Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 134: Anh hình như không quen em ?




Phong ca còn tưởng mình chết chắc rồi, sắc mặt xám ngoét, cả người run rẩy, hai tay gã ôm ngực, chuẩn bị hét tiếng thảm thiết cuối cùng trước khi ‘chết’.
Nhưng Giang Tiểu Lệ lại thu súng, đưa cho Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tinh nghịch: “Đại thúc, gần như vậy mà ta còn bắn trượt, ta bắn quá kém, sau này ngươi phải dạy ta mới được” Nàng mặc dù nổ súng, nhưng không bắn trúng Phong ca mà chỉ bắn trệch sang bên cạnh chân hắn một phát. Mặc dù vậy, vẫn dọa cho Phong ca sợ đến tê dại đờ người, hắn vừa nhìn lại thấy mình không sao, lại ngã nhoài ra mặt đất nằm như lợn chết, nước mắt chảy ròng ròng.
Lục Minh đưa tay vuốt tóc Giang Tiểu Lệ. Bên kia tiểu nha đầu to gan cũng kì kèo năn nỉ: “Ta cũng muốn được huấn luyện, ta cũng muốn, ta cũng muốn!”
“Tiền, tiền, tiền..." Đám người Kim Đễ đại tỷ vội vàng lấy tiền đựng vào đĩa đưa lên.
Bọn chúng thực ra chỉ là một đám côn đồ cặn bã, bình thường chỉ giỏi bắt nạt thu phí học sinh, căn bản chăng có tiền. Trong lúc đặc biệt cấp bách thế này, chỉ góp được hai xấp tiền chẵn, còn lại là một đám tiền lẻ cũ nhầu nhĩ. Lục Minh tiện tay cầm lấy một xấp tiền mới, sau đó hất đổ cái đĩa, rồi xoay người đi xuống lầu. Có mấy nam sinh gan to còn tiến lại đạp cho Phong ca đang nằm dưới đất vài đá rồi vội vàng bám theo Lục Minh xuống dưới lầu.
Ra khỏi hẻm nhỏ, Lục Minh chia tiền cho mấy đứa, mỗi người ba trăm.
“Đói thì qua Phương Phỉ Uyển ăn khuya một chút, sau đó về nhà thoải mái ngủ một giấc, quên hết chuyện hôm nay đi” Lục Minh đưa tiền còn thừa cho Giang Tiểu Lệ: “Tự mua lấy máy tính mới, cần dùng cho việc học tập. Còn lại là tiền sinh hoạt của cháu, nhớ nên tiết kiệm một chút. Có việc gì cần thì gọi điện cho ta. À, mỗi ngày báo cáo tình huống cho giai nhân Như Mộng, nàng là trợ thủ của ta, ngươi có gì không biết trong cuộc sống có thể hỏi nàng”.
Lục Minh cuối cùng còn đưa số của Giai Giai cho Giang Tiểu Lệ. Đám tiểu quỷ cũng la hét, muốn cùng Giang Tiểu Lệ được huấn luyện.
Tiểu nha đầu nhát gan lúc này lại sử dụng võ khóc nhè, đôi mắt to rưng rưng nhìn Lục Minh, ra vẻ nếu ngươi không đồng ý ta sẽ khóc, Lục Minh không thể làm khác buộc phải đồng ý, nhưng đưa ra yêu cầu: “Một tháng sau ta sẽ kiểm tra, nếu các ngươi đạt yêu cầu, lúc đó ta mới huấn luyện chính thức. Con trai yêu cầu hít đất (chống đẩy) ít nhất 100 cái, kéo xà ngang 20, chạy 1.500m, bóng rổ đấu được 20 phút, bơi được 10 vòng hồ bơi. Nữ thì yêu cầu lên cơ bụng 100 cái, chống đẩy 10 cái, chạy 800m, đi vòng quanh 10 vòng, đi ngược 5 vòng... Nếu không tự tin thì đừng đến tìm ta làm phiền, ta rất bận rộn!”
“Có tự tin, có thể tên béo không chịu được, chứ ta khẳng định không vấn đề” A Hạo - trước bị Lục Minh tóm dọa ném xuống ban công, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ làm được.
“Ai bảo thế, ta cũng có thể làm được” Tiểu béo ca vội vàng phản đối: “Ta không phải béo, mà là cường tráng. So với ngươi gầy gò thì khác xa. Tay ta toàn là cơ bắp. Ngươi xem xem, xem đi!”
“Các ngươi ngày mai cùng theo Tiểu Lệ tập luyện...” Lục Minh đột nhiên có điện thoại, là của Diệp Nhất Phi, bình thường vốn bị vợ quản lý rất nghiêm. Bèn ngạc nhiên hỏi: “Nhất Phi, hôm nay chị dâu không có nhà à? Anh được tự do sao?”, một bên đưa tay ra hiệu đuổi đám Giang Tiểu Lệ về Phương Phỉ Uyển. Bên kia điện thoại có tiếng Diệp Nhất Phi đang chửi rủa: “Lục Minh, tiểu tử ngươi không có nghĩa khí. Lúc gặp khó khăn thì nhờ anh giúp, đến lúc có ăn uống miễn phí thì không thèm gọi lão tử. Ta coi như không có kiểu huynh đệ như chú mày!”
“Em chỉ sợ chị dâu xoắn cái tai của em thôi!” Lục Minh cười ha hả.
“Nàng có muốn xoắn thì xoắn tai anh mày trước chứ khi nào đến lượt chú mày. Nhắc đến chị dâu mày càng làm anh đây buồn muốn chết. Không hiểu nàng nghe từ nơi nào có thần dược xuất hiện, có thể giữ gìn sắc đẹp, phản lão hoàn đồng... bắt anh mày phải đi mua. Chú mày nói xem, anh mua ở chỗ nào bây giờ?” Diệp Nhất Phi thở dài than vãn.
“Có phải tên là ‘Cửu chuyển dưỡng nhan dịch’ không ?” Lục Minh trong lòng nghĩ thầm anh hỏi đúng người rồi đấy, cố nhịn cười hỏi.
“Hình như tên như vậy. Gần đây giới phú hào đang chấn động vì nó. Ban đầu không hiểu tin tức từ đâu truyền ra, mà nghe nói thần kỳ vô cùng, có người ra giá một trăm vạn một lọ, nhưng cũng khó mà mua được. Chị dâu chú mày vừa hạ thông điệp cuối cùng cho anh, bảo bất kể bao nhiêu tiền cũng phải mua được, nếu không sẽ không cho anh ngủ trên giường nữa. Lục Minh, chú nói xem, trên này này làm sao lại có thứ thuốc thần kỳ như vậy được, rõ ràng là có sự lừa đảo ở đây. Nhưng mà chị dâu chú lại tin tưởng mười phần. Ôi, chú mày gọi điện khuyên nhủ chị giúp anh. Huynh đệ, đại ca mày có thể được ngủ trên giường hay không nhờ cả vào chú mày đấy” Diệp Nhất Phi đem toàn bộ tương lai hạnh phúc trong cuộc sống đặt hết lên người Lục Minh.
“Nhìn anh có vẻ sa sút tinh thần, có phải lâu nay phải nằm trên ghế salon không?” Lục Minh không nhịn được cười ha hả.
“Ngủ trên salon chỉ là việc nhỏ. Chị dâu chú bây giờ đang có mang, anh sợ nàng mất hứng, sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Chú biết đấy, nàng là cuộc sống của anh, nếu như thần dược là có thực, anh sao lại không mua cho nàng chứ, đâu thành vấn đề. Nàng sẽ nghe lời chú, chú mày giúp anh khuyên nàng. Trước tiên không nên nói là không có thuốc, mà bảo là đang tìm người hỏi mua, có tin gì sẽ báo cho nàng” Diệp Nhất Phi lo lắng cho vợ khiến Lục Minh rất cảm động. Trong số Thái Tử đảng toàn kẻ hoa tâm bay bướm, thật hiếm thấy người chồng nào như Diệp Nhất Phi.
“Có phải anh đang trốn ở ban công gọi điện cho em không? Đi vào đưa máy cho chị dâu, em sẽ khuyên vài câu, đảm bảo đêm nay anh có thể ngủ trên giường” Lục Minh cười nói.
“Thật sao Tiểu Minh?” Vợ của Diệp Nhất Phi nhận điện thoại, mở miệng ra đã là ‘chú đừng khuyên, khuyên vô ích’.
“Chị Hoa, chị giờ đang có em bé..." Lục Minh trước tiên nói đạo lý.
“Chị mặc dù to bụng, nhưng cảm giác của người mang thai rất nhạy bén, thấy gần đây da tay rất tệ, sợ rất nhanh sẽ lão hóa, thế nên mới nghĩ cách chăm sóc sắc đẹp. Chú không biết đâu, cái ‘Cửu chuyển dưỡng nhan dịch’ chị chính mắt đã nhìn thấy, nếu như không có thật, sao chị lại bắt anh đi mua chứ, chị đâu có dã man thế!” Chị Hoa hừ giọng nói.
“Chị Hoa, quan trọng là cần chăm sóc thân thể, bất quá đừng làm khó dễ Nhất Phi. Thuốc này mặc dù khó kiếm, nhưng em cũng có ‘cửa’. Chị Hoa, ngày mai chị rảnh rỗi thì cùng Nhất Phi đến Phương Phỉ Uyển một chuyến, em mời hai người ăn cơm, tiện thể mang cho chị hai lọ ‘Cửu chuyển dưỡng nhan dịch’ nhé!” Lục Minh vừa nói, Hoa tỷ vừa mừng vừa sợ kêu lên một tiếng, có cả tiếng Diệp Nhất Phi mừng rỡ hỏi thật không, chờ tới khi khẳng định đáp án rồi, lại nói đùa: “Tiểu Minh, sớm biết rằng chỉ có em mới tốt với chị Hoa thôi, vẫn là em ngoan nhất. Sớm mai, chị nhất định cùng Nhất Phi đến Phương Phỉ Uyển..."
“Đêm nay đừng để Nhất Phi nằm dưới giường, để anh ấy lên giường nhé, đây là anh ấy năn nỉ em nói giúp với chị đấy” Lục Minh cười to.
“Xem em nói kia, chị lúc nào đuổi anh ấy xuống giường đâu? Chẳng qua anh ấy sợ khi ngủ xoay người, nhỡ chạm vào bụng chị nên mới tự nguyện ra salon nằm ngủ đấy chứ. Vậy 9 giờ sáng mai nhé, Tiểu Minh ngoan, chị hôn một cái nào!” Chị Hoa còn chưa nói xong, bên kia điện thoại đã nghe thấy tiếng hô vợ yêu vạn tuế.
Lục Minh gọi điện thoại cho chị Trang, xác nhận Mục Chi Hiên bọn họ đã đi rồi, cuối cùng mới quyết định về Phương Phỉ Uyển xem một chút.
Bãi đỗ xe thắp đèn sáng trưng.
Đám ‘sói’ đại học còn chưa giải tán, mỗi tên vẫn bám lấy các mimi nói chuyện phiếm, đánh bài, đánh cờ, chơi mạt chược, cũng có kẻ đang dùng giọng sói tru hát Karaoke. Đám người vây xung quanh mặc kệ ngươi có hát được hay không, vỗ tay nhiệt liệt, đặc biệt là đám con trai vỗ tay hào hứng nhất.
Đây chính là cơ hội tốt cùng với em mimi tiến hành song ca nam nữ, không thể để cho bầu không khí lắng xuống được.
“Phía dưới hoan nghênh nhóm ca bốn người YD, vì mọi người mà biểu diễn... Mọi người chú ý. Tên gia hỏa này trong tay cầm ghita điện, chơi nhạc như bật bông vậy. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta cũng phải cho họ một tràng pháo tay, đặc biệt là các mimi. Bốn người nhóm YD đều là xử nam, có thể thành công hay không, đều trông chờ vào các ngươi!” Giọng này đương nhiên là của tên ‘sói’ Trần Tranh đang phiền muộn, hôm nay tiểu vũ trụ của hắn hoàn toàn bộc phát, hắn vốn luôn ngại ngùng vậy mà dám đứng lên chủ trì... xem ra sự bộc phát này có liên quan rất lớn đến vị đại tỷ chủ trì dáng người nóng bỏng đứng bên cạnh.
“Đi cả ngày mới về mà không có nói cái gì cho chúng tôi!” Chị Trang thấy Lục Minh lặng lẽ lẻn vào như kẻ trộm, vui vẻ mà mắng hắn một chút.
“Em biết tội rồi, đặc biệt trở về chịu phạt. Giai Giai, thơm quá..."
Lục Minh bây giờ cảm giác bụng đói cồn cào, không nhịn được bốc một miếng thịt nướng. Giai Giai thản nhiên cười nói: “Sớm đã để phần thức ăn cho anh, nhưng anh đừng ăn vội, vẫn nguội".
Chị Trang một tay đoạt lấy đĩa thịt nướng trong tay Giai Giai, ý bảo Giai Giai cùng Lục Minh đi ăn cơm. Trước khi đi lại nói: “Anh em họ Quách tặng cậu một cái tháp bằng ngọc, Vương Đổng đã thay mặt cậu nhận rồi, đang để ở lầu bảy. Giai Giai, em cùng Dung Dung hai người đem sổ sách hôm nay gặp thủ quỹ báo cáo một chút, bảo hắn đi làm việc một chút đi, hắn cả ngày đã ngồi rỗi rồi. Ái chà, nhanh đi ăn cơm thôi. Bụng kêu như sấm thế kia, sao lại đói đến mức này chứ”.
Đến giờ Lục Minh mới để ý, cả ngày hôm nay đúng là chưa ăn gì cả.
Giai Giai và Cam Điềm hai người bưng thức ăn cho Lục Minh, bảo hắn trước lên trên lầu bảy. Vừa vào phòng làm việc tý nữa đụng phải Hoắc Vấn Dung.
Hoắc yêu nữ trừng mắt liếc Lục Minh một cái, lại đưa tay cho hắn một đấm: “Các ông chủ khác còn ‘chơi đùa’ với các em ở phòng làm việc, đằng này cậu ngay cả phòng làm việc cũng không thèm quay về, khiến chúng tôi khô héo chờ đợi, cậu làm ông chủ kiểu đó à?”
“Ý chị là, sau này muốn tôi ở phòng làm việc ‘chơi đùa’ các em?” Lục Minh cười to.
“Chơi đùa cũng được, chính là đùng có đùa với tôi...” Hoắc vấn Dung bình thường vẫn hay cùng Lục Minh trêu đùa. Nhưng trải qua sự kiện cao trào lần trước, nàng trong lòng vẫn thấy xấu hổ, phát hiện lời nói của mình có chút ẩn ý, nhất thời mặt đỏ lên, vô tình lại càng tăng thêm mị lực. Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Hoắc yêu nữ khiến cho Lục Minh cũng có chút kinh ngạc, loại sự tình này vốn rất ít thấy phát sinh ở nàng.
Người từ bên ngoài cầm thức ăn nóng hổi vào không phải Giai Giai mà là hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam.
Trên người nàng lại đổi sang mặc cảnh phục, có lẽ chiều còn có nhiệm vụ...
Nhìn thấy Lục Minh định nhận đồ ăn, nàng đưa tay ra ngăn cản: “Lục thiếu gia, đây là của em, của anh đang ở phía sau, đợi chút đi, cô vợ nhỏ Giai Giai sẽ nhanh bê lên cho anh. Hôm nay có nhiệm vụ gì à? Có một tên gia hỏa bọn em vô tình bắt được, không ngờ lại phát hiện ra cá lớn. Hôm nay em muốn đi thẩm vấn hắn! Đại thiếu gia sao bỗng dưng quan tâm đến người ta thế?”
“Nói gì vậy, anh dù sao cũng là bạn trai giả vờ của em, quan tâm đến vị hôn thê cũng là rất bình thường!” Lục Minh vừa nói như vậy, ở sau lưng Giai Giai định vui trộm, Niếp hồ ly ai cũng không đối phó được, duy chỉ có Lục Minh là khắc tinh của nàng.
“Chồng yêu, em rất cảm động, thường cho anh một miếng ‘tùng tử ngọc mễ’ này...” Niếp Thanh Lam dùng cái thìa xúc một miếng, chờ khi Lục Minh há mồm đón thì nàng lại đắc ý đưa ngay vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, đắc ý ăn sau đó cười trộm, rồi lại nghiêm túc mà thở nhẹ nói: “Nói cho anh cũng vô ích, anh không giúp được em. Em trước mang tiểu đội Huyết Nhận bắt được rất nhiều người của tổ chức sát thủ Hắc Hà Yêu, muốn tìm tung tích một tên sát thủ tên là Ngân Hồ. Hôm nay đột thẩm chính là em trai ruột của hắn, theo hắn nói Ngân Hồ sẽ đến Lam Hải tìm em gây phiền toái. Chính diện chiến đấu thì em chẳng sợ hắn, nhưng tên Ngân Hồ này lại là một sát thủ lợi hại, cho nên có chút đau đầu”.
“Ngày mai, em đừng ra phố, ở trong nhà nghỉ ngơi đi” Lục Minh vừa nghe, lập tức đưa ra quyết định.
“Không được, người ta còn rất nhiều công việc nữa!” Niếp Thanh Lam lắc đầu.
“Em dám ra phố, lão tử bắt em nhốt vào phòng, em thử xem!” Lục Minh nghĩ thầm nếu cận chiến, dù cho đối phương dùng thủ đoạn gì mình đều có thể bảo vệ nàng được. Nhưng nếu xa những 2.000m mà một tay súng bắn tỉa có thể sát thương mục tiêu thì thật sự rất nguy hiểm. Bất kể ra sao, cấm Niếp hồ ly ra ngoài chịu chết. Dù sao Lam Hải thiếu nàng cũng còn đầy cảnh sát.
“Người ta nghe lời anh là được mà. Chồng yêu, người ta cần anh chăm sóc” Niếp Thanh Lam trong lòng ngọt lịm, không để ý đến Giai Giai và Hoắc vấn Dung ở bên, tận tình làm nũng với hắn.
“Há miệng nào..." Lục Minh nuốt xong một miếng thịt, hướng về Niếp Thanh Lam, chờ nàng cao hứng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hắn lại trở mặt, đút thẳng vào miệng mình nuốt tươi luôn, hừ giọng nói: “Anh hình như không quen em!”
Cách Phương Phỉ Uyển 8 km, ở quán bar Red Square, Mục Chi Hiên đang ngồi đối diện với một người đàn ông tóc bạc, đeo kính đen.
Bên cạnh người đàn ông, đặt một cái rương lớn.