Dù sao thì cô cũng nghĩ Trương Vũ chắc chắn cho rằng cô đang xem tiểu thuyết ở đó, chụp đại vài tấm thôi.
Còn có lúc Trương Vũ say rượu cô cũng chụp, lúc đó Trương Vũ nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt mơ màng, để lộ cơ bụng săn chắc.
Rất quyến rũ đó nha!
Khụ, tôi chỉ muốn chụp lại lịch sử đen tối của anh ấy thôi.
Không phải vì lý do kỳ lạ gì đâu.
Tô Vân Hi chọn một bức ảnh trông bình thường nhất, đó là ảnh Trương Vũ dựa vào tường xem điện thoại.
Tô Vân Hi đưa điện thoại ra.
Hứa Du Tình vui vẻ nhận lấy, sau đó quan sát kỹ lưỡng rồi thốt lên một tiếng khen ngợi.
“Ôi chao, đẹp trai quá!”
Tô Vân Hi không biết nên nhìn Hứa Du Tình hay nên nhìn điện thoại của mình, vì vậy chỉ có thể nhìn chậu cây cảnh đặt bên cạnh chỗ ngồi, phụ họa một câu.
“Vậy ạ? Em thấy bình thường.”
Hứa Du Tình nói.
“Đẹp trai thật mà, nhìn cũng rất rắn chắc, chắc là thường xuyên tập thể dục, còn đôi mắt nữa, nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng thực ra chắc là người rất dịu dàng.”
Tô Vân Hi quả thật rất thích đôi mắt của Trương Vũ, nghe vậy, liền tiến sát lại gần Hứa Du Tình hơn.
“Đúng vậy, em cũng thấy, cũng chỉ có đôi mắt là tạm được thôi, dịu dàng á, cũng bình thường thôi ạ, không dịu dàng lắm.”
Hứa Du Tình “ừm” một tiếng, ngữ điệu hơi cao lên.
“Không dịu dàng à, chắc là anh ấy biết chơi bóng rổ nhỉ, đánh thế nào?”
Tô Vân Hi nhớ lại.
“Cũng tạm ạ… Chỉ là lúc chơi bóng hay thích làm màu.”
“Con trai mà, rất bình thường, lúc nào cũng thích thể hiện trước mặt con gái, em đã xem anh ấy chơi bóng chưa?”
“Một hai lần ạ…”
“Lúc học đại học à?”
“Ờ ờ…”
“Hay thật đấy, thật là thanh xuân, chính là lúc đó thích anh ấy à?”
“Không, không hẳn ạ…”
“Ồ, hóa ra em thật sự thích anh ấy, nhưng em cứ nói không phải bạn trai, hai người cãi nhau à?”
“Ể…”
“Này, trả điện thoại cho em.”
Tô Vân Hi nhận lấy điện thoại, nhìn vào đôi mắt đang cười híp mí của Hứa Du Tình.
A, sao lại bị hỏi ra rồi!
Cô vỗ vỗ vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Tô Vân Hi, cậu đúng là đồ con gái không biết nói dối!
Chương 26: Không thể nhìn thẳng vào đôi chân
Thất bại quá.
Tô Vân Hi buồn bã trở về nhà.
Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi rõ ràng là tan ca thứ Sáu nhưng lại mang vẻ mặt mệt mỏi, giật mình hỏi.
“Cậu làm sao thế?”
Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ.
“Đều tại cậu.”
Trương Vũ chỉ vào mình.
“Tôi? Tôi làm sao, hai ngày nay tôi không chọc giận cậu mà.”
Trương Vũ lại bắt đầu hồi tưởng.
Hai ngày nay tôi ngoan ngoãn, không làm gì cả, hai ngày nay cũng không xảy ra chuyện gì xấu hổ với Tô Vân Hi mới đúng.
Tô Vân Hi nằm vật ra ghế sô pha.
Đều là vì muốn mời cậu ăn cơm, tôi đã bán linh hồn của mình cho chị Du Tình rồi.
Giọng cô nghe buồn buồn, vọng ra từ ghế sô pha.
“Cậu muốn ăn gì?”
Trương Vũ suy nghĩ một chút.
"Ừm, cái gì cũng được, cậu mời tớ ăn gì tớ ăn nấy."
"Lẩu?"
"Thời tiết này ăn lẩu nóng quá đấy."
"Cá?"
"À, cậu biết đấy, tớ không thích ăn cá lắm."
"Cũng đúng, vậy ăn sushi?"
"Ừm, có phải hơi đắt không?"
"Xiên que nướng?"
"Ừm, ra ngoài một chuyến mà chỉ ăn xiên que nướng thì có phải hơi phí không."
Tô Vân Hi liên tục bị phản bác bốn ý kiến, liền ngẩng đầu lên từ ghế sofa trừng mắt nhìn Trương Vũ.
"Cậu phiền phức thật đấy!"
Trương Vũ giơ tay lên, che trước mặt.
"Xin lỗi, là lỗi của tớ."
Thực ra Tô Vân Hi cũng chưa nghĩ ra sẽ ăn gì, tuy đã hỏi ý kiến của Hứa Du Tình.
Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi đang nằm úp sấp hỏi.
"Ngân sách của cậu là bao nhiêu?"
Tô Vân Hi đảo mắt nói.
"Cậu nói xem có chương trình khuyến mãi nào không?"
"Chương trình khuyến mãi gì?"
"Kiểu như "Quý khách là khách hàng thứ một nghìn của ngày hôm nay, chúc mừng quý khách, hôm nay toàn bộ cửa hàng miễn phí" ấy."
"Không thể nào có đâu, nếu là mười năm trước thì có thể, kiểu như ai rời đi cuối cùng thì được miễn phí."
"Vậy tớ đi ăn ở mấy quán đó nhé!"
Trương Vũ nghe Tô Vân Hi nói, đưa tay ra gõ vào đầu cô.
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy, làm sao có thể có chuyện đó được."
Tô Vân Hi ôm đầu, uể oải nói.
"Cậu chỉ giỏi động tay động chân, thật không biết trước đây tớ đã nhìn trúng cậu ở điểm nào nữa."
Trương Vũ thu quạt lại.
"Đúng vậy, thật không biết đã nhìn trúng tớ ở điểm nào nữa."