Nhưng phần lớn mọi người đều là người bình thường, phải nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền.
Chỉ là, đã cố gắng như vậy rồi mà vẫn sống rất mệt mỏi, Tô Vân Hi sẽ nghĩ, đã mệt mỏi như vậy rồi, tại sao không làm những việc mình thích nhỉ.
Dù sao thì cái gì cũng đắt đỏ, nhà cửa ở thành phố lớn quá xa vời, cố gắng vài chục năm để an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, là vì nguồn lực y tế tốt hơn, hay là vì nguồn lực giáo dục tốt hơn?
Nhưng hoa ở thành phố lớn cũng chẳng thơm hơn, hồi tiểu học chơi đùa trong vũng bùn cũng đã thấy vui rồi.
Những ngày mưa, nắm đất sét trong tay, nặn thành một quả bóng, một quả bóng nhỏ, chắc chắn.
Rồi đến khi trời nắng, một đám trẻ con ngồi xổm bên cạnh cầu trượt, nhìn quả bóng lăn từ trên cầu trượt xuống, xem quả bóng của ai không bị vỡ, quả bóng của ai nặn cứng hơn.
Tay Tô Vân Hi nhỏ, sức cũng không lớn, quả bóng đất sét nặn ra cũng không được hoàn hảo, cứ lăn được một nửa là vỡ.
Nhưng lúc đó đã rất vui rồi, không cần thứ gì đắt tiền, chỉ cần một quả bóng đất sét nhỏ xíu, biết lăn, là đã rất vui rồi.
Hoặc là những viên bi lăn trên mặt đất, dây chun nhảy, dây thừng tết hoa, bim bim cay của bạn học.
Những thứ đó đều từng khiến người ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng con người không thể mãi trẻ con được, luôn có những việc phải làm.
Nhưng mà, luôn cảm thấy, thật là không vui vẻ gì cả...
Tô Vân Hi vừa nghĩ vừa xoa mặt Trương Vũ với vẻ thương xót.
Nửa tiếng sau, Trương Vũ tỉnh dậy.
Cậu trông vẫn còn hơi mơ màng, hỏi:
"Anh ngủ bao lâu rồi?"
Tô Vân Hi nhìn điện thoại, nhẹ giọng trả lời:
"Nửa tiếng."
Trương Vũ ngồi dậy.
"Anh đi tắm đây, rồi mình ngủ nhé."
Tô Vân Hi nhìn bóng lưng cậu nói:
"Trương Vũ, em kỳ lưng cho anh nhé!"
Trương Vũ sững người, quay đầu lại.
"Cái, cái gì?"
Tô Vân Hi hơi ngại ngùng nói:
"Ừm, anh vất vả rồi mà, em kỳ lưng cho anh."
Chương 143: Chó Con Hư
Trong phòng tắm.
Trương Vũ ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, eo quấn một chiếc khăn tắm trắng, quay lưng về phía Tô Vân Hi.
Tô Vân Hi đang thử nhiệt độ nước.
Cô cầm vòi hoa sen bằng tay phải, tay trái xắn tay áo lên, nước chảy xuống tay cô.
Ừm, hình như cũng được, chắc không nóng đâu.
Tô Vân Hi hướng vòi hoa sen vào lưng Trương Vũ, nước xối lên lưng cậu.
Trương Vũ kêu lên một tiếng "ối".
Có người muốn ám hại chồng mình!
Cú xối nước này khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo, lúc nãy cậu còn hơi mơ màng, nước vừa xối xuống, cả người tỉnh táo hẳn.
Nóng nóng nóng nóng.
Trương Vũ quay lại nhìn Tô Vân Hi.
"Vợ ơi, anh sắp chín rồi."
Tô Vân Hi "hì hì" một tiếng, le lưỡi.
"Xin lỗi, chồng yêu, em đi giảm nhiệt độ xuống hai độ."
Tô Vân Hi tắt nước, chạy vội đi điều chỉnh nhiệt độ nước xuống hai độ, rồi lại chạy về, ngồi sau lưng Trương Vũ.
Không gian phòng tắm khá rộng rãi.
Cô xối nước nóng lên lưng Trương Vũ.
"Chồng yêu, nhiệt độ nước thế nào, giờ được chưa?"
Trương Vũ cảm thấy vẫn hơi nóng, nhưng mức độ này cũng ổn, cậu gật đầu nói:
"Giờ được rồi."
Tô Vân Hi liền giúp Trương Vũ xối nước, một tay cầm vòi hoa sen, một tay nhẹ nhàng kỳ lưng cho cậu, ngón tay lướt qua xương bả vai rắn chắc và cơ lưng rộng rãi của cậu.
Lưng Trương Vũ cứng hơn tưởng tượng, Tô Vân Hi lần nào cũng cảm thấy rõ ràng chỉ là giới tính khác nhau, sao độ cứng của cơ thể lại chênh lệch nhiều như vậy?
Tuy cô cũng biết là do hormone, nhưng vẫn phải thốt lên một câu cơ thể con người thật kỳ diệu.
"Trương Vũ, dạo này anh không tập thể dục à?"
Trương Vũ suy nghĩ một chút.
"Nghe nói cái đó một lần có thể tiêu hao một trăm calo, cũng coi như là tập thể dục rồi."
Tô Vân Hi đỏ mặt, tay dùng sức hơn một chút.
"Đồ lưu manh! Bạn gái đang kỳ lưng cho anh, anh lại nói mấy lời tục tĩu ở đây!"
Khó chịu quá, mấy kiến thức này em không muốn biết đâu!
Thật hay giả vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là sẽ tiêu hao calo.
Haiz, đúng là bó tay.
Trương Vũ giải thích:
"Anh đang nói chuyện nghiêm túc mà."
Cậu cảm nhận được lực tay của Tô Vân Hi mạnh hơn một chút, nhưng cũng không mạnh lắm, bạn gái cậu vốn không có nhiều sức, nếu dùng hết sức đánh cậu chắc cuối cùng cô ấy sẽ còn kêu đau tay.
Tô Vân Hi đỏ mặt.