Chương 4: Thế giới trên đôi cánh (4)
***
**
*
Im lặng.
Im ắng đến một tiếng dã thú cũng ko có. Hương gió thổi lướt qua những tán lá hòa quyện cùng cây cỏ.
KaLa nghe thấy tiếng tim đập của mình, cô sờ lên ngực trái.
Thình thịch...
KaLa vịn chắc cành cây, mượn những chùm lá che giấu thân mình, quay lại nhìn hướng vách đá, cô chợt nhận ra là mình cách phạm vi quan sát của các bạch dực hơi xa. Nhìn xuống cái bẫy mình vừa mới đặt ra, cô gõ gõ đầu, vì quá hứng trí bừng bừng mà quên mất bản thân đang là một con người yếu ớt.
Cảm giác nhạy bén khiến KaLa nhận ra mình đang bị theo dõi. Đáng giận, cô rõ ràng là đặt bẫy con mồi, mà bây giờ chính mình lại lọt vào tầm ngắm của kẻ đến. KaLa hơi khẩn trương gắt gao để ý xung quanh. Nghe rất xa có tiếng ưng đề, cùng với nhiều tiếng thét của bạch dực. Phạm vi của bộ tộc Liệp Vũ khoảng hai trăm cây số, cô còn chưa đi xa hơn mười cây số mà vẫn nghe được chiến trận bên kia. Chứng tỏ kẻ xâm nhập lần này khó đối phó.
KaLa vịn chắc cành cây thầm khóc trong đầu, sao ko ở nhà hưởng thụ mà hứng khởi chạy đến đây làm gì!?
"Ckzz!!"
Bất chợt một tiếng ré bén nhọn vang lên, cảm thấy gió lạnh sau lưng, một bóng đen phủ xuống. Chưa kịp hoảng hốt, lưng KaLa đã truyền tới cảm giác đau đớn xương sườn như muốn bị nứt ra. Cô bị một con chim to lớn ăn quắp chặt lấy. Bộ lông của nó màu nâu, nó vươn cánh bay lên cao, một trận gió thổi mạnh khiến lá cây tan tát rơi đầy. KaLa dãy dụa, muốn gỡ đi móng vuốt sắc nhọn đang bóp chặt eo mình.
"Chzzz!!!"
...
KaLa ngẩn lên nhìn, có vài bạch dực bay rất nhanh đến đây, thân ảnh trắng muốt dẫn đầu có hơi quen thuộc. Phía sau bọn họ là chiến trường hỗn loạn, bầy điểu bạch sắc và nâu sắc đánh nhau lộn xộn, lông vũ bay lả tả, tiếng chim ré thét liên tục.
KaiTen dẫn đầu,
giận dữ bay với tốc độ điên cuồng hướng phía KaLa, vươn trảo chụp lấy thân hình khổng lồ của con chim màu nâu như loài diều hâu Harris. Bị cào trúng, nó điên tiết lên, đưa một chân tung vào cánh bạch dực. KaiTen chụp cánh lượn lên, cái mỏ quắp sắc bén bổ vào cổ con chim, nó tránh được, nhưng lại bổ xuống vết thương cũ trên lưng nó, lại rơi trụi mất nhúm lông tơ màu nâu. Tức tối, nó đành buông KaLa rơi xuống, dùng cả hai chân tấn công vào đôi cánh đang sải rộng của bạch dực.
KaiTen hé mỏ rên lên đau đớn, lủi xuống chụp lấy thân mình KaLa đang rơi tự do, sà xuống đám cây xanh cao lớn. Cùng lúc đó nhóm bạch dực kia cũng đã bao vây được con chim khổng lồ giống diều hâu nọ, đánh một trận túi bụi trên ko trung, cuồng phong kinh động cả một khúc rừng, cành cây gãy rạp khắp nơi.
KaLa luống cuống,
ko ngờ vết thương phía bên trong cánh của KaiTen lại nặng như vậy, cơ hồ rách cả một khúc da (da loài chim vốn đã mỏng), máu đã lan ra đến phần lông tơ bên thân. KaiTen đang trong hình dạng nửa người nửa chim, vươn cánh xem rồi như ko có chuyện gì, lắc đầu với KaLa khẽ nói "không sao". Nhưng cô để ý sắc mặt của hắn đã dần trắng bệch, khuôn mặt nam tính có sự mệt mỏi, chắc là hắn đã đánh một trận trước đó với lũ chim và lũ thú.
KaiTen cõng lấy KaLa vươn cánh bay dần lên cao,
Cô run rẩy, sợ hắn kiệt sức ngủm, cô sẽ bị các người chim đem ra xử mất! Cô căng thẳng cả dọc đường. Nhưng hắn rất kiên trì cõng cô bay tới vách đá dựng đứng phía nam, chắc là nhà của hắn.
Hang động được che khuất bởi một cây cổ thụ lớn, cành lá xum xuê, ko dễ gì phát hiện trong tán lá râm bóng này lại có một cái hang rộng. Nhưng đối với người chim đã biến thành nguyên hình thì cái hang này vẫn quá nhỏ. KaiTen cao hơn mét tám, chỉ nghiêng người mới có thể đi vào. Nhưng hắn vừa tới cửa động thì nằm gục xuống, KaLa phát hiện hắn đã bất tỉnh vì...mất kha khá máu. Đôi cánh trắng đã hoàn toàn nhiễm đầy màu đỏ thẫm của máu. KaLa ngồi dậy từ trên lưng KaiTen, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể lật cánh hắn lên. KaiTen đau đớn tới nổi hừ lên một hơi, KaLa xanh mặt khi thấy hắn lại rách thêm một phần da dưới cánh. Này thì ỷ mạnh? Vậy mà cũng gắng sức mang cô về. KaiTen nặng hơn cô nhiều, thêm cả đôi cánh khiến cô tốn rất nhiều công sức để đỡ hắn vào trong tổ. Tổ của người chim rất giản dị, một cái bàn đá lớn ở giữa, xung quanh là các phiến đá để đồ dùng thường ngày như áo, quần, thảo dược, đá lửa,... Có thêm một thông đạo ngắn ngăn chặn phòng ngủ, tổ chính!
KaLa lấy da thú mềm băng chặn máu chảy cho hắn. Cô mất thêm gần một giờ trèo xuống trèo lên vách đá gần trăm mét lấy nước, đem thảo mộc hỏi người thú xem loại nào cầm máu, chữa thương ,..v.v
Đến khi hơi thở của KaiTen ổn định, vết thương được bó lại cẩn thận thì đã xế chiều. KaLa đói bụng muốn xỉu. Bộ tộc hình như đã ổn định lại, cô nhìn thấy nhiều con chim lớn giống với loài đã tấn công cô bị trói đầy, nằm hấp hối dưới chân vách đá, sau đó được các bạch dực chộp đem lên đỉnh vách đá.
"KaLa!? Thủ lĩnh Kai-ten ổn chứ?"
Một giọng nam sau lưng vang lên khi KaLa trèo xuống chân vách đá, KaLa quay lại nhìn chàng trai cao hơn mình một chút, vẻ mặt anh ta nghi hoặc chỉ chỉ lên hướng tổ của KaiTen. Cảm thấy anh ta đang bất mãn chất vấn mình, cô nhướng mi mắt gật gật đầu, bụng thầm nghĩ anh ta thích KaiTen sao (đúng vậy, đây chính là giống Cái!=))). Nhưng anh ta lại ko nói gì, bay thẳng lên hướng đó.
"Này..!"
KaLa đinh nói hắn đừng làm phiền KaiTen còn đang ngủ, nghĩ lại cũng mặc kệ, cô muốn ăn ăn lắm rồi.
KaLa quay trở lại cái bẫy đặt buổi sáng.
Hôm nay cô xui xẻo nhưng cũng có vận may. Có lẽ lúc nãy một số thú vật hỗn loạn chạy do bị trận chiến kinh động, một con heo rừng còn nhỏ bị lọt vào bẫy, nó bị cái dây tơ cỏ quấn túa lua, muốn giãy giụa cũng ko có cách.
Vừa mới lôi xềnh xệch con heo rừng đi vài bước, lại có tiếng gió quạt mạnh, KaLa thầm rủa số xui xẻo. Trước ánh mắt ngẩn lên ngạc nhiên của KaLa, KaiTen lung lay đáp xuống. Ánh mắt ko còn bình tĩnh nữa mà là sắc bén, hưng dữ nhìn chằm chằm cô:
"Ai cho phép nàng tự ý rời khỏi!!?"
KaiTen gần như muốn hét lên trước thân hình cứng nhắc của cô, rồi thở hổn hển, hắn cắn răng kiềm chế cơn đau đớn từ khớp cánh vì vừa mới vận động. Khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, bảo trì hung ác thị uy KaLa.
Cô:"..?"
KaLa hơi xấu hổ cúi đầu, khẽ nói xin lỗi mặc dù biết hắn ko hiểu. Cô lo lắng nhìn cánh của hắn, thấy hắn vẫn hậm hực, bỏ xuống con heo đã bị trói kín, bước lại gần muốn kiểm tra vết thương của hắn.
Nào ngờ vừa mới chạm vào lông vũ trên cánh, KaiTen đã hốt hoảng lùi lại vài bước, khẽ há miệng muốn nói gì đó nhưng lại ko lên tiếng. KaLa đứng hình nghi hoặc, chỉ chỉ vết thương bên trong cánh của hắn, tỏ ý muốn xem.
Lần này KaiTen trầm mặc ko nhìn KaLa. Như sắp quyết định cái gì trọng đại lắm!? Rồi khẽ cắn răng, quay lưng ngồi xổm ý bảo cô leo lên. KaLa lại bóp trán, tên này có xu hướng thích ngược à!?? Đã bảo cánh của hắn bị thương mà...
"Bị thương, vết...thương...,máu..."
KaLa đanh mặt chỉ vào cánh của hắn, KaiTen nghe nghe cô nói ngôn ngữ nhân tộc, nhìn cô thật sâu một cái. KaLa bị nhìn có hơi ngớ ra. KaiTen lại vươn ra hai cánh, nghiêng mặt sang nơi khác.
KaLa nhẹ nhàng tháo gỡ miếng lông thú ra, có xúc động muốn vặn gãy cánh ai đó! Bởi vì sải cánh mà bay, nên vết thương lần nữa nứt toạt ra đổ máu, thảm ko nỡ nhìn...
Nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt của KaLa, đang thuần thục lau và buộc lại vết thương cho mình. KaiTen ko chớp mắt. Mùi giống cái nồng đậm dễ chịu ngay sát bên khiến hắn quyến luyến. Là nàng chữa thương cho hắn. Là vì hắn cứu nàng hay là vì, là vì... điều gì khác?
KaiTen đi bộ về tổ trong tiếng la hét và hành động ngăn cản của KaLa. ..."Ngươi ko được bay!"
KaiTen muốn cô đến tổ của mình ở với lý do: thuận tiện chăm sóc. KaLa chưa biểu hiện gì. Buổi tối đó thảnh thơi ngồi ăn thịt lợn rừng non mịn trước tổ hắn.
(*Còn tiếp...)