Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 145: Anh muốn nói với em một chuyện




Tin tức không biết được truyền ra ngoài bằng cách nào. Cảnh Hàn về trước tiên, chẳng qua thấy Lục Minh không có việc gì, nàng khóc rồi đi về phòng.
Tiếp theo là Hoắc yêu nữ và chị Trang. Hai nàng không có tới nhưng lại gọi điện tới hỏi vặn vẹo hắn mãi.
Về phần Tiểu Hoa và Cam Điềm cũng gọi điện hỏi thăm. Theo Tiểu Hoa nói:
“Đàn ông bị chút thương ngoài da không sao hết, càng thêm hấp dẫn. Chỉ cần chỗ đó không chịu ảnh hưởng là được” Lục Minh nghe xong không biết nói gì. Tiếp theo là Cam Điền chúc mừng hắn: “Minh ca ca hôm nay lại làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Chúc mừng Minh ca ca chiếm được trái tim hai người đẹp”.
Đương nhiên Cam Điền không quên nói ngày đáng mừng thế này phải tổ chức tiệc ăn mừng.
Hạ Linh không biết nghe tin tức từ đâu cũng điện thoại tới, chẳng qua nàng chỉ nói ba câu đã tắt máy: “Thật sự không có việc gì? Thanh Y đang bân diễn nên bảo em gọi điện tới”.
Dù là người điếc cũng có thể nghe ra sự quan tâm của nàng. Nhưng nàng không nên nói là do Ngu Thanh Y bảo nên mới thế. Lục Minh phát hiện con gái đúng là sinh vật khó lý giải nhất trên đời.
Ôn Hinh phu nhân cũng ôm tiểu Đậu Đâu đến chơi. Nàng không nói gì, chỉ là từ đôi mắt của nàng hiện ra một tia quan tâm.
Ôn Nhu hay cười kiên quyết không tin Lục Minh có thể anh hùng cứu mỹ nhân, càng không có khả năng chiến thắng xạ thủ kinh khủng như vậy. Nàng lớn mặt đoán Lục Minh và tên xạ thủ là cùng một phe, đây là khổ nhục kế của hắn để lừa gạt nước mắt của mọi người. Nàng còn nói chiêu này từ ngàn năm trước đã có người dùng. Khi Chu Du đánh Hoàng Cái thì chiêu này không còn ai tin nữa. Đặc biệt là các cô gái xinh đẹp, trí tuệ nhất định không bị Lục Minh lừa gạt.
Nàng vừa nói vừa lén ăn vụng Lục thần hoàn đồng hoàn. Lục Minh giận đẽn độ thiếu chút nữa đem trói nàng lại, treo lên nóc nhà cho chịu nắng.
“Lại đây, có bản lĩnh anh đến đây. Anh vừa chạm vào người ta, bổn cô nương sẽ kêu lên anh làm nhục. Anh thử xem” Ôn Nhu thấy có mọi người đều ở đây nên mới vậy. Nếu mọi người không ở đây, nàng dù gan trời cùng không dám ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Lục Minh.
“Em cẩn thận một chút cho anh. Đừng cho anh cơ hội bắt được, anh nhớ mối thù này” Lục Minh lén uy hiếp nàng, Ôn Nhu không thèm để ý mà chỉ hừ một tiếng.
Nàng phát hiện mình và Lục Minh thật ra có chút giống nhau, cái khác không nói, ít nhất rất thù dai.
Nếu như trước kia Lục Minh không sờ vào ngực nàng, làm cho nàng mất mặt trước hai người Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, có lẽ Ôn Nhu nhìn thấy đồng đạo sẽ vươn tay ra bắt. Nhưng mà hắn lại vô sỉ làm nhục mình, thù này không thể nào quên.
Đời này không hận chết hắn, không làm hắn tức chết, nàng không gọi là Ôn Nhu.
Tiểu Đậu Đậu không biết cái gì là bị thương, cô bé làm nũng đòi Lục Minh ôm một cái.
Cuối cùng chơi mệt, cô bé thoải mái nằm trong lòng hắn mà ngủ. Ôn Hinh phu nhân thấy mấy người Vương Đổng, Chung giám đốc đã tới liền ôm tiểu Đậu Đậu lên, rồi cùng Ôn Nhu trở về.
Vương Đổng, Chung giám đốc, đội trưởng đội bảo vệ cùng nhau đến, làm nơi này càng thêm náo nhiệt. Mấy đội bảo vệ tuần tra quanh các ngôi biệt thự xung quanh, đội trưởng bảo vệ còn phái mấy trạm gác ngầm, làm nơi này như trong tình trạng chiến tranh vậy. Còn bên ngoài Phong Đan Bạch Lộ do La Cương phái cảnh sát đến gác, có lẽ một con muỗi bay vào cũng bị kiểm tra là đực hay là cái.
Lãnh đạo thành phố nghe nói Niếp Thanh Lam bị người bắn lén trên phố, hơn nữa còn bị bắn mấy phát đạn làm cho cả Tân thế giới không khác gì lraq, lặp tức nổi giận lôi đình.
Điều này có làm cho người ta sống yên không?
Một loạt sự kiện diễn ra, đầu tiên là căn cứ bí mật bị tiết lộ, tiếp theo là sự kiện bắt người làm con tin ở cao ốc Ngân Phong chưa qua được ba ngày thì lại có vụ tấn công bằng lựu đạn. Cơn tức của lãnh đạo cấp trên còn chưa hết, bây giờ lại xuãt hiện một tên xạ thủ đáng chết, dùng súng ám sát ngôi sao cảnh sát Niếp Thanh Lam trước mặt mấy ngàn người.
May là nàng không có việc gì, nếu không lãnh đạo thành phố Lam Hải sẽ không ai có cuộc sống yên ổn.
Thị trưởng và thư ký cùng nhờ quân đội tiến hành truy bắt. Bọn họ hạ lệnh nếu không bắt được tên xạ thủ đáng chết kia thì bọn họ không được rời khỏi văn phòng nữa bước, không được nghỉ phép.
Người đứng đầu cục cảnh sát thành phố liên tục bị thư ký thị trưởng mắng. Mồ hôi lạnh còn chưa kịp lau đi thì đã có cuộc điện thoại của cấp cao hơn gọi tới, mắng cho một trận.
Quan tâm ân cần thăm hỏi có, hoảng hốt giải thích có, báo cáo tình huống điều tra có, báo án có. Niếp Thanh Lam không nghe một cuộc điện nào, giao hết cho lão già Trang Thần xử lý. Còn nàng lại thoải mái ngồi bên cạnh Lục Minh, cười tủm tỉm ngồi uống trà. Ngồi đối diện là Lý lão và Trần lão. Bọn họ mang theo một đám người đi tới, hơn nữa còn có một người là Vương lão vốn là chủ của quan rượu. Vương lão hoàn toàn khác với Vương Đổng, ông cao mà gầy.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng rất tinh thần, hai mắt có thần.
Đi phía sau lưng ông ta là một người con trai khác, đó là Vươmg Vi Lương. Người này khá giống ông ta chỉ là ánh mắt âm trầm, mặc dù mỉm cười nhưng Lục Minh có cảm giac không thể nào thân cận. Hơn nữa người này rất biết cách làm người, đi vào đã lấy thân phận tiểu bối rót trà cho mọi người, sau đó cung kính đứng sau lưng bố. Không đến lúc quan trọng, tuyệt đối không mở miệng nói chuyện.
Nếu như cho Lục Minh chọn bạn, hắn thà chọn Vương béo chứ không phải con trai cả của Vương lão.
“Tiểu Lục, bác vốn muốn gặp cháu, hảo hảo, cảm ơn cháu” Vương lão cười ha hả nói: “Vẫn không có cơ hội, không ngờ rằng xảy ra chuyện lần này mới có thể gặp cháu”
“Vương lão gần đây khỏe chứ ạ?” Lục Minh thấy Vương lão tuổi tác đã cao hiển nhiên trong người rất nhiều bệnh. Mặc dù Tục mệnh dịch có thể trị khỏi vết thương của ông ta. Nhưng bệnh già thì vô lực. Vốn nghĩ rằng Trần lão và Lý lão sống chỉ được mấy năm nữa, nên không muốn làm phiền. Nhưng gần đây hắn đang cùng Chúc Tiểu Diệp nghiên cứu Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật và Nhất bách linh bát điểm huyệt thủ pháp, hắn cảm thấy nếu như có thể sử dụng giúp mấy lão già sống thêm mấy năm nữa, thì đây cũng là niềm hạnh phúc của bọn họ. “Nhìn thấy bố càng lúc càng già nhưng không biết làm thế nào được. Tiểu Lục thần y, nếu như anh có thể làm bố tôi sống khỏe mạnh thì dù anh có điều kiện gì cũng được” Vương Vi Lương nói một tràng dài. Tài ăn nói của hắn không tệ, nếu như Lục Minh không cắt lời hắn, có lẽ hắn nói được mười phút liên tục.
“Tôi không phải thần y gì hết. Hắc hắc, tôi chỉ vô tình nhặt được một quyển y thư cổ xưa, không có bản lãnh gì hết” Lục Minh lắc đầu cười lớn.
“Có bản lĩnh thật hay không tôi không quan tâm. Đó là bố tôi, cậu là anh em của tôi, cậu dù thế nào cũng phải giúp ông” Vương béo đâu nghe Lục Minh nói. Hắn đi tới nắm tay Lục Minh rồi đi về phía Vương lão.
“Mau buông tay ra, đâu thể như vậy được” Vương lão quát lên một tiếng. Vương mập sợ tới mức vội vàng lui lại.
Lục Minh thấy Vương lão mặc dù mắng nhưng đã vươn tay ra. Hiển nhiên ông ta cũng muốn thử vận may từ Lục Minh.
“Thế nào? Có thể nào chuyển biến tốt hơn không?” Vương Vi Lương thấy Lục Minh bắt mạch cho bố mình khá lâu, có chút lo lắng hỏi.
“Tôi cần phải bàn với Lý lão và Trần lão mới có thể có kết luận. Tôi không am hiểu y thuật nhưng biết một chút về mặt thân thể. Vương lão, sau này hạn chế uống rượu, không được căng thẳng đầu óc, thả lỏng tâm hồn, sống vui vẻ, giao công việc cho con hoặc là cấp dưới đáng tin cậy. Cơ thể của bác đã đạt đến cực hạn, rất mệt mỏi. Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm” Lục Minh vẫy tay gọi Giai Giai đi tới: “Giai Giai, gọi Tiểu Điệp xuống đây để cô ấy châm cứu cho Vương lão một chút. Vương lão gần đây chắc không ngủ ngon, sau khi châm cứu sẽ an thần tĩnh trí, sẽ tốt hơn”
“Tiểu Lục, cháu theo Tiểu Chúc học thuật châm cứu?” Lý lão và Trần lão lấy làm vui mừng. Bởi vì bọn họ đều biết Chúc Tiểu Diệp không còn sống được bao lâu nữa. Cho nên vốn cho rằng thuật châm cứu của Chúc gia sẽ thất truyền. Không ngờ rằng Lục Minh lại học được, điều này làm bọn họ vui mừng ra mặt.
“Cháu chỉ học được một chút bề ngoài mà thôi” Lục Minh nói lời này càng làm cho hai lão mừng thầm. Bọn họ biết tính cách của Lục Minh, ngoại trừ bạn bè nếu không sẽ dấu rất kỹ.
Chúc Tiểu Diệp đi xuống, hai tay mô phỏng động tác của Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật, từ từ châm cứu cho Vương lão.
Điều này làm cho Lục Minh kinh ngạc. Nàng mặc dù không thể nào tăng tốc độ lên để hoàn thành trong giây lát, hơn nữa không có tiên thiên chân khí phụ trợ nhưng sau vài ngày đã tiến bộ không ít. Trí tuệ của nàng thật sự làm cho người ta than thở, sau khi Chúc Tiểu Diệp châm cứu xong, liền vẫy vẫy Lục Minh, nói: “Cơ thể anh mới bị chấn động mạnh, tinh thần tập trung cao độ và rất tức giận, mà vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Anh mau lên tầng em châm cứu cho, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể”.
Lý lão và Trần lão vừa nghe, tự nhiên rất là tin tưởng. Trong mắt bọn họ, Lục Minh còn đáng giá hơn vật báu quốc gia.
Vừa nghe Chúc Tiểu Diệp nói Lục Minh không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến cơ thể liền lập tức đứng lên thay Lục Minh tiếp khác. Vương lão cười lớn nói: “Tiểu Chúc thần y không nói tôi quả thật đã quên. Tiểu Lục mau đi nghỉ đi, hôm khác chúng ta gặp nhau”
Chờ mọi người đi rồi, mấy người Niếp Thanh Lam vội vàng hỏi thăm Chúc Tiểu Diệp.
Các nàng đoán Chúc Tiểu Diệp chỉ là lấy lý do cho Lục Minh được nghỉ ngơi. Nhưng Cảnh Hàn không nghe, bắt Lục Minh đi theo Chúc Tiểu Diệp.
“Anh hôm nay mặc dù từ chỗ chết trở về, khí tức sinh mệnh càng thêm mạnh mẽ nhưng em lại dự cảm được trong vòng ba tháng anh sẽ gặp phải nguy hiểm. Rốt cuộc là dự cảm của em mất linh, hay là anh thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, em cũng không rõ. Anh có thể đồng ý với em, trong ba tháng tuyệt đối không thể chữa bệnh giúp em, hoặc Cảnh Hàn, hoặc là người khác không? Anh cũng biết anh rất quan trọng đối với mọi người. Chẳng may anh gặp chuyện gì thì sao? Mọi người sẽ như thế nào? Lý lão, Trần lão đặt hết hy vọng vào anh. Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam và Giai Giai cũng sẽ rất đau khổ” Chúc Tiểu Diệp nhìn Lục Minh, trong đôi mắt bình tĩnh của nàng có thêm một tia lo lắng.
“Tiểu Diệp, anh có một câu muốn nói với em” Lục Minh nhìn Chúc Tiểu Diệp, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất trịnh trọng. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Chúc Tiểu Diệp khẽ run lên.