Không ngờ Trương Vũ đã ngồi bên cạnh sofa, hiếm khi có ngày Trương Vũ về sớm hơn cô.
Tô Vân Hi không còn sức để nhìn cậu ấy, chỉ nhìn lên trần nhà.
"Sao hôm nay cậu về sớm vậy?"
Trương Vũ "ồ" một tiếng nói.
"Tối nay tớ không tăng ca."
Cậu ấy vừa nhìn điện thoại, vừa liếc nhìn bộ đồng phục công sở của Tô Vân Hi, chiếc áo sơ mi trắng và đôi chân trắng nõn lộ ra.
Không có gì đẹp cả, đáng ghét.
Không phải, cậu chú ý hình tượng một chút đi, đừng nằm như vậy chứ!
Và quan trọng hơn là, cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Vân Hi là chuyện buổi sáng lại hiện lên trong đầu cậu ấy, kéo theo cả những chuyện trong quá khứ.
Quá khứ hai người liên tục hôn nhau, ôm nhau, nói những lời yêu thương, tất cả đều hiện lên trong đầu cậu ấy.
Những câu như tớ thích cậu, tớ rất thích cậu, tớ muốn ở bên cậu cả đời.
Dù là lời lãng mạn hay lời sến súa đều hiện lên trong đầu.
Thực ra đôi khi Trương Vũ cũng cảm thấy những câu như ở bên nhau cả đời thật sự không thực tế, nhưng lúc đó dù là nói ra hay nghe thấy câu này đều thật lòng mong muốn như vậy, đều ôm ấp hy vọng tốt đẹp về tương lai.
Có lẽ chính vì quá trẻ con nên cuối cùng hai người mới đi đến con đường chia tay.
Trương Vũ vẫn còn nhớ lần đầu tiên hôn Tô Vân Hi.
Là vào đầu năm hai đại học, sau lần Trương Vũ đến tìm cô ấy, tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước dài.
Tháng mười mùa thu vàng, mưa phùn lất phất, rơi trên lá cây, phát ra tiếng tí tách.
Hôm đó Tô Vân Hi mặc một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim màu đen, thêm một đôi giày da nhỏ màu đen, Trương Vũ suýt nữa thì hét lên, đẹp c.h.ế.t mất.
Lúc đó hai người vừa hẹn hò xong, hôm đó Trương Vũ nhớ rất rõ, hai người đã đến quán cà phê mèo chơi.
Tô Vân Hi chơi với mèo rất vui vẻ, cô ấy dường như rất có sức hút trong khoản này, nhưng hai người vừa ăn xong thì lại cãi nhau một trận nhỏ.
Nội dung cãi nhau là khi Trương Vũ chơi bóng rổ có nữ sinh đưa thư tình cho cậu ấy, Trương Vũ lại nói có nam sinh cũng đưa thư tình cho cô ấy.
Nói chung cũng không hẳn là cãi nhau, nhưng hai người đều có ý không chịu nhường nhịn.
Cứ thế đi bộ về trường, nhưng vừa đi trên đường trường học đã bị dính mưa.
Mưa từ mưa nhỏ chuyển thành mưa như trút nước, rồi Trương Vũ cởi áo sơ mi của mình che cho Tô Vân Hi chạy về ký túc xá.
Hai người vừa chạy vừa hét trong mưa.
Tóc Tô Vân Hi bị mưa làm ướt nhẹp, quần áo cũng dính sát vào người, rõ ràng là rất xấu hổ, nhưng Trương Vũ lại thấy thật đáng yêu.
Tô Vân Hi hét.
"Sao cậu không từ chối!"
Trương Vũ liền hét.
"Tớ từ chối rồi!"
Tô Vân Hi lại hét.
"Rõ ràng, rõ ràng là cậu đã có tớ rồi!"
Trong lòng Tô Vân Hi lúc đó thật ấm ức.
Nhưng mà những cặp đôi mới yêu nhau đều như vậy, luôn ghen tuông vì những chuyện không đâu.
Trương Vũ liền hét.
"Cả đời này tớ chỉ thích một mình cậu thôi, thật đấy! Hơn nữa, còn bức thư tình mà nam sinh đó đưa cho cậu nữa!"
"Tớ vừa nhận đã ném vào thùng rác rồi!!!"
Thế là hai người lại làm lành.
Rồi khi chạy đến dưới tòa nhà ký túc xá, mưa vẫn rơi trên lá cây bên cạnh, phát ra tiếng tí tách.
Trương Vũ liền hét với Tô Vân Hi.
"Cậu về đi."
Lúc đó Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ, đôi mắt long lanh trong mưa vừa mơ màng vừa đa tình, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt cô ấy, tim Trương Vũ như ngừng đập.
Tô Vân Hi liền hỏi Trương Vũ.
"Cậu thích tớ đến mức nào?"
Trương Vũ nói.
"Đừng nghĩ nhiều, tớ thích nhất là, chỉ có cậu, không có ai khác, hừ, chỉ là một bức thư tình thôi, chứ có phải tớ viết cho người khác đâu."
Tô Vân Hi liền mím môi nhìn cậu ấy hỏi.
"Cậu thích tớ sao không hôn tớ?"
Lúc đó hai người vẫn chưa hôn nhau, chỉ dừng lại ở mức nắm tay.
Trương Vũ nghĩ, hôn cậu?
Tớ không dám đâu!
Rồi cậu ấy ấp úng giải thích.
"Được rồi, thực ra tớ đã muốn hôn từ lâu rồi, nhưng tớ không muốn cậu nghĩ tớ là loại đàn ông háo sắc, tớ không muốn bị cậu ghét, cậu hiểu không?"
Lúc này trên mặt Tô Vân Hi lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến lên một bước, đôi giày da nhỏ màu đen giẫm lên vũng nước, b.ắ.n lên một tia nước nhỏ.
"Vậy thì, để tớ chủ động hôn cậu..."