Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp

Chương 200




"Sao lại nói em ngốc, em chỉ nhắc nhở anh thôi mà, biết đâu anh sẽ bị phụ nữ lừa tiền đấy!"

Trương Vũ tiến sát lại Tô Vân Hi, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn ba centimet.

Anh khẽ nói.

"Em muốn anh nói yêu em bao nhiêu lần nữa đây?"

Mặt Tô Vân Hi đỏ bừng lên.

Cái gì?!

Rồi Trương Vũ liền tự nhiên hôn lên.

Chương 119: 192524

Rõ ràng đã ở bên nhau rồi, rõ ràng chỉ là hôn thôi mà.

Rõ ràng, cũng chẳng khác gì trước đây.

Nhưng tại sao?

Mỗi lần người đàn ông này đều có thể khiến cô rung động như vậy.

Tô Vân Hi không hiểu, trái tim cứ đập thình thịch, thình thịch, lặng lẽ để mặc người đàn ông này hôn mình, rồi nhìn anh.

Yêu một người, rốt cuộc phải nói như thế nào mới đủ đây?

Bằng lời nói, bằng môi lưỡi, hay bằng cơ thể, dường như thế nào cũng không đủ, mỗi lần như thế này đều muốn bóp nát trái tim mình nhét vào tay đối phương mà nói.

"Anh cầm lấy đi, đây là tất cả của em, tất cả đều cho anh rồi."

"Nếu anh nhẹ nhàng vuốt ve nó, em sẽ thấy vui."

"Nếu anh mạnh mẽ bóp nát nó, em sẽ thấy đau."

"Nếu anh làm ngơ, em sẽ thấy lạnh lẽo."

Tô Vân Hi rất vui vì người đàn ông mà cô thích, mà cô yêu, có thể đối xử với cô dịu dàng như vậy.

Vì thế cô cũng muốn cho anh biết tình yêu của cô dành cho anh.

Tô Vân Hi nhích người về phía trước, rồi ôm chặt lấy anh, áp sát cơ thể mình vào anh, truyền hơi ấm của mình sang cho anh, rồi nhắm mắt hôn anh.

Nếu không thể bóp nát trái tim em để đưa cho anh, vậy thì hãy để em ôm anh thật chặt như thế này nhé.

Hai người hôn nhau một lúc rồi tách ra.

Trương Vũ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó hỏi.

"Nói mới nhớ, hình như trước đây em đã từng nói hôn anh không có cảm giác gì đúng không?"

Tô Vân Hi khựng lại, vốn dĩ còn đang vui vẻ, nghe anh nói vậy thì vừa xấu hổ vừa bực, mặt đỏ bừng lên.

"Này, anh quá đáng lắm, không được nhắc chuyện cũ nữa, hơn nữa, anh cũng nói lúc đó hôn em không có cảm giác gì! Anh còn hôn em nhiều lần như vậy."

Cô càng nói càng bực.

"Đúng, anh, rõ ràng chưa xác định quan hệ với em, còn hôn em hết lần này đến lần khác, không chỉ hôn, anh còn sờ mó em, anh có thấy ngại không?!"

Lúc này cô mới nhớ ra còn một khoản nợ lớn chưa tính sổ đây!

Trước đây đó là chuyện gì chứ!

Ôm hôn bạn gái cũ, cũng quá quá quá vô liêm sỉ rồi đấy!

Trương Vũ thì nhìn cô nói.

"Thế em chẳng phải cũng sờ mó anh sao?"

Ánh mắt Tô Vân Hi lảng tránh, nhỏ giọng nói.

"Em là bạn gái anh, anh không được bắt nạt em."

Ai bảo em hai mặt?

Cứ hai mặt đấy thì sao nào.

Nói không lại thì bắt đầu chơi xấu.

Tô Vân Hi là vậy đấy.

Cô đưa tay ra.

"Anh vừa nói đấy, thẻ ngân hàng đâu, hừ..."

Trương Vũ thấy cô chuyển chủ đề, cũng không trêu chọc cô nữa, mà lấy từ trong túi xách nhỏ bên cạnh ghế sô pha ra một chiếc ví da, rồi lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô.

Mặt Tô Vân Hi từ xấu hổ chuyển sang vui mừng, đúng là thấy tiền sáng mắt.

"Oa, thẻ ngân hàng của Vũ Vũ."

Cô cầm lấy xem kỹ một lúc, mặc dù chiếc thẻ ngân hàng này cũng không khác gì thẻ ngân hàng của cô.

Tô Vân Hi hỏi.

"Vũ Vũ, mật khẩu là bao nhiêu?"

Trương Vũ đáp.

"192524."

Tô Vân Hi đọc theo.

"Khó nhớ quá, ừm, em phải tìm cái gì đó ghi lại."

Trương Vũ mỉm cười nhìn cô.

"Khó nhớ gì chứ, em không nhận ra sao?"

Tô Vân Hi đang tìm bút, nghe anh nói vậy, ngơ ngác nhìn anh.

"Ý anh là gì? Đây là ngày tháng nào sao? Nhưng mà cũng không giống... Chẳng lẽ là con số đặc biệt nào đó, em không có ấn tượng gì cả?"

Tô Vân Hi vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu đây là con số gì.

Cái gì mà tam giác Pascal, dãy Fibonacci, dãy Padovan cô đều nghĩ đến rồi, cũng không có.

Trương Vũ nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, mỉm cười nói.

"Tên của em đấy, haiz, cô gái ngốc của anh."

Tô Vân Hi nghiêng đầu.

"Tên của em?"

Hửm?

Hình như... Ồ, ơ?

Trương Vũ giải thích.

"Rất đơn giản, chính là thứ tự chữ cái đầu tiên trong tên của em, em không cần phải cố gắng ghi nhớ, chỉ cần biết chữ cái đầu tiên trong tên em là gì là được, đơn giản chứ?"

Tô Vân Hi lập tức hiểu ra, S là 19, Y là 25, X là 24, đây chính là mật khẩu thẻ ngân hàng của Trương Vũ.