Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 89: Muốn không cùng lúc ngủ (2)




Mười Ba cũng không có tò mò hỏi thêm nữa, chỉ là trong đầu có chút nghi vấn mà thôi, phụ thân Diệp Thiên qua đời cách đây, sau khi biết hắn bây giờ chỉ là một cô nhi, nàng không muốn nhắc lại chuyện thương tâm của người ta nữa!

Diệp Thiên nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã 8 giờ tối rồi, trong nhà cũng không có đồ ăn, định đi ra ngoài mua chút đồ về, "Ngươi ngồi xem TV một lúc, ta ra ngoài mua đồ ăn, ngươi muốn ăn cái gì?" "Gì cũng được, nhét no bụng là ổn rồi!" Mười Ba đã sống quen cảnh màn trời chiếu đất, khi làm nhiệm vụ nhét đầy bao tử là đã quá đủ rồi, coi như là đang ăn kiêng, cho nên dần dà nàng đối với việc ăn uống cũng rất cẩu thả, điểm này ngược lại rất giống với Diệp Thiên.

Diệp Thiên đi ra ngoài mới nhớ xe của mình bị mang đi sửa chữa rồi, hắn thầm mắng một câu, Hầu tử chết tiệt! Nếu không phải tại tiểu tử kia mình cũng sẽ không chọc phải nhiều phiền toái như vậy.

Diệp Thiên vừa đi vừa thầm mắng chửi trong đầu, bỗng nhiên, Diệp Thiên thấy một chiếc xe tiến đến gần nhà hắn, đây không phải là xe của Vương Oánh hay sao? Bên trong hình như đang có hai người, hẳn là Vương Oánh cùng với Tào Nghiên rồi.

"Chết rồi, phải quay lại bảo cô bé ngốc kia trốn đi mới được!" Diệp Thiên nhớ đến Mười Ba đang ngồi trong nhà lập tức chạy về, hắn tuy tin tưởng Vương Oánh cùng Tào Nghiên dù có gặp Mười Ba cũng sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Diệp Thiên vừa móc chìa khóa ra mở cửa đi vào nhà thì nghe thấy tiếng của Mười Ba, "Ngươi nhanh trốn trên lầu đi, nhà ta có khách đến chơi!" Mười ba cũng khẩn trương, lập tức tắt TV chạy nhanh lên trên lầu.

Hai người giống như đang yêu đương vụng trộm bị người ta truy lùng, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Diệp Thiên đánh giá chung quanh một chút, không thấy có chỗ nào đáng nghi, hắn liền mở ti vi ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt bình tĩnh, rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa cùng với tiếng của Tào Nghiên, "Tiểu Thiên..." Giọng Tào Nghiên vô cùng gợi cảm, Diệp Thiên vừa nghe thấy thanh âm này xương cốt như mềm nhũn ra, nhanh chóng chạy ra mở cửa, "Nghiên tỷ, Vương di, hai người đến chơi sao!" Diệp Thiên mở cửa với vẻ mặt "Kinh ngạc" cười hỏi, có điều chỉ là giả vờ kinh ngạc mà thôi. "Xú tiểu tử, đệ thật là có tiền đồ ah!" Cửa vừa mở ra bàn tay ngọc ngà mềm mại của Tào Nghiên nắm chặt vào tai Diệp Thiên, giận dỗi mắng lớn: "Ngươi vậy mà ngày đầu tiên đi làm đã đánh nhau ở cửa bệnh viện rồi, hồi còn bé đâu có nghịch ngợm như vậy, hiện tại trưởng thành rồi mà sao càng ngày càng trẩu ah!" Tào Nghiên ở nhà nghe mẹ nàng kể lại, lúc Diệp Thiên rời đi không bao lâu Vương Oánh cũng lái xe ra khỏi bệnh viện, thấy một đống bảo vệ đứng trước cửa, sau khi hỏi nàng mới biết được, nguyên lai Diệp Thiên vừa mới đánh nhau với người nhà bệnh nhân, thế nhưng gọi điện thoại cho hắn thì lại không chịu nghe.

Tào Nghiên ra tay cũng không nặng, cho nên Diệp Thiên cũng không có cảm giác đau đớn nào, trái lại lại ngửi thấy được mùi sữa nồng trên người nàng, đôi mắt dục vọng liếc qua hai ngọn núi đầy đặn cao ngất trước mặt.

Vương Oánh cũng tương tự, tuy là mẹ của Tào Nghiên, tuổi cũng đã hơn bốn mươi rồi, thế nhưng hai người khi đứng chung một chỗ giống như tỷ muội vậy, bộ ngực căng mọng ngọt ngào không thua kém gì thiếu nữ thanh xuân. "Nghiên tỷ, đừng ah! Đau ah!" Diệp Thiên cố tình nhe răng trợn mắt nói: "Tỷ nghe ai nói vậy, chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, sớm không có việc gì rồi!" Vương Oánh bảo con giá buông tay ra, nói: "Sao lại không có việc gì, ta nghe nói một đám người cầm ống tuýp chạy tới đánh ngươi, xe bị đập nát mà còn nói là không có việc gì!" Vương Oánh lo lắng dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói), hai mẹ con này thực sự cực kỳ quan tâm đến Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười cười, "Vương di, ngườii cũng đừng nghe những người kia nói huyên thuyên, ta không phải đang rất tốt sao!" Vương Oánh cùng Tào Nghiên kiểm tra Diệp Thiên một chút, xác thực không tổn hao sợi lông nào, lúc này mới yên lòng. "Vương di, Nghiên tỷ, các ngươi nhanh vào nhà ngồi, ta đi lấy trà!" "Tiểu Thiên, ngươi thực không có sao chứ?" Tào Nghiên vẫn có chút không yên lòng, hận không thể lột hết quần áo Diệp Thiên ra kiểm tra một lần, thời gian này nàng mặc dù không có gặp mặt Diệp Thiên, nhưng mỗi ngày đều nhung nhớ không thôi. "Nghiên tỷ, tỷ cũng quá coi thường ta rồi, ta ở nước ngoài cũng học được một chút công phu, năm mười người bình thường ta vẫn có thể có ứng phó được dễ dàng!" Diệp Thiên nửa đùa nửa thật nghiêm túc cười nói.

Vương Oánh đột nhiên khịt khịt vài cái, hỏi: "Trong phòng như thế nào lại có mùi máu tươi a?" Diệp Thiên không nghĩ Vương Oánh lại thính như vậy, giường như máu của cô bé kia khô lại tỏa ra mùi ám vào trong phòng, Diệp Thiên lập tức nói: "Ah, ta vừa giết một con gà, chắc do không mở cửa sổ nên không thoát được mùi." Vương Oánh gật gật đầu, cũng không có hoài nghi Diệp Thiên, dù sao trong nhà ai chả từng giết gà làm cá chứ. "Tiểu Thiên ah, ta nghe nói ngươi mâu thuẫn với Mã phó viện trưởng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Vương Oánh ở bệnh viện nghe đồng sự nói về chuyện này, cho nên vẫn để ở trong lòng.

Tào Nghiên một lòng tin tưởng Diệp Thiên, nói: "Cần gì phải hỏi, nhất định là cái tên viện trưởng chó má gì đó tự cao tự đại làm sai thôi mà! Đúng không Tiểu Thiên!"

- ------------

Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha

Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!