Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 274: Ba người cùng ngủ thật hương diễm




Khi Lục Minh trở về trong thạch thất giấu bảo khố, phát hiện ra Ôn Hinh phu nhân và Avrile đã không thấy đâu, nhất thời giật mình.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lục Minh sợ đến mức trái tim muốn rụng ra ngoài...
Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng kêu, thì trong bóng tối, đã truyền ra giọng nói của Ôn Hinh phu nhân : "Có phải là Lục Minh không? Con đã về à? Đừng đến đây, chúng ta đang tắm rửa!"
Lục Minh nghe thấy âm thanh của Ôn Hinh phu nhân, mới có thể giữ trái tim đúng vị trí. Nhưng mà, ngẫm lại cảm thấy buồn cười, cái bí động này có vài chục năm chưa ai tiến vào, làm gì mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ, hơn nữa Ôn Hinh phu nhân đã nói sẽ chờ mình trở về, nàng tuyệt đối sẽ không đi tìm mình, vừa rồi lo lắng thật sự rất vô ích! Đáp lại một tiếng xong, lại cảm thấy kỳ quái, ở đây cũng có chổ tắm rửa?
Một lát sau, Avrile mặc cái áo sơ mi chạy ra, trong tay nàng là viên dạ minh châu, từ trong một góc nhỏ chạy ra, thoáng cái đã nhào vào lòng của Lục Minh.
Trên người nàng vẫn còn chưa khô nước, da thịt vẫn còn lạnh.
Lục Minh cảm thấy trước ngực có cái gì đó mềm mềm, trong lòng choáng váng, Avrile chỉ mặc áo sơ mi chứ không mặc áo ngực, một lớp quần áo mỏng này, có thể cảm nhận được rõ ràng. Vội vàng lấy trong trữ vật không gian ra cái tấm lót giường vừa trộm trong kia ra, bao lấy nàng, lại kỳ quái hỏi : "Sao ở đây có nước để tắm?"Avrile vốn tắm xong cảm thấy lạnh, nhìn thấy hắn móc tấm lót giường ra, vui mừng ôm lấy hắn, dịu dàng nói : "Em và Ôn phát hiện ra, trong thạch bích có một chổ trũng của thạch nhũ, là nước sạch. Bởi vì nước biển đã khô, nên toàn thân rất khó chịu, mặc dù nước trong đó hơi lạnh, nhưng vẫn quyết định tắm rữa!"
"Mau ngồi xuống đi, uống chút sữa cho nóng!"Lục Minh lại lấy ra một ly sữa nóng cho nàng.
"Làm sao anh có vậy? Nữ thần bò cũng nghe theo lệnh anh à? Nóng quá, a a, ngon quá!"Avrile cảm thấy bây giờ bản thân rất thèm một cốc sữa nóng. Nàng hốp một hơi, cảm thấy hơi ấm từ dòng sữa chảy từ cổ xuống, cả người cùng trở nên ấm áp.
Lục Minh đưa nàng trở về thạch thất xong, liền quay lại chổ thạch nhũ chờ Ôn Hinh phu nhân.
Hắn nhìn thấy Ôn Hinh phu nhân đi ra, mặc bộ đồ vận động trên người, nhưng trong tay đang giấu cái áo ngực, không khỏi đưa mắt nhìn lên ngực nàng.
Phát hiện ra, trên bộ đồ vận động này có hai điểm nhỏ... không khỏi nóng mặt lên, cứ nhìn chổ đó hoài có vẻ không ổn, vội vàng dời mắt đi. Ôn Hinh phu nhân thấy hắn nhìn về phía ngực mình, trên mặt cũng ửng đỏ lên, cự tuyệt Lục Minh lại đỡ nàng, nhẹ giọng nói : "Con cũng qua tắm đi, cả người đầy mùi nước biển, chờ nghỉ ngơi tốt, rồi chúng ta nghĩ biện pháp ra ngoài... bây giờ tình hình bên ngoài thế nào?"
"Con đã giết chết Thạch Trung Kiếm và Garstin, còn có một tên Chiết Dực Thiên Sứ giả nữa, lấy được hai bảo vật cùng một ngân chủy"Lục Minh đắc ý báo cáo thành tích với nàng, đem quá trình chiến đấu nãy giờ ra kể lại với nàng, chỉ là không kể cái đoạn dùng roi quất lên người của Thi Diễm Thường thôi, kể ra chắc nàng mắng mất.
"May mà Ảnh tới kịp, nếu không thật đúng là khó đối phó, Thạch Trung Kiếm lần này thất bại, cũng bình thường, vì hắn đã xem thường cao thủ người Hán, thất bại là chuyện sớm muộn! Nhưng mà Chiết Dực Thiên Sứ con giết khẳng định là giả, vì "hắn"ta rất gian xảo, không dễ dàng rút lui, vừa rồi trong quá trình chiến đấu của con và Ảnh, đã xuất hiện không ít sơ hở nhỏ, phỏng chừng hắn đã nhìn ra, cho nên không xuất hiện"Ôn Hinh phu nhân cũng tin tưởng Chiết Dực Thiên Sứ chưa chết, nàng mỉm cười, nói : "Chiết Dực Thiên Sứ có một thế thân, thì cũng có thể có hai thế thân, phỏng chừng con đã giết hai thế thân của "hắn"! Nhưng mà, hai thanh kiếm này và ngân chủy này cũng không tệ, xem ra tiểu hầu tử cũng rất cố gắng... đi đi, con cũng đi tắm rửa đi, rồi nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ ra ngoài sau!"
Lục Minh rất muốn dùng chăn ôm lấy Ôn Hinh phu nhân, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm, nên ngoan ngoãn đi theo.
Chờ cho nàng phủ chăn xong, mới lấy ra một ly sữa nóng.
Trên mặt Ôn Hinh phu nhân có chút vui mừng, đưa tay đến vỗ vỗ măt Lục Minh, tán thưởng sự tỉ mỉ của hắn, rồi đi qua chổ thạch nhũ, trở về bãi đá bên kia. Lục Minh đỡ nàng qua một đoạn nguy hiểm, mới an tâm quay trở lại xem xét.
Trong đó quả thật có nước ngầm chảy ra, tại chổ lõm trên mặt đất tạo thành một cái hồ nhỏ, khi Ôn Hinh phu nhân và Avrile đã dùng xong cũng không còn nhiều, Lục Minh phải đợi một hồi lâu thì mới có thể đầy lại. Bởi vì cả người đẩy nước biển, làm cho thân thể không thoải mái, cũng không khách khí nữa, cởi quần lót ra, nhảy xuống hồ, tắm rửa thoải mái, rồi lại đợi cho hồ nước đầy lại, chuẩn bị gội đầu.
"Này, có muốn nữ vương chà lưng giùm không?"Avrile lặng lẽ mò lại gần, mở miệng nói suýt nữa đã làm Lục Minh chết vì đau tim.
"Tôi đang tắm..."Lục Minh vội vàng tìm quần lót để mặc vào.
Avrile nhanh tay lại sờ vuốt, mò lấy thân thể của Lục Minh, nhất thời không để ý đến Lục Minh đang trần truồng, ôm lấy hắn, lại kích động hôn lên mặt hắn vài cái, cuối cùng lên tiếng nói : "Ôn rất lo lắng cho anh, bây giờ vừa mới ngủ, đừng đánh thức nàng ta! Chúng ta tâm sự, được không?"
Lục Minh thầm nghĩ, sờ vuốt kiểu này, muốn tâm sự hình như không đơn giản như vậy!
Chẳng lẽ thân trai tân của mình, sẽ kết thúc trên người Avrile? Cái này thì không phải là vấn đề, nhưng mà Ôn Hinh phu nhân đang ở đây...
Lỡ như để nàng ta nghe được, tỉnh dậy, thấy mình thì sẽ thật sự vô cùng xấu hổ, cuối cùng khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói : "Nữ vương bệ hạ, tôi còn đang gội đầu, cô về trước đi! Ở đây lạnh lắm!"
"Em giúp anh cho, nước thấp quá, em có thể dùng ly để tát nước phụ anh"Avrile không chịu đi, còn giữ lấy đầu của Lục Minh, muốn gội đầu giùm hắn.
Lục Minh cảm thấy ngực của nàng đang cạ lên tay, cái cảm xúc tuyệt vời này thật sự làm cho người ta khó lòng kháng cự, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống.
Avrile rất cao hứng, vô cùng vui sướng gội đầu cho hắn, cuối cùng còn lấy khăn lau khô người hắn, trong lúc vô tình lại đụng trúng đồ chơi của hắn, có chút xấu hổ đưa mặt lại gần lỗ tai hắn, nói : "Anh... đồng tử công của anh, khi nào thành? Ôn vừa nói với em rất nhiều chuyện của anh, em biết anh tu luyện đồng tử công... thật ra... em không phải có ý kia... em chỉ muốn nói chuyện với anh!"
"Hay là trở về trước đi, ở đây rất lạnh, trên người cô lại không có nhiều quần áo"Lục Minh đổ mồ hôi, cô nam quả nữ ở đây mà nói chuyện, không chừng lại phát sinh cái gì gì đó, hay là trở về bên cạnh Ôn Hinh phu nhân, để mình có thêm lực kháng cự.
Hắn vốn định lấy dạ minh châu ra tìm xem quần lót của mình ở đâu, nhưng mà không ngờ...
Khi vừa móc dạ minh châu ra, liền phát hiện ở dưới của Avrile không có mặc gì hết, đám cỏ vàng vàng nghịch ngợm bày ra trước mắt, trong lòng kinh hoảng, vội vàng thu hồi lại. Avrile thì không chú ý đến hành động nhìn lén của Lục Minh, chỉ lo giúp hắn tìm quần lót, nàng giơ tay chụp lấy cái quần lót trong tay Lục Minh, rồi vui vẻ khom lưng cúi xuống, giặt nó trong hồ nước.
Cuối cùng, đứng lên vắt khô, rồi giao cho Lục Minh : "Chờ một chút đi, ướt ướt mặc vào khó chịu lắm, ở đây cũng không có ai khác, anh... anh không mặc cũng không sao đâu!"
Lục Minh choáng váng tập hai, vừa muốn mặc vào thì Avrile đã kéo hắn đi.
Không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là một tay che long thương, một tay đỡ nàng trở về bên kia.
Ôn Hinh phu nhân đang ngủ say, hai tay đặt trước ngực, dưới thân có một tấm lót giường, ở trên cũng có một cái đang đắp, khi Lục Minh kéo chăn lên che thì nàng vẫn không tỉnh lại, có thể cảm thấy được tinh thần của nàng rất mệt mỏi rồi. Avrile bảo Lục Minh ngủ ở giữa, lại nhờ hắn giúp, leo lên, ngủ bên cạnh. Ngay từ đầu nàng đã muốn ôm Lục Minh ngủ, nhưng vừa ôm thì lại đụng vào cái thứ nóng như lửa kia, vội vàng xoay người lại, đưa lưng về hướng hắn, hai tay nắm chặt lấy tấm lót giường, tựa hồ như rất khẩn trương.
Lục Minh rất khó chịu, hắn không dám xoay người dựa vào Ôn Hinh phu nhân, cũng không dám xoay qua bên hướng Avrile, bởi vì nàng ta không mặc quần lót.
Lỡ như mà ... một kích phá rào mà vào, thì tiêu đời!
Hắn không thể làm gì khác hơn là nằm thẳng ra, giơ đồ chơi lên trời, quăng cái quần lót lên tảng đá gần đó, hy vọng nó nhanh khô một chút.
"Ngủ ngon!"Avrile đem thân thể áp sát lại gần Lục Minh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, trong lòng vui vẻ, ngượng ngùng giảm đi, lại quay đầu lại hôn Lục Minh một cái, vui sướng nói lời ngủ ngon, rồi vui vẻ ngủ đi.
"..."Lục Minh cảm thấy cái miệng của nàng có một vị ngọt ngào, như mùi của sữa, làm cho nhịp tim đạp càng nhanh hơn.
Đại chiến một trận, mặc dù kết hợp với Ảnh giết được Garstin và Thạch Trung Kiếm, không hề bị thương, nhưng mệt mỏi thì vẫn có. Lục Minh nhanh chóng ngủ đi, trong mơ hắn lại thấy Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ các nàng, hắn cao hứng ôm lấy các nàng, hôn mỗi người một cái, cuối cùng còn nghe được giọng nói của Hoắc Vấn Dong, kích động kêu lên : "Tiểu mật cũng tới à? Để cho anh hôn một cái nào!"
Hoắc yêu nữ chưa lại, thì Lục Minh đã tỉnh, hắn phát hiện ra mình đang nằm xuân mộng.
Đang chuẩn bị ngủ tiếp, tiếp tục xuân mộng này, hắn nhất định phải sờ vào bộ ngực size 36D của Hoắc yêu nữ, thì đột nhiên trong tay có một cảm giác kỳ quái, tựa hồ như tay của mình đang đụng vào một khối thịt mềm mại nào đó thì phải?
Lục Minh thoáng cái đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn phát hiện ra mình đang ôm lấy Avrile, cánh tay trái thì bị nàng ôm, tay phải thì đang mò vào trong áo sơ mi của nàng, cầm lấy một bên ngực mềm mại thơm mát của nàng, cái cảm giác ở tay này, thật sự là tuyệt vời không nói nên lời, hắn còn phát hiện ra long thương của mình, còn đang đặt trên cặp mông của nàng, nhất thời không khỏi cả kinh! Nếu để cho Avrile phát hiện ra thì, nói không chừng còn tưởng mình... Lục Minh chuẩn bị xoay người, xoay lại nằm thẳng, thì không ngờ rằng bàn tay được Avrile ôm do hắn cử động làm nàng thức tỉnh!
"Ơ!"Thân thể Avrile chấn động, trong lúc ngủ say phát hiện ra có người đang sờ ngực mình, thiếu chút nữa đã la hoảng lên.
Cuối cùng phát hiện ra người đang ôm mình là Lục Minh, trong lòng không khỏi thở phào, vừa quay đầu lại nhìn hắn, mặc dù trong bóng tối không thấy rõ, nhưng trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, lặng lẽ hôn lên mặt hắn một cái.
Lục Minh thấy nàng không trách mình, cũng không rút tay lại, quyết định giả bộ ngủ.
Một là không còn xấu hổ, hai là không nỡ buông tay, dù sao nàng ta cũng không phản đối, mình sờ một chút cũng được mà.
Lục Minh quyết tâm ăn đậu hủ sống của Avrile, cứ giả bộ ngủ không rút tay về, Avrile cũng không đẩy ra, chỉ quay lại duỗi tay nhỏ ra, chạm vào long thương của Lục Minh, lại nhẹ nhàng xê dịch mông của nàng, Lục Minh phỏng chừng là nàng ta bị mình làm cho khó chịu.
Nhưng không ngờ, tay nhỏ của nàng không rút về, mà là nắm lấy long thương nóng rực của hắn, sờ soạng cực nhẹ, phảng phất như đang cảm ứng nó...
Lục Minh bị nàng làm cho khí huyết sôi trào, hết lần này đến lần khác cũng không dám loạn động và ngăn cản, sợ nàng phát hiện ra mình đã tỉnh lại.
Avrile tò mò sờ một lát, rồi lại quay đầu, hôn nhẹ Lục Minh, đoàn thời xem hắn có tỉnh chưa, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành môi của Lục Minh vài lần, thấy hắn không có phản ứng, mới mang theo chút kích động quay đầu lại, tiếp tục làm động tác kinh ngạc kia... Lục Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ hành trình trai tân của mình, thật sự chấm dứt trên người của Avrile?
Tiếp theo, theo thói quen của người phương tây, khẳng định sẽ là "cắn", chẳng lẽ Avrile muốn "cắn"thay mình...
Ôn Hinh phu nhân đang ở bên cạnh... xong hết rồi!
Nếu như để nàng tỉnh, vậy thì... sẽ rất là dọa người!
Sớm biết vậy thì đã không giả bộ ngủ, không chiếm tiện nghi của nàng rồi, bây giờ lại kích thích tình dục của Avrile, chẳng lẽ trước mặt Ôn Hinh phu nhân mà trộm tình với Avrile, biểu diễn xuân cung đồ trước mặt nàng sao?