Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 128: Có thù tất báo




Rất nhanh, lẩu đã được bê lên.
Nguyên liệu nấu lẩu này không phải loại bình thường có thể sánh bằng. Mọi người hưng phấn kêu to, nhận ra có tôm hùm, cua lớn, có lươn, có cả tinh ban quế hoa. Cũng có một số loại nguyên liệu hiếm khác mà mọi người không nhận ra, về phần thịt gà, vịt, thịt dê thịt chó thịt lợn thì càng ê hề. Có thêm cả các em mimi trẻ đẹp mặc sườn xám đi rót rượu, thỏ thẻ yến oanh bên tai. Các em mimi này mặc sườn xám bó sát, giọng nói ngọt ngào, dáng người mê hồn, động tác lại càng ưu nhã duyên dáng. Thêm nữa là mùi hương thơm từ thân thể các nàng tỏa ra, thiếu chút nữa làm cho mấy tên lang sói kia tan thành nước luôn.
“Cho em một chút” Ngu Thanh Y còn một tập giấy chưa ký tên hết, nàng tỏ vẻ đáng thương đưa cái bát nhỏ về phía Lục Minh.
“Tự đi tới đây, muốn ăn gì thì ăn” Mắt cá chân của Lục Minh vẫn đang bị nàng kẹp chặt lấy, cũng chẳng hiểu sao nàng có nhiều sức lực như vậy, kẹp chặt một lúc lâu mà không buông. Nhưng mà nhìn nàng cũng đáng thương thật, Lục Minh bèn gắp cho nàng hai miếng cá mình đã nhúng chín.
“Gắp thêm cho tôi mấy miếng lươn nữa, lại còn cả mấy miếng kim châm kia nữa, em muốn... Ngu Thanh Y vẫn đưa bát nhỏ về phía Lục Minh, không muốn tự gắp.
"..." Lục Minh toát cả mồ hôi, đây là bị làm ‘nô dịch’ hay là đang ‘tán tỉnh’ trước mặt mọi người đây?
“Mọi người chú ý, trước các em mimi xinh đẹp thì nên ‘kiềm chế’ bản thân một chút, mặc dù điều này là rất khó, nhưng mà không nên ‘biến thân’ thành lang sói, đừng dọa các em mimi sợ chạy mất. Sặc, ai dám gắp trộm con cua lớn của ta, đó là ta chuẩn bị dùng để lấy lòng em mimi mà... Ai dám đụng đến, huynh đệ chúng ta sẽ trở mặt, con cua đó liên hệ đến hạnh phúc cả đời của ta đó..Trần Tranh trong lúc đang ‘tuyên bố’ với mọi người, phát hiện có người ‘để ý’ đến con cua lớn của mình, nhất thời tức điên.
“Đừng có cho nhiều thứ vào, cho nhiều quá nhúng sẽ khó chín, mà đợi được chín thì cũng già rồi... Có tên nóng lòng sốt ruột, tống đầy một nồi, làm cho người khác toát cả mồ hôi.
“Anh làm cái gì vậy? Cho bao nhiêu hạt tiêu như thế, định làm cay chết người à!” Có mimi không ăn được cay, hờn dỗi nói với tên ‘lang sói’ đối diện.
“Đừng sợ. Anh thương em mà, đây, uống một ngụm nước hoa quả lạnh đi!” Tên ‘sói’ thấy gian kế thành công, cười đểu. Vừa lấy lòng người đẹp, vừa đưa khăn tay và nước mát sang.
“Trời ơi! Đùi gà sao vội vàng ăn vậy? Ăn nhiều đùi gà thế sao?” Trương Phong nhìn thấy Trương Thừa bên cạnh một lượt ném bốn cái đùi gà vào trong nồi lẩu. Mọi người đang ồn ào bỗng im lặng xuống, quay sang nhìn. Trương Thừa vẫn tiếp tục ném thêm vào, chung quanh mọi người toát cả mồ hôi. Vậy mà tên Trương Thừa này chỉ vô tư nói một câu :”Không vấn đề. Kỷ lục cao nhất của ta là một lần ăn hết mười chín cái đùi gà. Hôm nay ta quyết phá kỷ lục cũ”.
“Mẹ, thì ra ta ngồi cạnh một... con khủng long. Không phải khủng long đã tuyệt chủng cách đây sáu mươi triệu năm hay sao?” Lỗ Tử Cường run sợ nói.
“Thế đã tính là gì. Ta còn có thể ăn nữa... Có thể so ăn với ta cùng lắm chỉ cần một con heo rừng là đủ!” Trương Thừa nói xong mấy người bên cạnh suýt ngất xỉu. Đúng vậy, một người có thể ăn mười chín cái đùi gà, ngồi cùng bàn so tài với một con heo rừng, quả là không tệ!
“Trên tinh thần ta ủng hộ ngươi nhưng về hành động thì ta đành phải tránh xa ngươi một chút! Chẳng may thức ăn không đủ, ngươi nhai xương ta luôn thì toi!” Thạch Hoa cười to không dứt.
Tiếng cười nói ăn uống ồn ào khắp nơi. Mặc dù cũng không đến mức thành nháo kịch, nhưng mà chuyện để cười thì không hề thiếu.
Gần một tiếng sau. Đám xã hội đen và trộm vật đều nhanh chóng rời đi. Bọn họ lo lắng mấy đồng chí cảnh sát sau khi ăn no sẽ quay sang ‘để ý’ bọn họ nên phải sớm chuồn. Đầu To và anh Bưu mấy người đi lại mời Lục Minh chén rượu rồi mới đi. Hơn nữa bọn họ cũng muốn xin chữ ký của Ngu Thanh Y.
Tiếp theo rời đi là nhóm binh sỹ. Bọn họ động tác rất lưu loát, ăn xong còn giúp thu dọn bàn ăn, khiến cho các mimi rất là cảm động.
Cảnh sát và một số người nể mặt Vương Đổng đến cũng xin phép cáo từ. Người của Tố Vân Y Quán và bệnh viện Thành Tể cũng cùng nhau rời đi. Phía sau còn có đội cổ nhạc và nhóm long hổ võ sư, bọn họ vừa đi, nhóm người vây xem bên ngoài cũng đều tiến vào, không khách sáo an vị ngồi xuống. Người của Phương Phỉ Uyển lại có thêm công việc lu bu cả lên, các nàng từ sáng đến giờ chưa có lúc nào được nghỉ ngơi, cũng chưa được ăn chút gì nhưng mà tinh thần rất là kích động. Vừa mới khai trương mà đã có đông người đến cổ vũ như vậy, lại có nhiều hàng xóm thực khách ủng hộ, bây giờ mệt chút cũng không sao. Xem ra sau này làm ăn buôn bán sẽ rất đắt hàng, như mặt trời giữa trưa lên cao...
Các đồng chí ‘sói’ của Đại học đã sớm quyết định, sau khi ăn no thì ngồi chuyện phiếm chém gió, hoặc là đi hát Karaoke, không thì đánh bài mạt chược. Tóm lại, buổi tối nay không đến lúc 12 giờ đêm, sau khi Phương Phỉ Uyển nghỉ làm đóng cửa, bọn họ sẽ không rời đi.
Tên mập Vương Đổng cũng đi đến mời rượu, cười ha hả mà nói : “Các học sinh, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Vương mập ta rất là cảm động, trừ việc mời tất cả mọi người uống một chén, còn quyết định sẽ chi ra một triệu gọi là phí trợ cấp, sau này các bạn đến Phương Phỉ Uyển ăn cơm, bất kể dùng món gì đều được giảm nửa giá, ngày lễ sẽ được mời rượu, bánh sinh nhật cho các bạn đồng học cũng được chúng ta tặng toàn bộ, về phần các đôi tình nhân đến đây, sẽ có hoa tươi miễn phí... Sau này còn có ba nơi là Phong Đan Bạch Lộ, Thiên Kiêu Thời Đại và Thiên Thượng Nhân Gian, cùng với cả đại học Lam Hải, các bạn đều có thể được miễn phí đi xe...
“Oa! Vương mập, Vương Đổng vạn tuế!” Các em mimi vô cùng cao hứng, mấy điều kiện vừa rồi chưa từng có ở Lam Hải này. Đen ngày sinh nhật tổ chức ở đây, so với tự túc ở các nơi khác thì tốt hơn nhiều, vừa được ưu đãi vừa có xe đưa đón miễn phí.
“Thuê phòng cũng giảm nữa giá chứ? Ngon rồi!” Đám ‘sói’ cũng âm thầm cao hứng, bọn chúng là đang nghĩ đến chuyện ấy.
“Mọi người từ từ ăn, chúng ta có việc về trước” Các giáo viên cũng uống đến mức mặt đỏ tưng bừng đi ra, cùng với nhóm lãnh đạo lần lượt rời đi, trước khi về còn dặn dò đám học trò đừng nên vui đùa quá khích.
Sau khi đám người đó đi rồi, nhóm Tiểu Hoa mimi các nàng bê một đám chén đĩa lớn đi ra.
Mấy đồ vật thần bí này là cái gì?
Vì sao bây giờ mới mang ra? Mọi người càng lúc càng tò mò, có người đứng lên xem một chút nhưng lại không nhận ra được, chỉ thấy một số chén đĩa đựng một số loại thịt nhìn có vẻ kỳ quái.
“Chị Tiểu Hoa, đây là ...?” Bọn Trương Phong cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhỏ giọng hỏi.
“Roi” Tiểu Hoa trả lời rất ngắn gọn và lại âm vang, khiến cho mọi người nghe xong bừng tỉnh, mặt đều có chút hồng lên.
“Roi gì vậy?” Trần Tranh uống nhiều có chút hồ đồ hỏi với theo một câu.
Nếu giờ mà còn tỉnh táo, có lẽ hắn chỉ bằng một mắt cũng nhìn ra được, hơn nữa cũng sẽ không dám hỏi người chưa từng gập như Tiểu Hoa. Người khác thì không sao, nhiều lắm chỉ xin lỗi một câu rồi cho qua. Còn Tiểu Hoa là ai, nàng là một cô gái ‘rất mạnh mẽ’, đem đống chén đĩa đật mạnh xuống bàn rồi lớn tiếng nói: “Roi gì có thể dài được như vậy, thô như vậy, đương nhiên là của trâu rồi! Con trai chịu khó ăn nhiều một chút, ‘ăn gì bổ nấy’, đây là ta khó khăn lắm mới kiếm được, sau khi đợi lãnh đạo đi rồi mới mang ra chiêu đãi đám tiểu tử đầu chưa ráo máu các người, đến nếm thử đi nhé! Các muội muội cũng xem nhé, màn biểu diễn này không tệ đâu!”
Đám người đang uống rượu vừa nghe, phun hết cả ra ngoài.
Lục Minh rất bội phục, giơ ngón tay cái về phía Tiểu Hoa. Không chỉ có hắn mà đám con trai ở đây cũng bội phục sát đất, tiếng vỗ tay như sấm. “Bại hoại, anh ăn nhiều một chút đi!” Ngu Thanh Y chưa nói, nhưng nhìn miệng nàng hình như định nói mấy lời này, nàng tranh thủ lúc người khác không chú ý, gắp nhanh một miếng vào bát của Lục Minh, lại còn đắc ý cười thầm.
Lục Minh không nói được gì.
Trần Tranh hơi say, nghĩ lại thấy vừa rồi ‘roi’ của trâu mà mình còn không nhận ra được, quả là mất mặt bản thân quá.
Hắn chỉ vào một cái đĩa khác nói với mọi người: “Cái này ta nhận ra, đây là tiết trâu...
Tiểu Hoa giơ tay gõ lên đầu hắn một nhát, cười mắng: “Cái gì mà tiết trâu hả, không biết đừng giả vờ hiểu, đó là trâu đang cười vui!”
“Trâu cười vui? Đây là cái quái gì vậy?” ‘Roi’ trâu thì mọi người đều nghe qua, còn cái gì gọi là ‘trâu cười vui’, chẳng ai biết cả, đưa mắt nhìn nhau.
“Đám các người bình thường tưởng uy phong lắm cơ mà? Sao ngay cả ‘trâu cười vui’ cũng không biết!” Tiểu Hoa đưa ngón tay chỉ thẳng vào các chàng ‘sói’ đang háo hức học hỏi dưới kia, mồm miệng lưu loát giới thiệu: “Trâu cười vui, đó là... của trâu cái... Tưởng mình ‘trâu’ lắm sao, nhìn bộ dáng các ngươi, bình thường mở miệng ra là có vẻ mạnh mẽ uy phong lắm, ranh con, hôm nay không cho các ngươi được thêm chút kiến thức, thì đời này coi như các ngươi sống uổng phí!”
“Chúng ta đúng là sống uổng phí thật..Các chàng ‘sói’ đều hổ thẹn cúi đầu.
“Chị Tiểu Hoa vạn tuế!” Đám các em mimi tinh thần phấn chấn, sau khi hết thẹn thùng, bèn hoan hô Tiểu Hoa lúc này đang có phong độ như bậc ‘mẫu nghi thiên hạ’!
“Tiểu Hoa giáo chủ thật sự là quá ‘mạnh mẽ’, xin hãy nhận của đám dê con lạc đường như chúng ta một vái!” Trần Tranh như đứa trẻ biết sai mà sửa, hắn cầm đầu một đám ‘sói’ mang theo trái tim tâm phục khẩu phục cúi đầu trước Tiểu Hoa, bày tỏ vẻ nguyện ý trở thành tín đồ của Tiểu Hoa, thờ phụng nàng thành ‘Sói giáo chủ!”
Lục Minh thừa dịp mọi người nhốn nháo hò hét, đưa tay lấy vài miếng ‘trâu cười vui’, cười xấu xa đặt vào bát của Ngu Thanh Y
Có thù phải báo!
Ngu Thanh Y không ngờ Lục Minh lại nhanh chóng trả thù ‘tàn nhẫn’ như vậy, nàng vừa cấp bách vừa xấu hổ, rất muốn làm cho Lục Minh phải khóc... Đợi khi mọi người chú ý đến bát của mình toàn là ‘trâu cười vui’, lúc đấy không hiểu sẽ có phản ứng ra sao đây?
“Đại thúc, chị Hoắc tìm người đó. Cô ta nói có việc muốn tìm người, bảo người đi vào” Đám Giang Tiểu Lệ chạy đến, cao hứng hướng về phía Lục Minh mà gọi.
“Này, hồng bao đừng cầm nhiều vậy! Các em có hai cái sao? Được rồi, để ta xem, nhưng không thể vượt quá năm nghìn đâu” Lục Minh nhìn đám tiểu quỷ đều cầm hai hồng bao, cũng không so đo, dặn dò Giang Tiểu Lệ vài câu rồi lại để nàng đi chơi, vốn muốn định đứng lên, không ngờ Ngu Thanh Y vẫn không buông tha cái mắt cá chân của mình. Khuông mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, thấy người khác không chú ý đến bèn đưa tay lên môi, giả như microphone, nói nhỏ: “Buổi tối cũng phải gọi điện cho em, nếu không người ta không thả anh đi đâu!”
“Sợ cô rồi!” Lục Minh nhìn nàng mặc dù mặc quần áo giả trai, nhưng lúc này vẫn có vẻ động lòng người của một mỹ nữ, trái tim mềm nhũn lại, đáp ứng nàng.
Tiến vào đại sảnh Phương Phỉ Uyển, người lúc này cũng đã vắng nhiều. Đám mimi bận rộn cả ngày cũng đang nghỉ tạm, các nàng thấy Lục Minh tiến vào đều muốn đứng lên hỏi han, nhưng Lục Minh lại khoát tay, ý bảo các nàng nghỉ ngơi, rồi lại bảo các nàng ăn cơm, không cần phục vụ đám bên ngoài. Người lưu lại lúc này toàn là bạn học hoặc bằng hữu, việc ăn uống thì đám người đó thừa sức ứng phó.
Quỷ tinh linh Cam Điềm lôi kéo Lục Minh đi lên lầu ba, nam tử vẻ mặt dữ tợn đang ngồi giữa đám người. Hắn ngoắc tay bảo Lục Minh đi tới, cũng không ngại có Cố bảo an đội trưởng và đám La Cương đứng bên cạnh, cười lớn nói: “Tiểu tử, mấy ngày trước là ai ném lựu đạn? Có biết là ai không?”