bị nhìn thấy như vừa rồi, càng làm cho nàng cảm thấy bất an.
Rất sợ Lục Minh thất vọng, nàng chủ động ôm hắn, mang chút áy náy hôn hai gò má của hắn: "Lục Minh, chúng ta cứ ôm một cái như vậy, hôn nhẹ, có được hay không, đừng kéo quần áo của em, em không muốn người khác thấy ." Nàng nhớ tới vừa rồi, chàng trai kia kéo áo của cô gái, lúc cởi áo ngực ra làm cho ngực nhảy tung ra , vạn nhất ngực của mình bị người khác ngoại trừ hắn ra nhìn thấy, vậy còn có thể có mặt mũi nhìn ai nữa?
Lục Minh phát hiện Hoắc Vấn Dung quá căng thẳng, lại biết trong lòng nàng không buông ra được, cũng không bắt buộc.
Hơn nữa hắn cũng hiểu được ở trong rạp chiếu phim yêu đương vụng trộm, để cho người khác thấy được nếu không quẫn chí, thì cũng là một loại hành vi không có trách nhiệm với MiMi , hắn không có trả lời, chỉ là dịu dàng xoa đầu của Hoắc Vấn Dung một chút , lại vỗ vỗ lưng của nàng, ý bảo nàng đừng căng thẳng, mình sẽ không làm ẩu.
"Nếu không, em ngồi trong lòng anh, ôm anh một cái đi!" Hoắc Vấn Dung đối với Lục Minh có chút áy náy, nàng hạ quyết tâm, ngồi ở trên đùi Lục Minh ,khiến cho hắn ôm mình.
Tuy rằng không có phóng khoáng như người khác như vậy , tại trong rạp chiếu phim cùng hắn thân thiết, nhưng mà cho hắn ôm một cái thì có thể.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy hôn môi say đắm, còn chưa đủ, trong lòng còn rất muốn hắn ôm mình, nhiều ý nghĩ cùng lúc hiện lên trong lòng Hoắc Vấn Dung bởi vì khao khát , về phương diện khác lại sợ người khác thấy, cùng lý trí qua lại xông tới, mâu thuẫn càng thêm kích thích, nàng cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức khó có thể kiềm chế, trong đầu khắp nơi chiến đấu , cuối cùng bởi vì ý nghĩ yêu thương chiến thắng tất cả không thể chống lại đối với hắn , quyết định lớn mật một phen, ngồi vào trên đùi của hắn , cùng hắn ôm hôn.
Nàng vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên, có ánh đèn pin hướng vào bên trong này quét loạn, nàng sợ đến nỗi giống như tiểu tặc bị người bắt được , thoáng cái trốn vào trong lòng của Lục Minh.
Lục Minh kỳ quái , mở phòng sẽ có cảnh sát kiểm tra phòng, lẽ nào xem phim cũng có người kiểm tra phòng?
Nhìn lại, đúng thật là có mấy người cảnh sát tay cầm điện thoại tiến đến, lại càng ngạc nhiên.
"Hai vị, ngại quá, chúng ta đang muốn phá án,đang đuổi bắt mấy người phần tử phạm tội , ở đây chính là không hề an toàn, các người chính có lẽ đi ra ngoài nhanh đi! Được rồi, các người có thấy bốn năm nam tử chạy vào đây hay không?
"Năm phút đồng hồ trước! Có người nhìn thấy nói, bọn họ chạy vào cái rạp chiếu phim này, anh có thấy không?" Có một cảnh sát hơi lớn tuổi, đi tới hỏi Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung.
"Chúng ta cũng vừa vào không lâu , không thấy có người chạy vào, ở đây phần lớn là tình nhân." Lục Minh ôm Hoắc Vấn Dung, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Có thể cho chúng ta xem qua chứng minh thư hay không ?" Một người cảnh sát tuổi còn trẻ lại đây,đưa tay muốn kiểm tra thân phận .
"Cảm ơn sự hợp tác của anh, bây giờ rạp chiếu phim chính là không quá an toàn, hai vị có lẽ trước tiên đi ra ngoài đi!" Cảnh sát hơi lớn tuổi kia thấy thân thể Hoắc Vấn Dung hơi run rẩy, lại thoải mái nói: "Đừng sợ, chúng ta có lượng lớn đồng sự vây quanh toàn bộ rạp chiếu phim này, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn của các người . Tiểu Lý, dẫn bọn họ đi ra ngoài."
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lục Minh còn nhẹ giọng an ủi Hoắc Vấn Dung, còn nói lần sau bồi thường nàng, mang nàng đi xem phim chân chính một phen.
Hoắc Vấn Dung lại không ngại, mặc dù quang cảnh có bị quấy rối thế giới của hai người , có điều là nàng thấy, thời gian tuyệt vời còn đang chờ mình, căn bản không cần sốt ruột.
Nàng ôm cánh tay của Lục Minh, trở lại trên xe, trước tiên cho hắn một cái hôn khẽ, lại tình ý kéo dài dịu dàng nói: "Ngày hôm nay em rất hài lòng, đây là một ngày vui vẻ nhất trong đời em ! Em rất muốn nói với toàn bộ thế giới, em đang yêu, em cũng có người yêu. . ." Nói đến chỗ động tình , nàng không nhịn được cùng Lục Minh tiếp tục hôn, thật lâu, mới không nỡ mà buông ra hắn, gắt giọng: "Người ta thiếu chút nữa bị anh hôn đến không thở nổi, hôn lâu như vậy, ở đây sẽ có người đi ngang qua , bị nhìn thấy thì không tốt!"
Không đợi Lục Minh mở miệng, nàng lại gần hôn lên mặt Lục Minh một cái: "Chúng ta đi được chưa?"
Bây giờ, bất luận là nàng, hay là Lục Minh, đều không muốn trở lại Phương Phỉ Uyển , bây giờ còn sớm, nơi này có nhiều người quen lắm, không cách nào bảo đảm thế giới của hai người.
Lục Minh trong lòng rất muốn nói đi mở phòng, cái này không phải hắn muốn nhanh chóng cùng nàng lên giường, mà là cảm thấy có một phòng nhỏ, mình có thể vô câu vô thúc ôm nàng , hôn môi nàng, thậm chí có thể lột y phục của nàng ra, thưởng thức tất cả của nàng. . . Về phần có thể tiến thêm một bước hay không, hắn thật đúng là không có suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ thuận theo tự nhiên.
"Chúng ta đi công viên đi một chút, được không?"
Hoắc Vấn Dung cảm thấy giữa hai chân vô cùng ẩm ướt , vừa rồi căng thẳng nên không nhận thấy, bây giờ bình tĩnh trở lại, mới phát hiện mảng lớn hoa lộ thấm ướt bên trong quần lót, phía dưới lạnh lạnh , có chút không thoải mái. Đổi thành bình thường, nàng sẽ lập tức đi thay quần áo, có điều là lúc này lại luyến tiếc rời khỏi Lục Minh, đề nghị đi công viên một chút. Lục Minh nghĩ thầm bây giờ công viên chính là người đông tấp nập,lấy đâu ra thé giới của hai người , có điều là không cự tuyệt, mà là nhẹ gật đầu.
Hai người lái xe tới công viên nhỏ, hai người đều cảm thấy nhiều người lắm, đều là lão nhân cùng tiểu hài tử, không có chỗ ngồi yên tĩnh, cuối cùng không có đỗ xe .
Lam Hải có một công viên Thái Bình là thánh địa của tình yêu, theo người làm vệ sinh thống kê, ở đây mỗi ngày quét ra số "áo mưa" cùng khăn giấy bằng mấy cái công viên khác cộng lại nhân với mười. Nam nữ tuổi còn trẻ , hầu như không ai không biết công viên Thái Bình là một thánh địa tình yêu.
Tình nhân bình thường , nếu như quan hệ không có đạt tới trình độ nhất định, còn không dám tới cái công viên Thái Bình nổ danh Lam Hải này.
Có người nói, nam nữ tới nơi này đi dạo công viên, đều là chuẩn bị đánh dã chiến .
Hoắc Vấn Dung lái xe tới cửa công viên Thái Bình rồi , do dự hồi lâu, cũng không dám xuống xe. Nơi này tương đối hẻo lánh, lại có một gò núi nhỏ cùng rừng cây dày đặc,khắp nơi đều có tiểu đình cùng ghế đá chuyên vì người yêu cung cấp chỗ nghỉ ngơi , một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, ngoại trừ có bão không ai dám tới ngoài ra, thì cho dù là trời mưa, cũng có vô số tình nhân bung dù tới nơi này bước chậm trong mưa .
"Tham quan tiếp nữa cũng tốt, em xem đại quan trong nước , đều là tham quan giao lưu, học tập nghiên cứu , chúng ta quan trọng hơn là bước chân cùng thời đại!" Lục Minh cảm thấy nhất định phải xuống đi xem.
"Anh anh này. . . Nếu như bị Trang tỷ các nàng biết, em ngày đầu tiên hẹn hò, đem anh tới công viên Thái Bình, các nàng sẽ cười em như thế nào !" Hoắc Vấn Dung cuối cùng luyến tiếc lái xe trở lại, lại không dám cùng Lục Minh mở phòng, quyết định cùng hắn đi tiếp một chút nữa. Nàng phỏng chừng Lục Minh lại ở chỗ này tuột quần của mình , chỉ sợ hắn kích động lên, sẽ lấy tay sờ mình.
Hắn muốn động tay đông chân, trong lòng Hoắc Vấn Dung kỳ thực hoàn toàn không chống cự, thậm chí trong lòng còn vui mừng.
Nhưng mà nàng không cách nào chấp nhận ở bên ngoài, dưới tình huống có thể bị người khác thấy được , nàng mong muốn tất cả của mình chỉ thuộc về hắn, không hy vọng bất luận kẻ nào thấy thân thể tuyệt vời của mình.
Tuy rằng hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn là kéo cánh tay hắn, cùng hắn vào công viên.
Công viên là mở ra miễn phí , nhưng là có bảo vệ trông cửa , lại có một lão nhân thu tiên giữ xe sau đó, lại thu mười đồng của Lục Minh , sau đó đưa cho một bọc nhỏ các thứ, có kẹo cao su, có bình nước, có khăn giấy , thậm chí còn có "cách làm" cho hai người . Lục Minh nhìn mà toát mồ hôi, xem ra quản lý của công viên Thái Bình này thực sự là nghĩ được chu đáo, ngay cả điểm ấy cũng nghĩ tới, thực sự là đủ mạnh mẽ .
Hai người lúc đầu muốn dọc theo người chủ nói đi lên núi, nhưng phát hiện như vậy có chút xấu hổ.
Nguyên nhân là dọc theo đường đi, đều có không ít ghế đá nghỉ ngơi , những ghế đá này đều rất đặc biệt, một bên khom về phía trước, một bên khom về phía sau, hầu như mỗi cái ghế đá đều có nam nữ ngồi ôm nhau .
Cùng ở đây so sánh, cử động phóng khoáng của nam nữ ở rạp chiếu phim quả thực là trẻ con. Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung không có thấy nam nữ ôm nhau cùng một chỗ sẽ hảo hảo nói chuyện, không phải tay của nam dò xét tiến vào trong áo ngực của nữ tử , thì là bàn tay của nữ tử tiến đến trong quần nam tử ; có tiếng nam tử vùi trong ngực nữ tử ríu rít, nữ tử cúi xuống trong lòng nam tử liên tục lên xuống, tùy ý có thể thấy được.
Nam nữ cường hãn thì trốn ở phía ghế đá , hoặc nằm hoặc ngồi, thân thể lắc lư, nam nữ nào cũng có thể nghe ra tiếng thở dốc hiểu ngầm.
Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung cảm thấy đi bộ ở cái công viên Thái Bình này , mình là một loại khác thường.
Không ai đi lại, ngoại trừ hai người bọn họ , tất cả mọi người đều bận bịu.
So với lúc đi tới, hai người bọn họ trái lại có vẻ không được tự nhiên!
Hai người đi nhanh lên rồi xuống núi,đường chính bị núi vây quanh có chút rắc rối, hai người quyết định đi tắt qua đường nhỏ gần nhất đi xuống, thế nhưng Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung phát hiện mình sai rồi, đi đường nhỏ càng rắc rối hơn.
Tại trong rừng cây của đường nhỏ không chỉ một lần thấy động tác tình cảm mãnh liệt của nam nữ , trong đó có một nữ tử váy lật lên, tại xa xa là dưới ngọn đèn mờ ám, lộ ra mông màu mỡ trắng như tuyết, không ngừng đong đưa, mà nam tử kia, cúi xuống phía dưới nàng, tựa hồ đang trong lúc nhấm nháp mỹ vị. Lục Minh thấy thì ngẩn người đờ đẫn, này cũng quá mạnh mẽ , Hoắc Vấn Dung cũng ngẩn ra nhìn mấy giây, cuối cùng thấy ánh mắt Lục Minh nhìn thẳng mông trắng của nàng kia không tha, cực kỳ xấu hổ nhéo cánh tay của hắn, lại mạnh mẽ kéo hắn đi.
Lục Minh lên xe trước, đem bao đồ mua mười đồng tiền quăng vào trong đám cây cối rậm rạp, bọn họ, có lẽ là tình nhân duy nhất chưa dùng tới bao đồ kia.
Lão nhân kia chờ Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung đi rồi, tiến lên nhặt lấy, vỗ vỗ, lẩm bẩm nói: "Lần đầu tiên tới đều là như vậy, có điều là, tới nhiều hơn hai lần, các thứ này sẽ không bị lãng phí nữa!"
Hắn nói, Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung không có nghe thấy, hai người lần này tới công viên Thái Bình , rốt cuộc thực sự mở rộng tầm mắt một phen.
Hoắc Vấn Dung thấy Lục Minh cười to, sau khi khẽ cáu liếc mắt nhìn hắn, cũng nhịn không được phá lên cười rộ.
"Chúng ta đi đâu bây giờ ? Quay về , hay là đi ăn khuya?" Hoắc Vấn Dung luyến tiếc quay về Phương Phỉ Uyển, thế nhưng thời gian có chút chậm, nàng rất sợ Giai Giai chờ Lục Minh đến nóng ruột, thử hỏi một câu.
"Đi tới nhà của anh đi!" Đề nghị của Lục Minh làm cho Hoắc Vấn Dung tim đập tăng tốc, đi Phong Đan Bạch Lộ , đó là dê nhỏ đi vào hang sói a, có điều là nàng không có cự tuyệt, cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, hạ quyết tâm đem tất cả kính dâng cho hắn . Nàng biết thời khắc quan trọng của mình tới rồi, hắn muốn mình. . . Mình cũng khát khao hắn, khát khao tất cả của hắn .