Trong căn phòng tối đen.
Tô Vân Hi ôm gối, cả người ủ rũ.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, thật chán nản.
Nhưng cô ấy lại không biết vì sao lại chán nản.
Trương Vũ muốn về nhà cũng là chuyện bình thường, chúng ta cũng đâu có hẹn nhau đi chơi.
Nhưng Trương Vũ vậy mà muốn về nhà, hơn nữa còn về bảy ngày?!
Ý là cả bảy ngày, chỉ có mình tớ ở lại đây?
Khoan đã, chẳng phải rất tốt sao?
Mình một người ở không gian của hai người, tự do tự tại, cũng chẳng ai quản mình, không đúng, cậu ấy vốn đã không quản được mình.
Có thể đọc tiểu thuyết, muốn đọc đến mấy giờ cũng được.
Có thể dậy ăn khuya, có thể làm loạn trong phòng khách, không cần quan tâm đến sự tồn tại của Trương Vũ, tốt biết bao.
Nhưng mà, đau quá…
Chân va vào tường, đau quá…
Cô ấy cuộn tròn người lại, trên mặt thêm một chút buồn bã.
Ngày 30 tháng 9.
Trương Vũ tan làm, không thấy Tô Vân Hi.
Cậu ấy kéo vali đã được sắp xếp gọn gàng, thay một bộ quần áo, ném bộ quần áo vào máy giặt, rồi đi ra sân bay.
Trước đó đã bàn bạc với Tô Vân Hi rồi, nói là quần áo đến lúc đó cô ấy sẽ giúp cậu ấy giặt, cậu ấy cứ đi thẳng là được.
Trương Vũ đi đến cửa, dừng lại một chút, cầm lấy cây bút bi trên bàn, viết vài chữ lên tờ giấy đã bị gạch mấy đường, rồi mới đóng cửa rời đi.
Tô Vân Hi về đến nhà.
Cô ấy đẩy cửa ra, trước tiên là tận hưởng khoảnh khắc thư giãn sau giờ làm việc.
Dù sao cũng là kỳ nghỉ dài bảy ngày, mặc dù phải nghỉ bù.
Nhưng mà, ít nhất bây giờ có thể nghỉ ngơi.
Không cần suy nghĩ gì cả, nghỉ ngơi trọn vẹn bảy ngày.
Cô ấy thay dép lê, đi vào trong nhà, ngồi trên ghế sofa, giống như mọi ngày trong ba tháng qua.
Nhưng mà, cô ấy đột nhiên nhận ra.
À, hôm nay không gặp được Trương Vũ rồi.
Cô ấy đứng dậy đi loanh quanh trong nhà một vòng, cửa phòng Trương Vũ mở toang, nhưng vali đã được mang đi, trong máy giặt là bộ vest rẻ tiền của cậu ấy.
Hình như Trương Vũ đã đi rồi nhỉ...
Tô Vân Hi lẩm bẩm.
"Cho dù Trương Vũ đi rồi, mình vẫn có thể sống tốt một mình!"
Cô chống cằm.
"Sao cứ cảm thấy câu này nghe sai sai nhỉ?"
Thôi kệ, đừng bận tâm mấy chi tiết nhỏ này.
Tô Vân Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, giơ cao lên trời.
"Freedom!!!"
Trong căn phòng trọ chỉ có một mình cô vang vọng tiếng nói của chính mình.
Nếu như bình thường Trương Vũ ở trên ghế sofa, chắc chắn cậu ấy sẽ vừa nhìn điện thoại vừa lạnh lùng nói:
"Cậu lại nói mấy câu kỳ quái gì thế?"
Lúc đó mình sẽ khoanh tay nhìn cậu ấy, đưa một ngón tay ra lắc lư trong không trung.
"Tự do rồi, tự do rồi, Trương Vũ, cậu không hiểu sao? Đây chính là thứ mà con người ta theo đuổi cả đời! Cái gọi là lãng mạn đó!"
Trương Vũ sẽ nói:
"Không hiểu, phiền Tô đại tiểu thư giải thích cho tôi một chút."
Thế là lúc đó mình sẽ "vút" một cái, ngồi xuống bên cạnh Trương Vũ, bắt đầu bịa chuyện, à không, giải thích cho cậu ấy.
Trương Vũ sẽ bỏ điện thoại xuống, tuy vẻ mặt có hơi bất lực, nhưng sẽ chăm chú lắng nghe mình giải thích.
Tô Vân Hi lúc này mới nhận ra.
À, hóa ra người đàn ông này đã nghe mình nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Những lời thú vị, những lời nhạt nhẽo, dù tốt hay xấu, cậu ấy đều nghe hết.
Nhưng bây giờ Trương Vũ lại không ở bên cạnh mình nữa, giống như lúc đó vậy.
Cô có chút chán nản, lại nảy ra suy nghĩ khác.
Khốn kiếp, đừng có dựa dẫm vào người khác như vậy chứ.
Cậu cũng bám người quá rồi đấy.
Đúng vậy, mình cũng bám người quá rồi.
Cậu ấy mới rời đi chưa đầy một tiếng đồng hồ, mình làm gì phải nhớ cậu ấy chứ...
Trương Vũ ngồi trên máy bay, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay cất cánh, cánh máy bay khẽ rung, khung cảnh bên dưới càng lúc càng xa, cậu đang rời khỏi nơi này, đến ngôi nhà của mình cách xa hàng nghìn km.
Khuôn mặt của Tô Vân Hi hiện lên trước mắt cậu, giọng nói của Tô Vân Hi vang lên bên tai.
"Trương Vũ, Trương Vũ!"
Chết tiệt, sao chỉ cần nghĩ đến giọng nói này thôi là đã có thể hình dung ra dáng vẻ cô ấy đang vẫy tay, nhảy nhót trước mặt mình rồi.
Trương Vũ không hiểu.
Người phụ nữ này thực sự đã bỏ bùa mê thuốc lú mình rồi, mở mắt ra nhắm mắt lại trong đầu toàn là cô ấy.
Màn đêm buông xuống, Trương Vũ trở về nhà.