Bố ơi, con lấy đâu ra thời gian để vận động chứ.
Một khi bắt đầu tăng ca, buổi tối đến chơi game cũng không có thời gian, chứ đừng nói đến cuối tuần, cuối tuần chỉ muốn nằm ì ra làm cá mặn.
Nếu thứ bảy tăng ca, thì chủ nhật càng ngủ một ngày dài, tỉnh dậy lại là ngày làm việc rồi.
Cậu ấy đang cảm thán thì Tô Vân Hi cầm một chiếc túi giấy màu nâu đi ra.
Cô ấy nói với Trương Vũ.
“Đi thôi, về nhà tôi mặc thử cho anh xem.”
Trương Vũ không nhịn được hỏi.
“Sao lúc nãy không thay ở cửa hàng?”
Tô Vân Hi đảo mắt, phong tình vạn chủng.
"Đồ ngốc."
Trương Vũ không hiểu tại sao mình lại bị mắng một cách vô cớ, bèn đi theo Tô Vân Hi.
Trương Vũ đi theo Tô Vân Hi về nhà trọ, Tô Vân Hi nói một tiếng "Em đi thay đồ" rồi đóng cửa phòng mình lại.
Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra kèm theo tiếng "két" vang lên.
Trương Vũ đang cầm một chai Coca Cola ướp lạnh, mở nắp ra uống một ngụm.
Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở đó, tà váy xanh khẽ lay động, nhẹ nhàng bay bổng, đôi chân trắng nõn bước ra từ dưới tà váy, chiếc eo thon gọn được chiếc thắt lưng làm nổi bật càng thêm nhỏ nhắn, vòng một không lớn lắm căng đầy chiếc áo, trông càng thêm phần đáng yêu.
Tô Vân Hi nhảy chân sáo, như một vũ công ba lê, nhảy ra từ đó, rồi đứng trước mặt Trương Vũ.
Cô chống hai tay vào hông, hơi kiêu ngạo hỏi.
"Trông thế nào?"
Tô Vân Hi cảm thấy ánh mắt của Trương Vũ vẫn ổn, bộ váy liền màu xanh này cũng coi như đẹp, thêm họa tiết nhỏ màu trắng, kiểu dáng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu.
Được rồi, đúng là rất hợp với mình.
Khó chịu, sao lại có cảm giác như mình thua vậy?
Không đúng, vẫn chưa thua đâu!
Tô Vân Hi xoay người một cách nhẹ nhàng, chiếc váy xanh bay lên, để lộ phần đùi thon dài, cân đối và cả phần m.ô.n.g nhỏ nhắn được che phủ bởi bộ đồ bơi màu xanh.
Ngón tay Tô Vân Hi khẽ mở ra, nhẹ nhàng vỗ vào ngực.
"Thế nào, đáng yêu chứ?"
Trương Vũ không thể không nói.
"Đáng yêu."
Tô Vân Hi sững người.
Hửm?
Nói thẳng ra vậy luôn sao?
Cô có chút không dám tin.
Trương Vũ nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô nói.
"Em vốn đã rất đáng yêu rồi, có gì mà phải nói."
Tô Vân Hi lùi lại nửa bước, một tay giơ lên, như muốn che chắn thứ gì đó.
Cô không nhịn được, phát ra một tiếng "ưm".
Sao, sao vậy?
Trương Vũ bị sao vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vân Hi hiện lên một tia đỏ ửng.
Cô đưa tay lên che miệng, hơi ngại ngùng hỏi.
"Đáng yêu chỗ nào?"
Trương Vũ bắt đầu liệt kê.
"Ừm, chỗ hoạt bát, năng động, chỗ gặp chuyện không nản lòng, còn có..."
Tô Vân Hi dậm chân, cắt ngang lời Trương Vũ.
"Không phải nói về tính cách! Hỏi anh em mặc bộ này đáng yêu chỗ nào?!"
Trương Vũ này, đang nói linh tinh gì vậy!
Trương Vũ nghiêm túc đánh giá Tô Vân Hi.
Tô Vân Hi nhìn ánh mắt cậu lướt qua cơ thể mình, như có một bàn tay vuốt ve từ trên xuống dưới từng chỗ một, ngược lại có chút ngại ngùng.
Cô đứng thẳng người, căng thẳng, hai tay nắm chặt vào nhau, chờ đợi câu trả lời của Trương Vũ.
Trương Vũ nói.
"Xương quai xanh và bờ vai lộ ra rất đẹp, phần bụng nhỏ nhắn được ôm sát rất đẹp, cánh tay thon thả, cả đôi chân lộ ra khi tà váy khẽ bay cũng rất đáng yêu."
Trương Vũ nói thật lòng.
Tô Vân Hi hơi ngại ngùng đáp lại.
"Thật sao..."
Cô nhìn Trương Vũ hỏi.
"Còn nữa không..."
Trương Vũ giơ một ngón tay lên nói.
"Ừm, chỗ ham tiền rất đáng yêu, chỗ thức đêm đọc truyện rất đáng yêu, chỗ mơ màng khi vừa ngủ dậy rất đáng yêu."
Tô Vân Hi dậm chân hai cái.
"Không phải bảo anh nói mấy chỗ đó, với cả mấy cái này có chỗ nào là lời khen đâu."
Cô ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn Trương Vũ.
"Hôm nay anh làm sao vậy, cứ một mực khen em, không phải muốn lợi dụng em để đạt được thứ gì đó chứ, em cảnh báo anh trước, em sẽ không dễ dàng để anh hôn đâu."
Trương Vũ này, không bình thường.
Trương Vũ thì không nghĩ đến chuyện đó, cậu dựa lưng vào ghế.
"Chỉ đơn giản là nói sự thật thôi, tuy anh không thích em, nhưng em thực sự rất đáng yêu, điều này anh không thể không thừa nhận."
Tô Vân Hi lại không bình tĩnh được nữa.
Khuôn mặt vừa hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.
Hôm nay Trương Vũ bị làm sao vậy?