Chương 35: Hiến tế máu(9)
*
Bụi trắng xóa không ngừng rơi xuống từ trên cao, Cổ Lạp ôm cả người cô gái lùi lại, những tảng đá vôi chấn động theo từ cú va chạm với thân của rắn lớn.
KaLa ngước nhìn từng nhân thú huyết biên bức đang bay loạn vào.
Những đôi cánh mỏng mỗi lần vỗ đều sẽ tạt bay một mớ bụi và viên đá.
Cô biết tất cả bọn họ đều là đồng tộc của Cổ Lạp, đều thân người và có cánh dơi.
Chợt một đôi cánh hạ xuống chỗ họ đứng, nó phát ra một âm thanh kì lạ.
Huyết biên bức đang ôm cô đột nhiên căng thẳng nhìn ra nơi bọn họ vừa rơi vào.
Từ nơi đó có thể nghe thấy, bên ngoài đang xảy ra một trận chiến với loài nào đó.
"Phải rời đi."
Bên tai KaLa vang lên hai từ này, cô đỏ mắt nhìn hắn, nói:
"Xin lỗi, tôi không thể bỏ lại nó." Cô nhìn về phía con rắn lớn từng mấy lần cứu giúp mình, cho dù nó đang lột da hay lột xác mới, đang đau đớn như vậy, sao cô có thể bỏ nó ở lại đây cho được.
Cảm nhận được người trong lòng kiên quyết, Cổ Lạp gấp gáp ôm KaLa, hai cánh sau lưng hắn vỗ nên những sóng âm kì dị.
Đúng lúc này, cô nghe được một tiếng vỗ cánh vô cùng quen thuộc.
KaLa lặp tức chấn động trong lòng, âm thanh xé gió này, tiếng đôi cánh mạnh mẽ hữu lực có thể thổi bay mọi chướng ngại vật.
Không thể nào mà nghe nhầm.
Trái tim vừa kích động vừa hồi hộp đập mạnh, KaLa bỗng quay phắt lên nhìn.
Cùng lúc đó, nhóm huyết biên bức bên ngoài rít gào lên những âm vực chói tai, "Ầm!" một tiếng, đá trắng bay tứ tung, một bóng trắng vọt vào động đá vôi mang theo trận gió quay cuồng.
Cổ Lạp kịp tung cánh, hai tay nhét KaLa vào ngực tránh đi ngọn gió.
"Buông ra!!"
Tiếng quát to vang lên cùng với cú đập cánh, cái bóng khổng lồ ập đến vị trí của thủ lĩnh huyết biên bức.
KaLa mở to mắt, âm thanh ấm áp khiến cô luôn nhớ nhung, bộ lông trắng tinh quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp...!tất cả đều quen thuộc với cô như vậy, đó chẳng phải là bạch dực KaiTen hay sao...
Như tâm hồn liên kết, đôi mắt sắc của bạch dực nhìn vào đôi mắt đang rung động của cô.
Bao nhiêu mong nhớ, sợ hãi lo lắng, tự trách và vui mừng đều truyền đạt hết vào ánh mắt.
Khiến trái tim KaLa lặp tức mềm nhũn đi.
Bạch dực hé mỏ thét lên một âm thanh chấn động, vỗ đôi cánh với lông vũ trắng lao tới.
Lặp tức, vài huyết biên bức gần đó bị thổi bay dạt sang vách đá, nhưng vẫn có vài con muốn chặng đường lại KaiTen.
KaiTen giận dữ, không gian trong động đá vôi này đối với hình thể của hắn quá chật hẹp, chỉ có mình hắn bay vào đây cho nên mới bị đám dơi này làm phân tâm như vậy.
Đôi mắt ưng gắt gao theo sát bóng hình của cô gái nhưng nhanh chóng bị từng đôi cánh mỏng đỏ rực che lại.
KaLa giẫy dụa trong ngực Cổ Lạp:
"Mau buông ra, không được làm tổn thương anh ấy!"
Cô kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen lao đến như tia chớp vào đám huyết biên bức đang quần đấu với bạch dực.
Cả nhóm đều nhìn thấy, vảy rắn tím bạc lóe sáng qua mặt thạch đá.
"RẦMMMM!!"
Động đá vôi không chịu được xung lực lớn, bức tường đá sừng sững sụp đổ vang ầm một tiếng chấn động.
Những sinh linh sống đang chao lượn cũng suýt bị đá vụn vùi lấp, bọn họ vì thế đành hạ cánh rơi xuống mặt đất.
*
"Khục...khục..."
Đợi bụi trắng xóa lắng xuống, đầu tóc đều phủ phấn trắng, KaLa chui ra từ đống đá vụn nhỏ, cả người chợt bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
"KaiTen..."
"KaLa..!"
Cả hai đều nghẹn ngào kêu lên tên của đối phương, nam nhân hung hăng ôm chặt lấy cơ thể cô, KaLa cũng nức nở câu lấy đôi vai rắn chắc của anh.
Bên tai vang lên âm thanh loạn đánh của ba phương, nhưng trong mắt cả hai bây giờ đều một lòng hướng về nhau.
KaiTen dụi đầu tóc trắng tinh vào bên gáy cô, liên tục lên tiếng xin lỗi mang theo rất nhiều rất nhiều sự tự trách:
"Là lỗi của ta, là ta, tại không bảo vệ được em, không tìm được em sớm hơn...Ta có lỗi với em."
Đứt quãng, nhưng nặng nề từng câu một.
KaLa có thể cảm nhận được anh sợ hãi, vô tận lo lắng và sợ hãi muốn sụp đổ.
Chỉ cần nhìn mái tóc vốn trắng tinh đã tạm mất đi ánh sáng ấy, và lúc nãy liếc mắt thì nhìn ra thân hình bạch dực toàn là vết máu sạm lại, cô vô cùng đau lòng.
Bạch dực liều mạng lao vào vực thẳm, chiến đấu với đám dã thú dưới này và tìm cô như thế nào? KaLa không biết, nếu như không có thú dẫn đường do nai trắng đưa theo, thì có lẽ, khoảng nửa tháng mười ngày bạch dực mới có thể tìm thấy KaLa.
Khóe mắt đỏ hoe, trong lòng xúc động, KaLa ngước lên ôm lấy mặt anh mà hôn môi, biểu hiện thương nhớ hết lòng của mình cho anh biết.
Trong khi cả hai không coi ai ra gì ôm hôn, hồi lâu còn không muốn tách ra.
Bên này Cổ Lạp đánh nhau với Tử xà, trong lòng vừa gấp vừa giận dữ, con rắn chết tiệt này lại chặn đánh mình, làm mình không phân tâm ra nhìn KaLa được một cái.
Tử xà dường như không biết đau, đám huyết biên bức tấn công chung quanh cũng không ngăn cản được nó, thậm chí nó không khống chế được cái đuôi dài quất vào nhóm bạch dực.
Trận sụp đổ hang động lúc nãy cũng khiến cho nhóm bạch dực bên ngoài vào được.
Hiện giờ, cả ba bên loạn đánh với nhau, tiếng đập cánh hỗn loạn với tiếng gào thét.
Đến khi KaLa nhìn lại thì thấy bọn họ đang đánh nhau đến mịt mù phấn trắng.
Cô gấp gáp kéo tay KaiTen, giải thích:
"Anh đừng làm bọn họ bị thương, lúc em rơi xuống vực, là do họ cứu em!"
Nghe vậy, KaiTen vô cùng cảm thấy có lỗi, cũng tại vì hắn không bảo vệ cô tốt hơn.
Ôm bế cô vào lòng mình, khàn giọng khẳng định nói như một lời thề:
"Ta sẽ bù đắp cho em cả đời."
Trái tim của cô lặp tức cảm thấy nóng ấm.
Song, KaiTen dịu dàng bịt hai tai cô lại, gương cánh vỗ thật mạnh kèm theo một tiếng ưng kêu vang vọng, mãnh liệt mang theo chấn nhiếp.
Theo tiếng kêu gọi, chỉ một lát, nhóm bạch dực đều lần lượt tách khỏi trận loạn chiến.
KaLa quan sát, bạch dực tộc Liệp Vũ, tính luôn KaiTen là có hai mươi ba thành viên.
Họ vẫn còn đề phòng với huyết biên bức nên vẫn ở trạng thái điểu tộc khổng lồ.
Tất cả đều mang theo vết thương lớn nhỏ, bao gồm cả KaiTen bên này, cũng may không quá nặng.
Tuy nhiên, lòng KaLa trở nên nặng trĩu khi nhìn thấy thành viên Liệp Vũ như thế.
Bên huyết biên bức cũng không có thành viên nào trúng phải vết thương trí mạng, họ vẫn còn có thể chao lượn thoăn thoắt.
Cũng là do họ nhanh nhẹn nên mới dễ dàng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của tộc Liệp Vũ.
Trận chiến ngừng, bụi đá vôi lần nữa lắng đọng xuống, thân hình Cổ Lạp lao về phía KaLa và KaiTen, đứng trước cả hai một khoảng cách.
KaiTen quấn lấy cả thân thể cô gái vào lòng, đôi mắt ưng sắc bén cảnh cáo nhìn nhưng Cổ Lạp cũng không có nhìn hắn.
Cổ Lạp nhìn KaLa một lát, thấy cô chỉ có bị những vết thương nhỏ do đá vụn thì lo lắng mới giảm xuống.
Sau đó đưa đôi đồng tử màu ngọc đỏ quỉ dị nhìn đôi mắt ưng của KaiTen.
...
"..."
Thành viên của hai phe đều im lặng, nhóm huyết biên bức cũng thu lại đôi cánh mỏng.
KaLa cũng biết điều trầm mặc lại, đây là trận so đấu khí thế của hai thủ lĩnh thống lĩnh cả một bộ tộc, người thường thường không liên quan như bọn họ không thể xen vào lúc này được.
Tử xà hiện ra từ lớp phấn trắng, như cũ thè cái lưỡi chẻ nhánh kêu lên một tiếng đặc trưng của loài rắn.
KaLa kinh ngạc nhìn qua...
Tử xà...
Nó đã, thay đổi.
Song, hai bên thủ lĩnh cũng chưa nhìn Tử xà, mà vẫn giữ khí thế như cũ.
Cổ Lạp siết tay.
Ánh mắt của KaiTen như sâu hơn, anh trầm mắt hít sâu một hơn, mở miệng phá vỡ không khí nặng nề:
"Ta lấy thân phận là phối ngẫu chính thức của KaLa."
Cổ Lạp nhìn đối phương với ánh mắt dần trở nên ác liệt.
KaiTen mím môi: "Nếu không có ngươi cứu em ấy, ta..."
Nếu KaLa không gặp được nhân thú huyết biên bức này, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cô, dần dần sụp đổ, và rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng.
Mà, một khi KaiTen sụp đổ, bộ tộc Liệp Vũ cũng sẽ dần lung lay, bởi vì hắn là thủ lĩnh đứng đầu, bởi vì hắn thống lĩnh tinh thần của cả bộ tộc.
Đối với bạch dực này(KT), hắn có thể mất đi bộ tộc mà mình gầy dựng, nhưng hắn không thể từ bỏ KaLa, người hắn đem trái tim chung thủy hướng tới.
...Lồng ngực KaLa có cảm giác siết chặc, cô hít sâu kìm nén, rất đau...!nhưng sao lại vô cùng ấm áp...
"Ta cũng sẽ vĩnh viễn không từ bỏ nàng."
#k
Cả tuần lần mò inkarnate, định vẽ cho đứa con tinh thần của mình một cái bản đồ dị giới, mà mò hoài ko ra gì hết...=_=