Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 269: Sát thủ trong bóng tối




Mười hai sát thủ áp sát Trương Vân cùng với hai người bạn của nàng, Mila cùng với hai cô hầu thì bị súng nòng súng chỉ thẳng vào người, đặc biệt là con da đen tên là Ma Qiao kia, cầm súng nắm đầu chỉ thẳng vào trán, sợ rằng Kungfu Panda sẽ xuất hiện bất ngờ, cướp người bỏ chạy. Còn Elizabeth cùng với Thu Diễm Thường hai người, vốn không muốn vào tầng hầm, nhưng nếu kêu bọn họ ở ngoài, hai người này thà tình nguyện đi theo vào tầng hầm.
Đoàn sát thủ có mười lăm người, chia ra làm năm tổ, tất cả đều mang thiết bị nhìn đêm để quan sát xung quanh.
Trước, sau, trái, phải đều có người canh, còn có Black Jack và William dẫn đầu.
Còn những người cực mạnh như "thế thân" của Chiết Dực Thiên Sứ cùng với Thạch Trung Kiếm, thì đi phía sau, bảo vệ cho đội hình, Thạch Trung Kiếm không cầm súng, mà bên hông hắn là hai thanh bội kiếm của phương tay, thái độ vô cùng tự nhiên, giống như đang đi dạo phố vậy.
Gã thế thân thì cũng không mang vũ khí nhiều, trên cái đai lưng màu vàng của hắn, chỉ có duy nhất một khẩu súng Desert Eagle màu bạc thôi, đồng thời trên tay cũng mang một đôi găng tay quyền anh màu bạc.
Đôi găng tay này không phải thứ bình thường, trên mặt có hoa văn tinh xảo, còn có một cái sừng thú rất sống động.
Vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn, cùng với phong độ bây giờ, làm cho Elizabeth say mê.
Nếu không phải đang bị Kungfu Panda uy hiếp, phỏng chừng nàng đã ôm hôn đắm đuối lấy gã rồi. Thu Diễm Thường thì vẫn cảm thấy rằng, trong đám đàn ông này, kẻ mạnh nhất không phải là tên Chiết Dực Thiên Sứ này, mà là gã phương tây tên là Thạch Trung Kiếm kia, lớn lên đẹp trai chưa chắc đã lợi hại, cái gã nông dân nghèo hèn kia cũng thế, thân phận của hắn chỉ là một nông dân thôi!
Nàng cũng len lén giấu một cây súng, bất luận là cái tên nông dân này có bị đám sát thủ giết hay không, thì nàng vẫn phải bắn hắn một phát.
Tên nông dân Lục Minh này, phải do chính nàng giết!
Thạch Trung Kiếm đi sau cùng đội ngũ, lúc đóng cửa tầng hầm, còn ngoắc tên thủ hạ lại đây, một tên vô cùng ốm chạy lại, móc ra một trái bom hẹn giờ nhìn có vẻ rất là bình thường.
Trên trái bom, ngoại trừ cái màn hình đang nhảy số ra, cũng không có chổ nào đặc biệt cả.
Trái bom này được cài lên cánh cửa, ngay chổ cái chốt, bất luận là ai đẩy hoặc mở cửa vào, đều kích hoạt trái bom này cả. Sau đó, hắn lại cài một trái bom khác, đề phòng người ta đi vào mà không cần cửa, trên màn hình chỉ có bốn tiếng đang đếm ngược mà thôi, cũng không có gì hết. Cuối cùng, còn gắn thêm một trái bom định vị, nó có một tia laser chậm rãi xoay tròn, cứ mỗi mười giây lại bắn về cái trái bom bốn tiếng kia rồi bắn ngược lại.
Thời gian định vị chỉ có mười giây, nếu sau mười giây nó không nhận được tín hiệu thì sẽ lập tức phát nổ.
Khi tên gầy này đang lắp đạt ba trái bom công nghệ cao đó, thì Lục Minh đã đứng cách hắn khoảng hai mươi mét bên cạnh một thùng rượu, lẳng lặng quan sát.
Hắn có thể ngăn cản, thậm chí là có đủ năng lực giết tên gầy này dưới sự bảo vệ của Thạch Trung Kiếm.
Nhưng hắn không làm vậy.
"Marton, mày xác định là không có người thứ hai tháo được trái bom này phải không?"Thạch Trung Kiếm nhìn, rất hài lòng gật đầu, lại nhẹ nhàng nói.
"Trong nửa giờ, không có bất kỳ chuyên gia nào trên thế gian này có thể tháo được cả, hơn nữa, chỉ cần bắt đầu, sẽ không dừng lại. Bởi vì ba trái bom này đều có liên hệ với nhau, nếu hủy một cái, thì phải hủy luôn hai cái kia, nếu không thể hủy được thành công, thì sẽ nghe thấy hai tiếng thình thịch. Tôi có đủ tin tưởng rằng, ở HongKong, không có người nào có thể hủy được chúng, tiên sinh, tôi rất tự tin!"Gã gầy sau khi hoàn thành kiệt tác của mình, lau mồ hôi trên trán, trên mặt vô cùng đắc ý.
"Làm rất tốt!"Thạch Trung Kiếm vỗ vỗ vai tên gầy, xoay người rời đi.
"..."Trên mặt gã gầy vẫn còn vẻ đắc ý, đồng thời, hai mắt mở to ra, hắn nhẹ nhàng ngã xuống, khí tuyệt bỏ mạng.
Đến thời điểm cuối cùng của sinh mạng, mà trên mặt hắn vẫn còn vẻ đắc ý không dứt, vĩnh viễn đọng lại trên mặt hắn, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ vô cùng tức cười, đồng thời cũng rất đáng buồn.
Thạch Trung Kiếm đột nhiên tựa hồ như cảm ứng được cái gì đó, ngẩng đầu, nhìn về hướng của Lục Minh, nhưng, hắn không phát hiện ra gì hết, bởi vì khi ánh mắt của hắn đến được vị trí đó, Lục Minh đã lặng lẽ rời đi.
"Kungfu Panda, tao biết mày rất thích chơi trò chơi tử vong... tao cũng rất thích, nào, đến đây, chúng ta cùng chơi một trò chơi tử vong này!"Tên thế thân của Chiết Dực Thiên Sứ đem Trương Vân, Mila, hai cô hầu cùng với hai người bạn của Trương Vân đẩy vào trong một góc tường, sau đó đám thủ hạ dùng súng chỉ vào các nàng, rồi cất tiếng cười ha ha nói : "Tao xếp đặt cho mày một trò chơi tử vong, rất kích thích, tin tưởng rằng khi chơi mày sẽ rất thích! Cứ mỗi một phút, thì người của tao sẽ bắn một người, nếu như mày không xuất hiện, thì sẽ có rất nhiều người chết vì mày!"
"Đồng thời, nếu như mày đỡ đạn, thì tao sẽ kéo dài thời gian lên một phút... Nào, Kungfu Panda, xuất hiện đi, tao hy vọng được đấu với mày, đánh với mày. Khi tao giết cao thủ trẻ tuổi người Hán mạnh nhất, khi tao giết mày, vậy thì tao chính là người mạnh nhất trên thế gian này! Tất cả mọi người trên đời này, khi nghe đến tên Garstin của tao đều phải rung động!"
Gã thế thân vung tay lên, thì tên William liền khởi động cơ quan ở đây.
Cái cơ quan do vài chục năm không dùng đến, nên phát ra những tiếng cót két chói tai, rồi một cái lồng sắt cùng với các vách sắt hiện lên.
Nếu Kungfu Panda muốn cứu người, thì phải mở lồng sắt ra, thì sẽ khởi động cơ quan một lần nữa, nhưng gã William đột nhiên hét lên một tiếng, cánh tay đầy lực và cơ bắp của gã đột nhiên rớt xuống đất.
"Ra đây, đấu với tao, nế không, người của tao sẽ thả thú cưng vào đó!"Gã thế thân Garstin lại vung tay lên, hai thằng phía sau đi ra.
Trong tay chúng, là hai cái bình thủy tinh.
Mà bên trong bình, là hai con nhện góa phụ đen cực độc, bất luận là người nào, chỉ cần bị cắn một cái, thì coi như là xong rồi đó!
"Mày đang trốn ở đâu thì hiện ra ngay lập tức, tao đếm đến mười... mười.. chín... tám..."Tên Garstin này chậm rãi đến, mà Thạch Trung Kiếm thì nhàn nhã ngồi xuống ghế do thủ hạ mang tới, trong tay còn còn một ly rượu đỏ. Khi Garstin đếm đến ba, thì trong bóng tối, có một cái gì đó bay xoạt qua, rồi "xoẹt"một cái, dính lên mi tâm của một gã sát thủ ở vị trí đông nam.
Tên sát thủ này không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi cả người mất đi khống chế ngã xuống đất.
Tất cả đám sát thủ đều động, móc súng ra nả đạn về hướng của âm thanh truyền tới.
Chờ khi Garstin giơ tay bảo dừng lại, thì đám sát thủ mới phát hiện ra, trong mưa bom bão đạn kia, không một viên nào trúng được lên người Kungfu Panda, loại vây sát có tốc độ cực nhanh này, thế mà lại thất bại.
Quay lại nhìn đồng bọn vừa chết kia, ai cũng hết hồn.
Là một cái nĩa hai lưỡi, là đồ dùng cho khách trong bữa tiệc từ thiện, vốn chỉ là đồ chơi, nhưng trong tay Kungfu Panda lại biến thành vũ khí giết người kinh khủng. May mà hắn không có súng, nếu không hậu quả khó mà tưởng được. "Một phút đồng hồ đã hết, Kungfu Panda không xuất hiện, Martin, Bob, chuẩn bị giết một người!"Garstin trên mặt không chút biểu tình, lạnh lùng như sắt, hắn không thèm nhìn tên thủ hạ đã chết kia, chỉ phất tay một cái, hai tên thủ hạ đứng ngoài giơ súng lên.
Thạch Trung Kiếm vẫn ngồi thoải mái ở đó, ly rượu trong tay thậm chí không bị lay động một gợn sóng.
Trong bóng tối, có bóng người chợt lóe.
Khi mọi người giơ súng lên ngắm, thì chợt nghe hai tiếng beng beng, hai cái bình thủy tinh đựng hai con nhện đã bị đánh vỡ, còn hai con nhện do giật mình sợ hãi nên đã lao ra cắn vào tay chủ nhân của nó.
"Đáng chết... huyết thanh, chúng tôi cần tiêm huyết thanh!"Sắc mặt hai người đại biến, chụp lấy con nhện ném xuống đất, nhưng không kịp rồi.
"Đoàng...đoàng!"Hai tiếng thật lớn của cây súng Desert Eagle đầy uy lực, nhắm ngay vào hai con nhện đang bò dưới đất ia, tạo thành hai cái lỗ tròn tròn. Thạch Trung Kiếm lắc đầu, cười nói : "Hy sinh hai con mồi, nhưng cuối cùng cũng không đụng được vào một cọng lông của Kungfu Panda, kỹ năng chẳng có gì đặc biệt!"
"Cái thứ này, chỉ cần bị cắn trúng liền chết tại chổ, vậy đủ rồi"Garstin nghe nói, liền mỉm cười trả lời.
"Nếu đã vậy, thì còn chờ gì nữa? Chúng ta cho Kungfu Panda đi nhặt xác đi!"Thạch Trung Kiếm lắc đầu, bưng ly rượu lên uống.
"Thạch Trung Kiếm tiên sinh thân ái, tôi sẽ làm vậy, nhưng không phải bây giờ!"Gardtin đột nhiên nổ súng về hướng Trương Vân trong lồng sắt, đồng thời cũng có một cái bóng lao cực nhanh về hướng hai tên sát thủ đang tiêm huyết thanh vào người.
Chỉ nghe hai tiếng bịch bịch, rồi hai bóng người bay đến, che lấy đường đạn cho Trương Vân.
Uy lực của DE thì khỏi cần phải bàn rồi, lá chắn thịt đầu tiên bị xuyên qua dễ dàng, đến cái mặt người thứ hai cũng bị nát vụn... hai tên này không kịp té xuống đất, đã thành hai cái xác rồi.
Khi mọi người kịp phản ứng, giơ súng lên bắn về phía cái bóng kia, thì cái bóng đã dừng lại phía sau tên sát thủ đứng cuối.
Garstin xoay người lại, cười lạnh một tiếng, nắm đấm kim loại như tia chớp đánh tới, hướng về phía cái bóng. Black Jack cầm cây dao màu xanh trong tay cùng vớ William cầm một cái chùy cũng đánh về phía bóng đen kia, hoàn toàn không để ý đến sống chết của tên sát thủ kia, công kích như bão tố vậy.
Thân hình cái bóng né qua né lại, quỷ dị tránh né tất cả các công kích kia.
Lặng lẽ lao về hướng Thạch Trung Kiếm đang ngồi trên ghế kia.
Kiếm quang chợt lóe như mưa... còn cái bóng thì biến mất trong kiếm quang ấy...
Chỉ để lại một đường máu thật dài dẫn thẳng vào trong góc tối.
Thạch Trung Kiếm không bị thương, chỉ có mũ là rơi xuống đất, lộ ra mái tóc màu vàng, ly rượu đỏ trong tay hắn đã đổ ra ngoài một ít, hai tên thủ hạ đứng bên cạnh hắn đã nhẹ nhàng ngã xuống đất, trên ngực họ là con dao gọt trái cây, không chỉ có bọn chúng, mà có ít nhất mười tên ở đây bị cắm dao hoặc nĩa trên ngực.
Chỉ một lần tiếp xúc, mà bên phe của Garstin đã chết mười sát thủ, bọn chúng căn bản là không kịp nổ súng thì cái chết đã phủ xuống đầu.
Black Jack cúi đầu xuống, lấy tay di di vệt máu tươi dưới đất, gật đầu nói : "Máu còn mới, vẫn còn ấm, hắn đã bị thương"
"Hơn nữa bị thương không nhẹ, trên chùy của tôi cũng có dính máu của hắn, chứng tỏ ít nhất hắn đã trúng một kích"Tên William đắc ý nói, Garstin nhìn lại nắm đấm của mình, ở vị trí ngón giữa, có một cái sừng dài, mà trên đó có dính máu, chinh là chứng cớ tốt nhất cho việc đã đánh trúng Kungfu Panda, chỉ có điều hắn không rõ là, chất độc hắn bôi trên cái sừng ấy, đủ để hạ gục một con voi châu phi, tại sao Kungfu Panda lại không có việc gì?
Hắn cảm thấy nắm tay đã đấm trúng đối phương, tại sao Kungfu Panda lại không phát độc mà chết?
Nhưng mà, cho dù hắn không tự tin vào nắm tay và độc tố của mình, thì cũng rất tin tưởng vào kiếm thuật của Thạch Trung Kiếm.
Chỉ cần Thạch Trung Kiếm ra tay tấn công, thì trên đời này không ai tránh được thánh kiếm của hắn, mà phía sau cái ghế của Thạch Trung Kiếm, đã có một vệt máu thật dài... Kungfu Panda đã đánh bay mũ của Thạch Trung Kiếm, nhưng lại bị Thạch Trung Kiếm đâm trúng.
"Lập tức lục soát, thừa dịp hắn còn bị choáng váng, lập tức bắt hắn ra!"Garstin biết được bí mật lớn nhất của Thạch Trung Kiếm, tất cả người bị Thạch Trung Kiếm đâm trúng, đều có ít nhất một phút choáng váng, trúng kiếm càng nhiều, thì càng choáng váng lâu. Bí mật này rất ít người biết, vì trừ đồng bạn ra, thì tất cả những người biết được bí mật đều đã chết.
Thạch Trung Kiếm khom lưng xuống nhặt mũ lên, nhẹ nhàng đặt lại lên đầu.
Lần đầu tiên trong đời, hắn không thể xác định được, mình có đâm trúng đối thủ hay không. Có lẽ đã đâm trúng rất nhiều kiếm, hoặc có lẽ không trúng kiếm nào... lần đầu tiên trong đời hắn không chắc chắn, chuyện này giống như là một đầu bếp sau khi đưa thức ăn lên bàn, lại không nhớ mình có thêm dầu vào chưa. Thạch Trung Kiếm bây giờ quả thật có sự kinh ngạc này, mình ra tay lại thất bại sao? Mà kỳ lạ nhất là, mình không thể đoán được đã thành công hay thất bại, chẳng lẽ, Kungfu Panda thật sự không phải con người, mà là quái vật từ thời xa xưa của Trung Quốc?
Là U Linh? Người Sói? Quỷ hút máu? Hay cương thi??
Tên này quả thật là một sự quỷ dị... Thạch Trung Kiếm cầm ly lên, thì phát hiện ra trên đình đầu rơi xuống một giọt máu, rơi mau vào trong ly.
Chờ hắn ngẩng đầu lên, thì phát hiện ra đó là cái đầu của mình đang chảy máu, chính xác là không hiểu tại sao chảy máu.
Mười giây trước, nói chung tất cả đều rất bình thường, nhưng khi Thạch Trung Kiếm ngẩng lên nhìn thì nó mới rơi xuống... bởi vậy có thể thấy được tốc độ tấn công của Kungfu Panda là đáng sợ cỡ nào!
Xa xa, truyền đến một tiếng động nhỏ như tiếng mèo đi, đám người Garstin vội vàng đuổi tới, lập tức vây quanh.
Nhưng mà, ở một hướng ngược lại, trong một góc tối, Lục Minh đang đứng lẳng lặng nơi đó.
Trên người hắn, không hề có một vết thương...
Khóe môi hắn mấy máy, lộ ra một nụ cười trào phúng chỉ có thợ săn mới có được.
Không có Ôn Hinh phu nhân và Avrile bên cạnh, hắn có thể rãnh tay rãnh chân, tận tình tấn công. Mặc dù hắn cũng chú ý bảo vệ tính mạng của Trương Vân và Mila các nàng, nhưng mà đây không phải là lựa chọn hàng đầu của hắn. An toàn cho chính bản thân, mới là lựa chọn đầu tiên của Lục Minh bây giờ.
Hơn nữa, Ôn Hinh phu nhân đã từng nói với hắn, bây giờ hắn không còn một mình nữa, chúng nữ đang chờ hắn về.
Cho nên, hắn sẽ không giống như con mồi rơi vào bẫy của người khác, hắn muốn lợi dụng cái bẫy đó, làm cho kẻ địch tự biến thành con mồi, sau đó lợi dụng bóng đêm mà từ từ giết chóc... Như vậy mới là phương thức tấn công tốt nhất!