Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi trước mặt, vuốt tóc, trước tiên bưng bát nhỏ húp một ngụm canh, rồi mới cầm đũa bên cạnh lên.
Cô ấy cảm nhận được Trương Vũ cứ nhìn mình chằm chằm, có chút ngại ngùng nhìn lại.
"Sao vậy, sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?"
Trương Vũ hoàn hồn.
"Chỉ là, nhớ lại hồi còn yêu nhau ở trường, hình như, cùng nhau ăn cơm cũng có cảm giác này."
Tô Vân Hi "ồ" một tiếng, cúi đầu xuống.
Bỗng nhiên có cảm giác hoài niệm quá khứ là sao?
Nhưng mà, ăn cơm với Trương Vũ trong hoàn cảnh này, hình như đã lâu lắm rồi không có.
Chương 62: Đi thôi, tôi cõng cô về
Trước đây hai người cũng ngồi như vậy, xung quanh toàn là sinh viên, còn bây giờ xung quanh đều là dân công sở, nghĩ lại thì có gì khác biệt đâu?
Tô Vân Hi thở dài nói.
"Nói thật, lúc nhìn thấy cậu bước vào, tôi đã nghĩ sẵn nội dung đơn xin nghỉ việc rồi."
Trương Vũ bất lực nhìn cô ấy.
"Đáng sợ vậy sao? Tôi là người đáng sợ đến vậy sao?"
Tô Vân Hi im lặng ăn cơm, không ngẩng đầu lên.
"Cũng khá..."
Hơn nữa cũng không phải lỗi của cậu, là lỗi khi gặp cậu ở nơi làm việc.
Khốn kiếp, biết thế đã không xem mấy thứ linh tinh đó rồi!
Tô Vân Hi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
Hơn nữa, tôi và Trương Vũ cũng đâu có đang yêu đương, tôi sợ cái gì!
Đúng vậy!
Chúng tôi trong sạch, trong sạch hơn cả đậu phụ!
Nhưng mà hai người sống chung đấy.
Đó cũng là trong sạch!
Hai người còn hôn nhau nữa đấy.
Biết đâu đấy là lỗi của tên đàn ông Trương Vũ này, tôi đều bị ép cả!
Có lý.
Tô Vân Hi trừng mắt nhìn Trương Vũ, đều tại cậu.
Trương Vũ chẳng hiểu gì, không biết tại sao người này lại đột nhiên nổi giận.
Cậu ấy bưng đĩa lên.
"Vậy tôi đi nhé?"
Tô Vân Hi nói.
"Cứ ngồi đây đi, làm như tôi bắt nạt cậu vậy."
Trương Vũ kỳ thực cũng không có ý định đi thật.
Cậu ấy nói.
"Thực ra lúc nhìn thấy cô, tôi đã muốn ra ngoài hút điếu thuốc rồi."
Tô Vân Hi nghiêng đầu.
"Từ bao giờ cậu biết hút thuốc vậy?"
Trương Vũ lắc đầu.
"Chỉ là tâm trạng thôi."
Tô Vân Hi hiểu ý, nhưng nghĩ đến cảnh tượng đó, lại thấy khá thú vị, Trương Vũ nghiêm túc lặng lẽ châm một điếu Marlboro ở cửa sổ, trên mặt mang vẻ u sầu vô tận.
Cô ấy không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.
Tất nhiên, Tô Vân Hi chỉ thích cái cảm giác những nhân vật 2D hút thuốc, chứ không thích thật sự có người phả khói bên cạnh.
Trương Vũ vừa nhìn cô, liền biết cô đang nghĩ mấy thứ kì quái rồi.
“Tiếp theo phải làm sao? Vẫn giả vờ không quen biết à? Nói thật, diễn xuất của cậu quá tệ.”
Tô Vân Hi trừng mắt nhìn Trương Vũ.
“Cậu cũng vậy thôi, còn dám nói tôi, cái diễn xuất của cậu, đáng ghét…”
Trương Vũ như đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi:
“Sao nghe sếp của cậu nói chuyện cứ như có ý gì đó, cứ như là biết chúng ta quen nhau vậy.”
Tô Vân Hi lộ vẻ mặt lúng túng, quay đầu đi chỗ khác.
Bởi vì em đã cho chị ấy xem ảnh của anh, cho nên chị ấy biết rồi.
Trương Vũ nhìn vẻ mặt của Tô Vân Hi, lập tức hiểu ra.
Quả nhiên có liên quan đến cái con người trước mặt này!
Giọng điệu của cậu lạnh đi, chất vấn Tô Vân Hi:
“Nói thật đi, có phải tại cậu không?”
Tô Vân Hi nhẹ nhàng sờ mặt mình, ngượng ngùng nói:
“Ôi chao, sao có thể chứ? Chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp.”
Trương Vũ không tin.
“Tô Vân Hi, bây giờ cậu thành thật khai báo, còn tính là tự thú, có thể được khoan hồng, nhưng nếu để tự tôi phát hiện ra, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo.”
Tô Vân Hi quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng.
“Anh Vũ…”
Cô cố gắng dùng cách gọi thân mật này để gọi lại sự thương xót của Trương Vũ dành cho mình, nhưng Trương Vũ không dễ mắc lừa như vậy, làm nũng với cậu là vô dụng.
Đặc biệt là Tô Vân Hi càng làm nũng, càng chứng tỏ cô đã gây ra chuyện.
Trương Vũ im lặng quan sát cô.
“Nào, sếp lớn, khai ra tội ác của mình đi.”
Tô Vân Hi nhẹ nhàng che mặt nói:
“Thực ra, em đã chụp ảnh của anh rồi cho chị ấy xem…”
Trương Vũ bật ra một tiếng “hả”, bắt chước giọng Tô Vân Hi nói:
“Thật không thể tin được.”
Tô Vân Hi phản ứng lại.
“Sao lại cướp lời thoại của tôi! Anh đang nói lời của tôi đấy.”
Trương Vũ gắp đồ ăn trong đĩa.
“Không phải cậu ghét tôi nhất sao? Sao còn chụp ảnh tôi.”